Biết Lý Húc nổi cáu, lửa giận trong lòng Coco càng bùng lên dữ dội hơn.
Cả người như đứt lìa cũng không thể chống lại cảm giác thất vọng, từ đầu đến cuối Lý Húc vốn dĩ chưa từng tin tưởng cô.
Người khác bảo cô là đồng tính, anh tin.
Người khác bảo đời sống riêng tư của cô thối nát, anh tin.
Người khác bảo cô thấp hèn, anh cũng nói cô thấp hèn.
Rốt cuộc cô là gì của anh chứ?
Nếu như đây là mối quan hệ nam nữ đích thực, vậy thà không có còn hơn.
Cơn đau trên vai và dưới thân thể khiến Coco cảm thấy tuyệt vọng đến mức toàn thân lạnh lẽo.
Lý Húc cảm nhận rõ người phụ nữ trên người mình không còn vùng vẫy nữa.
“Nhanh như thế đã cam chịu rồi? Hay anh đã làm em thỏa mãn?” Lý Húc hỏi với vẻ cợt nhả.
“Một chút tài mọn của anh, đi hầu hạ cho mèo còn tạm được.” Coco bị khiêu khích nên càng độc miệng hơn.
Lý Húc nổi giận, trở người đè Coco nằm trên ghế xe: “Hầu hạ cho mèo? Ha ha.”
“Thế nào? Định giết tôi? Được thôi, anh cứ giết đi!” Coco ngẩng đầu nhìn Lý Húc.
Ánh mắt chạm vào gương mặt tràn đầy oán giận kia, Lý Húc bỗng nhiên cảm thấy tinh thần vô cùng sa sút: Anh đang làm cái gì thế này?
Ting ting...
Trong lúc cả hai đang giằng co, điện thoại của Lý Húc chợt reo lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng hiện tại.
Lý Húc hít thở sâu, cầm điện thoại bước xuống xe, còn thuận tay khóa cửa lại.
“Mẹ, mẹ tìm con?” Lý Húc xuống xe, Coco nghe thấy anh gọi mẹ, thần kinh càng căng thẳng hơn, cô ấy đưa tay kéo cửa xe, sau cùng ngửa đầu nhìn mui xe đang mở, cô cởi giày cao gót, trực tiếp leo lên trên.
Lý Húc đi đến một nơi gần đó để nghe điện thoại, vừa mới gọi mẹ thì đầu dây bên kia đã mắng xối xả.
“Mẹ, nếu người ta không biết mẹ là giáo sư đại học, thật sự sẽ tưởng mẹ là người phụ nữ vùng quê đanh đá.” Lý Húc lạnh nhạt nói.
Châu Ngọc Mai nổi trận lôi đình: “Con ăn nói với mẹ như thế à?”
“Vậy con nên nói thế nào đây?” Lý Húc phiền não, phải hứng chịu cơn giận dữ từ mẹ, tâm trạng của anh ta càng tồi tệ hơn, cảm giác này hoàn toàn khác với lúc hai người không cầm lòng nổi ở bên nhau trước đó.
“Con... Được được được, cánh vững rồi chứ gì? Con nói cho mẹ biết, có phải con đang ở cạnh ả đồng tính kia không? Con định chọc mẹ tức chết đúng không? Bảo con dùng cơm với Thanh Thanh, con lại bỏ con bé chạy theo thứ đồng tính rẻ tiền kia, vậy Thanh Thanh sẽ nghĩ thế nào đây? Con để mặt mũi của nhà họ Lý chúng ta ở đâu chứ?” Mẹ Lý không ngừng trách móc.
Lý Húc nghe mà tuyệt vọng. Thanh Thanh nghĩ thế nào? Mặt mũi nhà họ Lý để ở đâu? Nhưng lại không thèm quan tâm hạnh phúc của con trai mình do ai mang đến?
“Mẹ, con rất bận, có chuyện gì để sau hẵng nói.”
“Con đừng cúp máy, con lập tức đi đón Thanh Thanh cho mẹ, thằng nhóc khốn nạn này...”
“Mẹ, nếu mẹ cũng biết con là đồ khốn nạn, vậy thì con cần phải nói với mẹ rằng, chuyện đính hôn này con không đồng ý, ai thích thì tự đi mà đính hôn.” Lý Húc cúp máy, sau đó cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.
Mẹ Lý gào thét ở bên kia, nhưng chỉ còn nghe thấy tiếng “tút tút” trong điện thoại, gọi lại cho Lý Húc nhưng anh dứt khoát không nghe máy.
Mà Lý Húc thần kinh vốn đang căng thẳng, vào lúc này lại có cảm giác được giải thoát mà trước nay chưa từng có, anh thở phào một hơi, vẻ mặt lạnh lùng âm u cũng dịu đi, quay đầu định nói với người trong xe anh sẽ không đính hôn nữa, nhưng vừa nhìn sang liền thấy Coco lại có thể đứng trên đỉnh xe.
“Em muốn làm gì?” Lý Húc khẩn trương hét lớn.
Coco vốn dĩ đã thấp thỏm lo sợ bị Lý Húc phát hiện, nào ngờ anh ta đột ngột hét lớn như vậy, cô ấy chợt hoảng loạn, nhảy thẳng xuống dưới, bàn chân đau nhói nhưng lại không kịp suy nghĩ, mặc chiếc váy nhàu nhĩ, cứ thế chạy xuống núi.
“Em đứng lại cho anh!” Lý Húc sốt ruột, lấy áo khoác của mình sau đó đuổi theo cô.
Nửa đêm âm u, không ai biết con đường núi sẽ ẩn chứa điều gì.
Coco điên cuồng bỏ chạy, muốn thoát khỏi Lý Húc, chốc chốc cơ thể lại truyền đến cảm giác đau đớn: “Lý Húc tên cầm thú này.”
“Em đứng lại cho anh, đừng chạy nữa!” Lý Húc thật sự không ngờ cô ngốc Coco này lại chạy nhanh đến thế.
Nhưng Coco căn bản không thèm quan tâm đến anh ta, liều mạng chạy về phía trước mà lòng đầy phẫn nộ. Cả đời này cô ấy chưa từng nhục nhã như thế này bao giờ.
“A...” Cảm nhận được người sau lưng ngày càng gần mình, Coco càng gấp gáp hơn, bỗng nhiên bất cẩn vấp ngã, sau đó lăn xuống sườn núi.
“Coco!” Lý Húc vừa nhìn thấy cảnh này, mắt liền trở nên đỏ ngầu, không ngừng đuổi theo.
Sườn núi thẳng ra quốc lộ mặc dù không dốc lắm, nhưng chứa rất nhiều bụi cây có gai, số lượng gai cũng không phải là ít, cú ngã này chỉ nghĩ thôi cũng biết sẽ đau đớn thế nào.
“A... a...” Đủ loại đau khổ ập tới, Coco kêu lên chói tai, thấy mình sắp đập vào một tảng đá to, cô nhắm chặt mắt lại, nếu hôm nay phải chết tại đây, cô ấy nhất định làm ma cũng không tha cho tên thối tha Lý Húc này.
Chỉ là khoảnh khắc tiếp theo, cô thấy mình được nhấc bổng lên, nghi hoặc mở mắt nhận ra bản thân đang nằm trong lòng của Lý Húc.
Coco đau đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh, không kìm được mà nổi nóng: “Anh bỏ tôi xuống!”
“Nếu em không sợ cả hai chúng ta cùng ngã xuống dưới kia, trở thành con nhím, thì mặc sức mà vùng vẫy.” Lý Húc bế Coco bước đi bên sườn núi, chỉ cần một chút bất cẩn có khả năng sẽ cùng nhau ngã xuống.
“Tôi...” Coco hít thở sâu, lúc này không phải là thời điểm để thể hiện khí thế.
Điều quan trọng nhất là cô đang rất mệt mỏi.
Xương và da đều đau đớn, không biết có bao nhiêu gai nhọn từ cỏ cây đâm vào người.
Khó khăn lắm mới trèo lên được, nhưng Lý Húc lại không buông Coco ra, mà dùng áo khoác của mình bao bọc cho Coco rồi đi thẳng về phía chiếc xe.
“Đừng cử động lung tung, anh đưa em đến bệnh viện.” Thông qua ánh sáng từ đèn xe, Lý Húc nhìn thấy trên người Coco có không ít nơi bị sưng đỏ, lúc này khi đã bình tĩnh trở lại mới cảm thấy đau xót.
“Đi bệnh viện để giám định rằng tôi bị cường bạo à?” Mặc dù cả người đã vô cùng yếu ớt, Coco vẫn không chịu buông tha cho anh.
Lý Húc chỉ im lặng, để cô ấy ngồi xuống, còn mình thì ngồi ở ghế lái, mùi ân ái trên xe vẫn chưa tan hết, khiến bầu không khí giữa họ vô cùng lúng túng.
Anh khởi động xe, quả nhiên không đến bệnh viện, mà là đưa Coco đến chung cư riêng ở nội thành của mình.
Coco nhìn Lý Húc một cách cảnh giác: “Anh lại định làm gì?”
Lý Húc không quan tâm, trực tiếp bế cô lên lầu, đi thẳng vào phòng, Coco nhíu mày: Đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy đến nơi ở của Lý Húc.
Bên trong được bày trí thanh lịch, vừa nhìn vào đã biết người chủ theo phong cách lãnh đạm.
Nhưng ai mà ngờ được khi tên này bắt đầu biến thái, căn bản không phải người.
“Nằm yên đừng cử động, trên người em có gai.” Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Coco, Lý Húc nhỏ giọng ra lệnh.
“Anh tưởng bà đây muốn cử động chắc?” Cả người cô đều khó chịu.
Lý Húc không nói gì, con gái con đứa động vào một chút liền “Bà đây”, cũng không biết mắc chứng gì nữa? Anh cũng hết cách.
Lý Húc mang hộp y tế đến, cầm nhíp gắp từng chiếc gai trên người Coco, ánh mắt lướt xuống bầu ngực đẫy đà: “Tính ra to như thế cũng chẳng có ích gì.”
Trên đó đều là gai vụn, Lý Húc nhìn mà đau lòng, nhưng lời nói ra lại mang hàm ý khác.
Coco hừ lạnh một tiếng: “Đúng là chẳng có ích gì, chỉ có thể khiến đám đàn ông đua nhau theo đuổi thôi.”
“Em...”
“Tôi làm sao? Lẽ nào anh không phải như vậy?” Coco cười giễu.
Lý Húc nhớ đến mỗi lần làm chuyện đó với Coco, lại không kìm được mà giày vò nơi ấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi: Rất nhiều đàn ông say đắm vì cô ư?
“Không biết xấu hổ.”
“Tôi không biết xấu hổ đấy, anh cường bạo thêm lần nữa đi?” Coco đau đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn Lý Húc càng hung hăng hơn.
“Đêm còn dài em gấp cái gì chứ.” Lý Húc bị câu nói của cô chọc giận, vừa định ra tay, nhưng khi nhìn vào vẻ mặt u ám của Coco, ngay cả chân mày cũng nhíu lại, trên má cũng có vết bầm tím, anh đành phải dịu giọng.
Coco không ngờ cô đã thành thế này rồi mà Lý Húc còn có thể nghĩ đến loại chuyện kia. Sắc mặt tái mét, đàn ông quả nhiên đều là động vật sống bằng thân dưới.
Cho dù thế nào, đêm nay cô cũng phải nói rõ với Lý Húc.
“Sau này chúng ta coi như không quen biết đi.”
“Chúng ta ở bên nhau nhé.”
Hai người mở lời cùng lúc, sau đó đều ngẩn ra.