Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 59: Chương 59: Sự giàu có




Đám đông xì xào bàn tán, nhưng mau chóng đầu tư vào show chụp hình mới.

Lâm Lam lấy lý do chăm sóc cún, 2 ngày liền đều ở chỗ Diêm Quân Lệnh, nam nhân cũng bận, người ở đây nhưng không hề rảnh rỗi, cho tới khi công việc của Lâm Lam kết thúc, mới dành ra nửa ngày lái xe tới sa mạc.

Có được trải nghiệm rung động lòng người lần trước, Lâm Lam có tình cảm khó diễn tả đối với sa mạc. Hai người ngồi sau xe đợi ngắm hoàng hôn, tuy vẫn rất nóng nhưng tâm trạng so với lúc tới thoải mái hơn nhiều.

Cả đời Lâm Lam có lẽ sẽ nhớ tới nơi này, nơi lần đầu tiên cô chụp hình bìa cho tạp chí cao cấp, cũng là nơi đây lần đầu tiên cô giao phó bản thân cho người đàn ông bên cạnh.

“Đẹp quá!” hoàng hôn dần buông xuống, Lâm Lam thốt lên.

Diêm Quân Lệnh nghiêng đầu nhìn Lâm Lam, “uh, rất đẹp.”

“Em nói là mặt trời ấy.”

“Anh cũng nói là mặt trời.” Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam với ánh mắt đắm đuối, nhấn mạnh giọng. Kết quả Diêm Quân Lệnh biểu thị đồng tình, Lâm Lam bất lực nghiêng đầu, đúng lúc tia nắng rọi qua, phút chốc dường như bị giữ lại không nhúc nhích.

Diêm Quân Lệnh từ từ hôn nhẹ, Lâm Lam cũng không từ chối, để mặc đàn ông hôn, sự e dè trong tâm khảm không biết tự khi nào dần dần trở lên mạnh mẽ.

“Hôm nay sao ngoan vậy?” được một lát Diêm Quân Lệnh mới buông Lâm Lam ra, dịu dàng hỏi.

Lâm Lam không trả lời, ánh mắt nhìn về phía tây, hoàng hôn ở phía chân trời, đẹp như tranh vẽ, cô dựa đầu vào vai Diêm Quân Lệnh, “Xuỵt, nhìn mặt trời kìa.”

“Ha ha.” Diêm Quân Lệnh nhẹ cười, tâm trạng rất tốt. Ngẩng đầu lần nữa nhìn mặt trời lặn, cái bánh xe màu đỏ ấy nhuộm họ hòa chung một màu, giống như chìm vào thứ ánh sáng huyền diệu, đẹp không tả xiết, khiến trái tim trở nên yêu đời.

Nhưng cuối cùng vẫn phải về thôi.

Ngày hôm sau.

Lâm Lam và Tăng Tuyết gặp nhau ở sân bay, không ngờ là Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi cũng đang ở đây.

“Chuyện này là thế nào?” Lâm Lam nhìn Tăng Tuyết.

“Nghe nói để tạ lỗi với tổng biên tập Vương, nói cái gì say nắng phải đi viện, còn vì đền tội đặc biệt giúp chúng ta bay thành hạng thương gia.” Tăng Tuyết nhấn nhá đầu lưỡi, tiện mắt nhìn Lâm Lam, “chó của cô đâu?”

“Hả? Uh, gửi về nhà rồi.” Lâm Lam ngập ngừng rồi vội giải thích.”

“Oh.” Tăng Tuyết cũng không nghĩ nhiều nữa, lúc quay đi đột nhiên chỉ về một phía, “Mau nhìn kìa, anh chàng đẹp trai kia, với cái anh hôm đó giúp chúng ta dường như...”

“Cô gần đây có phải bị hoa mắt không? Làm gì giống?”. Lâm lam mới nhìn là Diêm Quân Lệnh, nói lấp liếm, sau đó cúi đầu đi nhanh tới chỗ nhiếp ảnh, Tăng Tuyết vẫn muốn nhìn, kết quả là soái ca đó đã vào phòng khách rồi.

Lắc đầu tiếc nuối, “lần nào cũng chỉ thấy một góc mặt, rất muốn nhìn thấy cả khuôn mặt ấy.”

“Đồ ngốc.” Hàn Hinh Nhi đi trước buông lời mỉa mai.

Tăng Tuyết mặt biến sắc, “ừ, còn hơn người nào đó”.

“Cô...”

“Chị Tuyết bớt lời.” Hàn Hinh Nhi bực tức quay đi, Lâm Lam lay lay Tăng Tuyết, không muốn để Tăng Tuyết và Hàn Hinh Nhi đối đầu mâu thuẫn trong lúc này.

Chuyện xảy ra với Lý San lần này, mọi người đều có chút kiêng dè.

“Huwh, Lâm Kiệt chúng ta đi thôi.” Hàn Hinh Nhi trừng mắt nhìn Lâm Lam, vịn tay Trần Lâm Kiệt check in bay.

Tăng Tuyết thấy bất bình thay cho Lâm Lam, “Cô còn nhường nhịn cô ta? Bị ăn hiếp quá đáng, hơn nữa cô và Trần tổng chia tay chưa được bao lâu mà? Cẩu nam nữ.”

“Tôi bây giờ rất ổn.” Lâm Lam nói là thật lòng, nhưng người khác lại cho rằng cô miễn cưỡng vui cười.

Nhịn không nổi với ánh mắt mọi người xung quanh, Lâm Lam nhanh chóng lên máy bay, chỉ một hàng khách ngồi ổn định, thì thấy chỗ trống nên tiếp viên hỏi, “Xin hỏi số ghế 015 của cô Lâm Lam phải không?”

“Xin chúc mừng cô Lâm trúng thưởng món quà tri ân khách hàng của hãng hàng không chúng tôi, chúng tôi miễn phí nâng chỗ ngồi nên hạng khách VIP, mời cô theo tôi.” Giọng nói truyền cảm của cô tiếp viên hàng không xinh đẹp, khiến mọi người xung quang đều ngạc nhiên.

Tăng Tuyết vỗ vỗ Lâm Lam, “Cô may mắn thật? Cái này mà cũng được!”

Nhiếp ảnh và tiểu Trần cũng lần lượt chúc mừng, Hàn Hinh Nhi ngồi bên cạnh có chút không vui, khó khăn lắm để tạ lỗi với cô mà Trần Lâm Kiệt mới đổi qua hạng ghế ngồi thương gia, không ngờ Lâm Lam cũng ăn may trúng giải thưởng này.

Điều khiến Hàn Hinh Nhi khó chịu nhất là giải thưởng này là cô ta trúng hay là do Trần Lâm Kiệt bỏ tiền ra mua.

“Tại sao người trúng thưởng là cô ta? Vé này là do chúng tôi bỏ tiền ra đặt.” Cuối cùng Hàn Hinh Nhi cũng không nhịn nữa.

“Xin lỗi quý khách, chúng tôi bốc thăm dựa theo số ghế.” Tiếp viên trả lời.

Hàn Hinh Nhi định nói nữa, thì Trần Lâm Kiệt nói, “Hinh Nhi, đừng quậy nữa, còn chưa đủ mất mặt sao?”

“Em...”

“Phiền cô Lâm theo tôi.” Tiếp viên không thèm để ý người khác, chỉ nói với Lâm Lam.

“Ừm.” Lâm Lam vốn không định đi qua, nhưng bị Hàn Hinh Nhi làm ầm ĩ như vậy liền dứt khoát đứng lên, bên cạnh vẻ mặt Tăng Tuyết hả lòng hả dạ.

Vừa bước vào khoang VIP Lâm Lam lặng người, cả khoang rộng như vậy chỉ có mỗi một người ngồi, chính là người đàn ông chia tay với cô bên ngoài sân bay.

“Vốn dĩ không hề trúng thưởng đúng không?” Lâm Lam nói xong cảm thấy mình có chút ngốc nghếch, làm gì có hãng hàng không nào có cách bốc thăm trúng thưởng lạ lùng vậy.

“Lại đây.” Diêm Quân Lệnh chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Lâm Lam nhìn cả một khoang máy bay trống ngồi xuống mỉa mai, “Anh thừa tiền phải không?”

“Anh thấy vui.”

3 chữ khiến Lâm Lam tức nghiến răng không làm gì được người đàn ông này.

Nhưng mà ở khoang hạng thương gia, Hàn Hinh Nhi nhắm mắt nghỉ một chút vẫn không cam tâm nên muốn nâng hạng, tiếc là tiếp viên nói thẳng với cô là khách đầy rồi, cô ta mới không quậy ầm ĩ nữa.

Tuy nhiên Trần Lâm Kiệt rất thất vọng về Hàn Hinh Nhi, cộng thêm chuyện của Lý San khiến anh ta không thể không nghĩ tới việc thêm người mới.

Tới Tấn thị rồi, Lâm Lam được Diêm Quân Lệnh đưa thẳng từ lối đi khách Vip xuống máy bay rồi được Lý Húc đón đi, đợi Trần Lâm Kiệt bọn họ xuống tới nơi thì Lâm Lam đã ở trên cao tốc sân bay rồi.

Tăng Tuyết thấy bình thường, chỉ có Hàn Hinh Nhi vẫn chưa nguôi tức giận.

Điều khiến Hàn Hinh Nhi tức nhất đó là tạp chí Yue wei số 15 xuất bản rồi, trên mặt báo cả thành phố này không có lấy một tấm hình của cô.

Bộp!

“Tại sao, Lâm Kiệt tại sao hả?” Hàn Hinh Nhi tức giận xô hết đống tạp chí xuống, không ngừng chất vấn Trần Lâm Kiệt.

Trần Lâm Kiệt cũng sau khi số mới xuất bản mới nhìn trang bìa, gọi điện cho chủ biên Vương, kết quả bên đó cũng thoái thác nói là quyết định của tổng biên tập, muốn hỏi thêm cũng không hỏi được.

“Hinh Nhi, em bình tĩnh đi, lần này là chúng ta tính sai, có thể do chuyện của Lý San làm ảnh hưởng, nhưng mà chúng ta còn có giải quán quân siêu mẫu, sau này muốn lên trang bìa cũng không phải là không thể.” Trần Lâm Kiệt vừa an ủi Hàn Hinh Nhi vừa suy nghĩ đúng là lần này biểu hiện xuất sắc lên trang bìa tạp chí của Lâm Lam, trở thành ví dụ điển hình của việc tạp chí Yue wei từ cảm tính tới lý trí đã hoàn toàn tin tưởng.

Nghe nói lượng tạp chí tiêu thụ hôm đó đã phá vỡ kỷ lục, đã bắt đầu cho in ấn thêm, điều này đối với quảng cáo truyền thống mà nói thật hiếm có.

Trần Lâm Kiệt hy vọng có thể phát huy giá trị của Lâm Lam tới mức cao nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.