Nami không biết từ bao giờ đã lẻn lên con thuyền của băng Mèo Đen, cô ta vác lấy một cái túi lớn trên vai, mặt mày hớn hở đi xuống.
“Cậu đi tìm người hỗ trợ xử lý đám này đi! Tốt nhất là tìm quản gia của nhà Kaya, gọi mấy tên bảo vệ tới!”
Ngay lúc Usopp còn đang sững sờ nhìn chằm chằm hành động của Nami, thì bị âm thanh của Alex cắt đứt.
“Được rồi!”
Usopp gật đầu đồng ý một tiếng, sau đó cấp tốc hướng về phía trong làng chạy đi.
Nami phát hiện Alex đang nhìn mình, tự giác thấy không ổn, hai tay ngay lập tức nắm chặt lấy cái túi, dùng ánh mắt đề phòng cậu ta.
Alex thấy thế trên mặt nở ra một nụ cười, xua xua tay tỏ vẻ không có việc gì.
Cậu ta đã nghĩ kĩ rồi, hiện tại băng cũng không có thiếu tiền, đám kho báu này cho Nami cũng được không có việc gì.
Dù sao thì một trận chiến với băng của Arlong là không thể tránh khỏi, lúc đó thì có thể lấy cả vốn lẫn lời.
Nami nhìn thấy vậy cũng thở ra một hơi, ngay lập tức sắc mặt lại trở nên vui vẻ như bình thường.
Sau 15 phút, Usopp đi đầu phía sau dẫn tới khoảng chừng mười người mặc trang phục bảo vệ đi tới.
Đám người sau một trận thao tác, rất nhanh đã đem tất cả hải tặc trói gô lại một chỗ.
Đến đây, Alex phân phối với người đội trưởng bảo vệ một vài lời cách xử lý đám này, đại khái là việc liên lạc với hải quân để áp giải đi, bao gồm cả hai tên Kuro và Jango.
Trong làng tự nhiên là có biện pháp để liên hệ với hải quân, theo lời người bảo vệ này thì Kaya đã sớm liên lạc qua, khoảng chừng buổi chiều sẽ có một chiếc chiến hạm hải quân đến đây để đưa bọn hải tặc này đi.
Mọi chuyện hoàn tất, mấy người Luffy cùng nhau rời khỏi bãi biển.
Vậy là băng hải tặc Mèo Đen tính cả Kuro bên trong, không một tiếng động đã hoàn toàn bị bắt giữ.
Trong làng dường như chẳng có chuyện gì phát sinh qua, hoàn toàn giống như là một ngày bình thường vô cùng yên tĩnh.
Tại một quán ăn trong làng.
“Thật sự may mắn là có các cậu, nếu như không thì làng này liền xong đời rồi!”
Usopp từ trong thâm tâm cảm ơn bốn người Luffy.
Alex nói: “Không có cái gì, nếu như không phải là cậu nhờ, đồng thời cũng cần thuyền từ Kaya, thì chúng tôi mới lười nhác quản việc này!”
Luffy một bên ăn như hổ đói, nhưng vẫn ráng mở miệng nói: “Đúng...Đúng vậy!”
Nami cười tít cả mắt nhìn về cái túi tài bảo nàng mới đạt được: “Đừng nói mấy lời này, chuyện nên làm thôi!”
Zoro không lên tiếng, chỉ yên lặng một bên ngồi uống rượu.
Luffy đang ăn một con cá, cậu ta mở miệng ra liền nhét cả con vào, vì vậy mà một khối xương cá bị móc ở trong cổ.
Cậu ta đem cả bàn tay của mình tiến vào bên trong miệng, mặc dù nước mắt nước mũi đều chảy ra, nhưng mãi vẫn chưa lấy nó ra được.
Ngay lúc này, cửa chính của quán ăn được đẩy ra, Kaya bước vào bên trong.
“Chào cô, tiểu thư Kaya!” Mọi người chủ động lên tiếng chào hỏi.
Kaya cũng không vòng vo, nói thẳng: “Các cậu...Không phải là cần một chiếc thuyền sao?”
Luffy nghe nói như thế, không biết là khí lực từ đâu tới, thế mà lập tức rút ra cái xương cá, lộ ra vẻ mừng rỡ vô cùng: “Cô chuẩn bị cho chúng tôi rồi sao?”
“Đúng vậy! Là thù lao của mấy cậu.”
Kaya nở nụ cười tươi, gật đầu đồng ý.
Sau đó, mọi người đứng dậy đi theo Kaya đến một bãi biển, ngoại trừ Usopp bận việc gì đó nên đã rời đi.
Sóng biển đánh nhẹ vào bờ cát, bầu trời trong trẻo màu xanh lam, một chiếc thuyền buồm hạng nhẹ lẳng lặng đứng chờ lấy đồng bọn của nó, tại mũi tàu được tạo hình là một cái đầu cừu vô cùng khả ái.
Luffy, Nami, Zoro ba người hai con mắt đều sáng lên, há to miệng cảm thán không ngừng, nhìn một cái liền yêu thích người đồng đội mới này.
Luffy vô cùng hưng phấn, nâng cao hai nắm đấm: “Chúng tôi thật sự có thể sử dụng nó sao?”
Kaya rất là khẳng khái trả lời: “Tất nhiên rồi, mọi người xứng đáng mà!”
Nhìn thấy đám người Luffy thật sự ưa thích, quản gia Merry cũng thật là cao hứng, bắt đầu giảng giải: “Chiếc thuyền này tuy trông hơi lạc hậu nhưng là do chính tay tôi làm. Nó được làm theo kiểu Caravel với tay lái chắc chắn và buồm tam giác. Nó được gọi là Going Merry!”
Alex đứng ở một bên, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chiếc thuyền này, tự dưng có tình cảm xông lên đầu, cậu ta không kiềm hãm được đi tới gần chiếc thuyền, bàn tay đặt lên trên thân thuyền cảm thụ nhiệt độ của nó.
Mấy người Luffy bây giờ còn không rõ ràng sự ràng buộc giữa con thuyền này cùng bọn họ, nhưng Alex lại biết rõ vận mệnh của nó.
Vượt qua Núi Đảo Nghịch (Reverse Moutain), xuyên qua đất nước sa mạc, bay lên mấy chục nghìn mét trên không trung, cuối cùng lại kết thúc chuyến hành trình của mình trong ngọn lửa.
Trong One Piece có rất nhiều chi tiết để cho người ta khóc không thành tiếng, cảnh băng hải tặc Mũ Rơm tạm biệt thuyền Merry chính là trong đó một cái.
Alex nhớ rõ, trong bản hoạt hình, một trong những ca khúc cậu ta thích nhất chính là Dear Friends, đó chính là phần nhạc nền của bối cảnh tạm biệt chiếc thuyền này.
Nhìn thấy Alex thâm tình vuốt ve Going Merry, quản gia Merry lộ ra nụ cười hài lòng, nói: “Thật tốt rồi, xem ra cậu là rất ưa thích nó!”
Sau đó quản gia Merry nói tiếp: “Bây giờ tôi sẽ hướng dẫn cho cậu cách sử dụng con thuyền.”
Alex ngay lập tức đưa tay lên ra hiệu, sau đó ngón tay chỉ về phía Luffy: “Tôi không phải thuyền trưởng, thuyền trưởng là cậu ta!”
“Vậy sao, thật sự xin lỗi!”
Quản gia Merry xin lỗi một tiếng, vừa muốn quay sang Luffy giảng giải, liền đã bị Nami kéo lại.
“Không không không, mấy việc liên quan tới thuyền ông nói với tôi là được rồi!”
Nami chăm chú lắng nghe lời của quản gia Merry nói, Luffy một bên mặc dù không hiểu gì cũng làm bộ khoanh tay lại.
Cậu ta cố biểu hiện trên mặt ra sự nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt của những người còn lại trong băng là đần độn vô cùng.
Sau khi quản gia Merry giải thích xong, Nami xem ra hiểu được bảy tám phần, tên Luffy này đương nhiên là một chữ cũng không có nghe hiểu, nhưng vẫn làm bộ nhìn từ trên xuống dưới toàn bộ thuyền, đánh giá: “Thật là một chiếc thuyền tốt...”
Kaya một mặt cười khanh khách: “Tôi đã chuẩn bị những thứ cần thiết cho các bạn ở trên tàu!”
Luffy đần độn nhìn xem Kaya, nói: “Cảm ơn! Cô thật sự đúng là tùy ý làm bậy!”
Alex cái trán đổ một giọt mồ hôi lạnh, lẩm bẩm trong miệng: “Hẳn là phải nói, ‘cân nhắc chu đáo’ mới đúng chứ nhỉ!”
Cả bọn bắt tay vào việc chuyển đồ, sau khoảng chừng 20 phút, tất cả đồ đạc đã được mang từ chiếc thuyền buôn sang thuyền Going Merry.
Mọi thứ rốt cuộc cũng đã chuẩn bị hoàn tất, Zoro nhìn xung quanh một vòng, sau đó quay sang Alex hỏi: “Usopp, cậu ta đâu rồi?’’
“Oa a a a a a”
Alex vẫn chưa kịp trả lời, mọi người đã nghe thấy tiếng la hét thất thanh từ trên sườn dốc truyền xuống.
“Mau giúp tớ dừng lại!”
Usopp mang theo một cái ba lô lớn gấp hai ba lần cơ thể của cậu ta, bên trong được nhét đầy ắp, ở trên sườn dốc đặt chân chưa ổn mất đi trọng tâm, giống như quả cầu lăn xuống.
Luffy gãi gãi đầu: “Cậu ta đang làm cái gì vậy?”
Zoro nói: “Nói chung trước hết cản cậu ta lại, nếu không cậu ta sẽ va vào thuyền mất!”
“Được!”
Nói xong Luffy cùng Zoro đứng đối mặt với sườn dốc đứng, ngay lúc Usopp lăn đến trước mặt bọn họ, cả hai đồng thời ra chân.
“Bành!”
Một chiếc dép, một chiếc giày thật tốt giẫm ở trên mặt Usopp, lấy cái mũi làm ranh giới.
“Cám...Cám ơn!” Hai người chống đỡ lấy làm cho Usopp không có lăng đến trong biển, Usopp còn hướng hai người nói lời cảm ơn.