Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 560: Chương 560




Lâm Lam đã rất quen thuộc với vị trí của căn hộ.

Hôm nay quay trở lại đây, cảm giác cảnh thì vẫn vậy nhưng con người đã thay đổi trong cô vô cùng mãnh liệt, cũng chỉ mới hai năm mà dường như cả thế giới đều thay đổi vậy.

Trần Lâm Kiệt cũng đã trở thành một hình bóng mơ hồ mãi chìm sâu trong kí ức.

Thỉnh thoảng nghĩ tới cô không quyến luyến cũng chẳng hề căm ghét

Những tiếc nuối đã từng và những nỗi căm hận ngút trời cũng nhạt dần theo thời gian.

Cô gõ cửa, Chu Vũ Vi mở cửa liền nhìn thấy Lâm Lam, trước tiên là ngạc nhiên sau đó là cảm giác vui mừng, bà vội vàng bảo Lâm Lam vào trong.

Lâm Lam không nói tiếng nào, cô đi theo Chu Vũ Vi vào trong liếc mắt quan sát căn hộ nhỏ mà cô đã từng ở trong suốt hai năm, vẫn là dáng vẻ cũ chỉ có điều là đã cũ đi nhiều.

“Tiểu Lam, sao con đột nhiên lại đến thăm ta vậy?” Câu nói mừng rỡ của Chu Vũ Vi có chút không lưu loát.

Lâm Lam nhìn Chu Vũ Vi để mặt mộc, mặc bộ đồ giản dị, bà gầy và tiều tụy hơn trước rất nhiều, khác hẳn so với dáng vẻ khoan thai, sang trọng mà cô gặp bà lần đầu tiên, đáy lòng bỗng có một chút xót xa không nói nên lời.

“Tôi có chuyện muốn hỏi bà.” Lâm Lam đè nén cảm xúc trong lòng mình xuống, mở miệng hỏi.

Chu Vũ Vi luống cuống, “Con... con muốn hỏi ta chuyện gì?”

“Tôi nghĩ bà cũng đã đoán được rồi.” Thấy biểu cảm của Chu Vũ Vi, Lâm Lam biết bà đã đoán được cô muốn hỏi gì.

“Tiểu Lam, con uống ly nước trước đã.” Chu Vũ Vi che dấu sự bối rối của mình, bà quay người đi rót nước cho Lâm Lam.

“Không cần.” Khuôn mặt Lâm Lam trở nên lạnh lùng, cô không nhận ly nước của Chu Vũ Vi, “Bà có quen Tố Tố không?”

Choang!

Dường như câu hỏi của Lâm Lam vang lên thì cùng lúc đó ly nước trong tay Chu Vũ Vi rơi xuống đất, nước bắn tung tóe lên quần của Lâm Lam.

Chu Vũ Vi luống cuống ngồi xuống nhặt những mảnh thủy tinh vỡ, bà muốn giúp Lâm Lam lau sạch nước trên quần nhưng Lâm Lam lại ngồi thụp xuống, một tay nắm chặt lấy tay của Chu Vũ Vi, “Vậy có nghĩa là bà quen bà ấy, bà ấy là ai?”

“Ta không biết con đang nói gì.” Chu Vũ Vi lẩn tránh trả lời.

Lâm Lam nhìn chằm chằm vào mắt của bà, “Khả năng nói dối của bà vẫn chưa đạt đến trình độ cao đâu.”

“Những gì ta nói đều là thật, ta không quen Tố Tố nào cả.” Sau khi đã trấn tĩnh lại một chút thì giọng nói của Chu Vũ Vi rất chắc nịch.

“Vậy bà có biết bà ấy đã từng có một cô con gái không?” Lâm Lam cũng không đôi co với Chu Vũ Vi nữa, cô trực tiếp hỏi vấn đề khác.

“A...” Chu Vũ Vi đột nhiên căng thẳng, mảnh thủy tinh trực tiếp đâm vào trong da thịt, những giọt máy đỏ chảy ra, tỏ rõ sự hoảng loạn của bà.

Lâm Lam nhìn phải ứng của Chu Vũ Vi, trong lòng cô cũng đã đoán được mấy phần, “Bà vẫn định lừa tôi sao?”

“Ta không có ý đó, người phụ nữa đó không có quan hệ gì với ta cả, tất cả đều là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn...” Những ngày tháng này, mỗi ngày Chu Vũ Vi đều sống trong sự lo lắng, lúc nào bà cũng sợ Hoắc Quốc Bang sẽ tìm đến tận đây, cả trong mơ bà cũng mơ thấy người phụ nữ kia toàn thân đẫm máu đến tìm bà để đòi mạng, cộng thêm cả cái chết đột ngột của Lâm Phúc Sinh, tất cả đều khiến Chu Vũ Vi nơm nớp lo sợ.

Nghe thấy những lời này, trong lòng Lâm Lam nguội lạnh quả nhiên cái chết của người phụ nữ kia có liên quan đến Chu Vũ Vi.

Một tia thương xót trước đó nhanh chóng biến mất, cô lạnh lùng nhìn Chu Vũ Vi, “Vậy bà ấy và Hoắc Quốc Bang có quan hệ gì?”

“Cô ta... Cô ta... ta làm sao mà biết được...” Chu Vũ Vi vẫn cứng đầu nói dối,

“Bà muốn tôi nói cho bà biết đúng không?” Lâm Lam cười lạnh hỏi.

Chu Vũ Vi vội thu lại sự căng thẳng trước đó, “Nếu con đã biết thì sao còn hỏi ta?”

“Bà có biết Hoắc Quốc Bang đang đối phó với chồng tôi không? Chúng tôi và ông ta không thù không oán, thậm chú tôi còn là con gái ruột của ông ta, tại sao ông ta lại đối xử với tôi như vậy? Không những ép chết ba tôi mà hiện tại cũng dồn tôi và chỗ chết, chẳng lẽ bà định để chúng tôi chết không minh bạch sao?” Lâm Lam từng bước từng bước tiến lại gần Chu Vũ Vi.

Nếu không ép đối phương đến một mức độ nhất định thì bà sẽ không nói ra sự thật.

“Ông ta sẽ không làm vậy, dù thế nào thì con cũng là con gái ruột của ông ta, hổ dữ không ăn thịt con, Hoắc Quốc Bang sẽ không làm vậy...” Chu Vũ Vi lắc đầu, từ đầu đến cuối bà đều cảm thấy may mắn vì điều này.

“Tôi nghĩ bà hiểu ông ta hơn ai hết, ông ta có làm vậy không chẳng lẽ bà thực sự không biết?”

“Ta...” Chu Vũ Vi nghĩ đến điều gì đó, cơ thể bà không kiềm được mà run lên.

Lâm Lam nhìn rõ được tất cả các phản ứng của Chu Vũ Vi, đột nhiên mở miệng, “Bà ấy là người phụ nữ của Hoắc Quốc Bang đúng không? Đứa con trong bụng bà ấy cũng là của Hoắc Quốc Bang đúng không? Là bà đã hại chết hai mẹ con bà ấy đúng không?”

“Không... không phải, là Phúc Sinh!”

Đoàng!

Chu Vũ Vi bị hỏi dồn dập, bà luống cuống hét lên một tiếng.

Đầu Lâm Lam đoàng một tiếng, dường như có thứ gì đó vừa nổ ra, “Bà nói linh tinh gì cái gì?”

“Ta không nói linh tinh, người hại chết hai mẹ con họ là Phúc Sinh, không phải ta... không phải ra...” Chu Vũ Vi sụp đổ, bà lẩm bẩm.

“Tại sao? Bà muốn vu oan ba tôi, biết ông ấy chết rồi, vậy nên bà mới đem mối họa này đổ lên đầu ông ấy đúng không?” Lâm Lam không tin, ba nuôi cô khôn lớn, cả cuộc đời này đều sống lương thiện ngay thẳng, sao có thể hại chết hai mẹ con người kia?

“Ta không có, đó là sự thật... Nhưng không phải chúng ta cố ý, chúng ta không ngờ người phụ nữ đó lại không chịu được đả kích như vậy, lúc đó sự nghiệp của ta đang bế tắc, trong show biz ta không có ai để nương tựa cả, chỉ có thể nghĩ cách khác, cậu ba nhà họ Hoắc lúc bấy giờ nổi tiếng phong lưu nên ta chỉ có thể dựa vào ông ta, như vậy cuộc đời của ta sẽ sang một trang khác, tiền bạc, địa vị, quyền lợi, muốn thứ gì có thứ đó, nhưng ta không ngờ rằng người đa tình như cậu ba nhà họ Hoắc lại “Kim ốc tàng kiều”, hơn nữa còn yêu người phụ nữ kia rất sâu đậm...”

“Nhưng bà không can tâm.” Lâm Lam nhìn Chu Vũ Vi như đang điên cuồng rơi vào miền kí ức.

“Đúng, ta không can tâm, con có biết người phụ nữ kia không? Cô ta không có điểm nào bằng ta, nhưng lại được cậu ba nhà họ Hoắc nhất mực nuông chiều, cả hai người chúng ta chỉ là cây cỏ dại, nhưng cô ta lại được cậu ba chọn, nên ta chỉ có thể nghĩ cách... Thừa dịp ông ấy tham gia tiệc rượu để bỏ thuốc vào đồ uống, để mang thai con của ông ta, lúc đó ta thật sự không nghĩ đến việc sẽ hại chết cô ta, ta chỉ muốn Phúc Sinh đi dọa cô ta một chút, đưa ảnh thân mật của ta và cậu ba cho cô ta xem, nhưng ta không ngờ là... không ngờ cô ta và Phúc Sinh xảy ra tranh chấp nên đã lăn xuống cầu thang...”

Chu Vũ Vi càng nói âm thanh càng nhỏ đi, Lâm Lam càng nghe trong lòng cô càng đau đớn.

Cô biết ba yêu Chu Vũ Vi, nhưng không ngờ ông có thể vì Chu Vũ Vi mà làm ra những chuyện như vậy.

“Chúng ta tự biết bản thân mình đã phạm phải tội lớn, nên đã vội vàng rời khỏi Bắc Kinh, chuyển sang rất nhiều nơi khác nhau, đến khi ta mang thai được chín tháng mới về Tấn thị, nhưng sự ngiệp của ta lúc đó đã bị sụp đổ rồi...” Chuyện đến nước này, nhưng Chu Vũ Vi vẫn còn đang đau khổ vì sự nghiệp bị hủy hoại của mình, không hề nghĩ đến người phụ nữ đáng thương kia.

“Vậy con của bà ấy thì sao? Con của bà ấy đâu?” Lâm Lam hít thở thật sâu, không để bản thân quá đau khổ.

Chu Vũ Vi hốt hoảng ngẩng đầu, “Lúc đó cô ta mang thai được sáu tháng, lúc ta chạy đến đó thì máu đã nhuốm đỏ cầu thang, quá đáng sợ, thực sự rất đáng sợ.”

Nói xong Chu Vũ Vi kéo lấy tay Lâm Lam, nhưng lại bị cô giằng mạnh tay ra.

Chẳng trách Hoắc Quốc Bang lại hận cô như vậy, thì ra là mẹ của cô và người cha nuôi cô bao năm nay là tội phạm giết người, hai người đã giết người phụ nữ mà Hoắc Quốc Bang yêu sâu đậm và con của ông.

Thì ra cô là con gái của những kẻ giết người.

Cuối cùng cô cũng biết tại sao trước khi chết ba lại khuyên cô đừng trách Hoắc Quốc Bang, cũng đừng hận ông ấy.

Từ đầu đến cuối cô căn bản không có tư cách hận đối phương.

“Tiểu Lam... con nghe ta nói, lúc đó thực sự chỉ là ngoài ý muốn...” Thấy bộ dạng mất hồn của Lâm Lam, Chu Vũ Vi thử giải thích cho bản thân.

“Ngoài ý muốn? Chẳng lẽ việc ngoài ý muốn đó không phải các người tạo ra sao? Vì sự tham lam của bản thân mà đi uy hiếp, công kích một phụ nữ có thai sáu tháng, các người có còn là người không?” Lâm Lam cũng đã từng mang thai, từng sinh con nên cô hiểu rõ sự vất vả của phụ nữ mang thai, lúc đó nếu không phải được đưa đến viện kịp thời thì cô e là mình cũng sẽ biến thành một xác hai mạng.

Vậy nên cô có thể hiểu được sự tuyệt vọng của đối phương.

Nhưng lúc đó họ rõ ràng có thể cứu người phụ nữ đó, nhưng lại sự Hoắc Quốc Bang báo thù mà trực tiếp chạy trốn.

Sự tín nhiệm và niềm tin trong lòng mấy năm nay dường như đã bị sụp đổ, cô hiện giờ, có tư cách gì để hận Hoắc Quốc Bang?

“Tiểu Lam, con tha thứ cho mẹ được không, bất luận thể nào con cũng là con gái của ta...”

“Cút đi!” Đẩy mạnh Chu Vũ Vi một cái, Lâm Lam mở cửa chạy ra ngoài, nhưng không ngờ lại đâm vào Hàn Hinh Nhi.

Hàn Hinh Nhi tức giận hỏi, “Lâm Lam cô điên rồi à?”

Nhưng Lâm Lam không quan tâm đến cô ta, cô dốc sức chạy, cô chỉ muốn cách xa Chu Vũ Vi càng xa càng tốt, ban đầu cô tưởng rằng cô là sản phẩm của tình một đêm giữa hai người, hiện giờ mới rõ, cô căn bản chính là kết quả từ lòng tham không đáy của Chu Vũ Vi.

Sự sinh ra của cô là một nỗi nhục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.