“Xong rồi đấy. Bây giờ cuốn thêm băng vải ở ngoài nữa cho chắc!”
Từng thành viên băng Mũ Rơm cùng với Vivi và vịt Karoo đều vẽ lên trên cánh tay của mình một ký hiệu chữ X, thêm một lớp vải trắng được quấn chặt ở bên ngoài để đề phòng cái ký hiệu này vô ý bị xóa đi.
Làm xong, Luffy đưa nắm đấm của mình ra trước, cười nói:
“Được. Dù sau này có xảy ra bất kỳ chuyện gì, thì cánh tay này chính là dấu hiệu để xác định bạn bè!”
Tất cả mọi người còn lại đồng thời mỉm cười, bọn họ cũng nhanh chóng làm theo Luffy, mỗi người một nắm đấm đưa vào chung vào một chỗ:
“Dấu hiệu này cũng chính là minh chứng cho tình bạn!”
...
Thuyền Going Merry dựa theo sự chỉ dẫn của Eternal Pose, rất nhanh đã đi đến thị trấn cảng Nanohana thuộc vương quốc Alabasta, thị trấn này được biết đến với những cửa hàng tuyệt vời và những loại nước hoa không thể nào cưỡng lại được, thị trấn này cũng chính là lối vào chính của vương quốc Alabasta.
Bởi vì băng Mũ Rơm không muốn để cho người khác chú ý, cho nên bọn họ lựa chọn một vị trí khá là vắng vẻ để neo đậu thuyền Going Merry.
Thả neo xong, tất cả mọi người lần lượt xuống thuyền.
“Đi ăn. Đi ăn thôi!”
Luffy vừa mới đặt chân xuống đất, cậu ta lập tức hướng về trung tâm thành phố chạy như bay, dự định tìm kiếm một quán ăn rồi làm một bữa no nê.
“Cái thằng ngốc Luffy này. Đi đến địa bàn của địch rồi mà cứ bất cẩn như thế!”
Sanji cảm thán một câu.
Alex cười cười, nói:
“Chúng ta cũng là mau chóng đi vào thành phố thôi, bởi vì muốn đi từ nơi này đến lâu đài Alabasta là phải vượt qua sa mạc, cho nên hãy tranh thủ mua sắm những vật dụng cần thiết để đi đường. Mua xong chúng ta lập tức xuất phát, đến nơi càng nhanh càng tốt!”
Mọi người còn lại lần lượt gật đầu đồng ý, sau đó cùng nhau tiến vào thị trấn này.
Bọn họ phân công nhau công việc, người thì mua sắm thức ăn, người thì mua sắm nước uống, đồng thời cũng là tranh thủ mua sắm cho bản thân một vài bộ trang phục để thay đổi cách ăn mặc cho giống với người dân ở nơi này.
Tất cả mọi thứ hoàn tất, tất cả mọi người thêm một lần nữa tụ họp trở lại cùng một chỗ ở một nơi vắng vẻ thuộc ngoại ô thị trấn Nanohana.
“Măm măm măm”
Bởi vì đã qua thời gian khá lâu chưa được ăn thứ gì, cho nên mọi người tranh thủ ăn một chút gì đó, lấy sức cho một cuộc hành trình dài phía trước.
“Cậu làm sao đấy, Chopper?”
Usopp đang ăn một cái đùi gà, nhìn về phía Chopper đang nằm vật vã ở trên đất, hai tay gắt gao bịt chặt lấy cái mũi xanh của mình, cho nên Usopp mở miệng hỏi.
Chopper nhắm tịt hai mắt, khó khăn nói:
“Mũi của tớ sắp bị gãy mất rồi!”
Vivi ân cần hỏi thăm Chopper:
“Chắc là mũi của cậu rất nhạy cảm cho nên mới bị thế. Nơi này nổi tiếng về nước hoa mà. Cho nên bên trong không khí có rất nhiều hương thơm lẫn lộn. Ngoài ra thì trong đó còn có một số mùi có tác dụng kích thích rất mạnh!”
“Cái này phải không? Xịt xịt xịt”
Nami dường như cảm thấy Chopper là chưa chịu đựng đau khổ đủ nhiều, cho nên cầm lên một bình nước hoa, hướng về cơ thể của mình mà xịt mấy cái.
“Ối. Cậu thôi đi!”
Chopper khóc không ra nước mắt, liên tục rời xa khỏi vị trí đang đứng của Nami.
“Thơm quá. Dù cho là có đi xuống địa ngục cũng là thấy thơm!”
Mà ngược lại với biểu hiện của Chopper là Sanji, hai mắt của cậu ta hiện tại đã biến thành hình trái tim, không ngừng mà nịnh bợ Nami.
“Đúng là thằng ngốc!”
Zoro đang ở một bên uống rượu, nhìn Sanji có chút không vừa mắt, mở miệng mắng một câu.
“Ngươi nói cái gì!”
Sanji nghe thấy lập tức nổi giận đùng đùng, sau đó hai người lập tức lao vào mà đấu võ mồm với nhau.
Alex là mặc kệ mấy cái tên dở hơi này, cậu ta đi đến cạnh Vivi, mở miệng hỏi:
“Tóm lại là vật tư dùng để vượt qua sa mạc Alabasta đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Vivi, tiếp theo cô muốn làm gì đây?”
Vivi suy nghĩ một chút, sau đó trả lời:
“À! Tớ nghĩ trước tiên là nên đi đến ngăn chặn quân phiến loạn. Bởi vì chúng ta sẽ không biết được cuộc bạo động sẽ là khi nào xảy ra, cho nên chúng ta phải đi đến đại bản doanh của thủ lĩnh quân phiến loạn. Hãy đi đến một thị trấn ốc đảo có tên là Yuba, chúng ta có thể tìm thấy thủ lĩnh Koza của quân phiến loạn ở chỗ đó, tớ sẽ cố gắng thuyết phục anh ta!”
Alex nghe thấy tính toán của Vivi liền cảm thấy cô ấy thật sự là ngây thơ vô cùng, nhưng có vẻ như đây là tất cả những gì cô ấy có thể làm được, dù sao thì cô ấy cũng chỉ là một cô công chúa, không có bất kỳ quyền lực gì cũng như là không có bất kỳ quân đội nào đi theo.
Vivi lúc này chỉ có thể dựa vào mối quan hệ thanh mai trúc mã từ nhỏ với thủ lĩnh phiến quân Koza, dùng nó mà thuyết phục hắn ta dừng lại hành động phản loạn.
Nhưng mà, mọi thứ nào có thể dễ dàng giải quyết được như những gì mà Vivi nghĩ, Alex lắc đầu:
“Cậu thật sự là suy nghĩ quá đơn giản rồi Vivi. Cứ cho là Koza nghe lời của cậu, nhưng thuộc hạ của hắn ta lại là chưa chắc. Tình huống hiện tại là sáu mươi vạn người của phiến quân đối đầu với ba mươi vạn người của quốc vương, nhìn thế nào cũng có thể thấy được ưu thế đang nghiêng hoàn toàn về phía phiến quân. Cho dù thủ lĩnh Koza ban đầu thực sự chỉ là muốn bình định lập lại trật tự, nhưng những thuộc hạ của hắn thấy được cơ hội để lật đổ vương quốc, làm mọi cách để cho hắn ta xưng vương, chẳng lẽ hắn ta liền thật sự nguyện ý từ bỏ cơ hội này!”
Alex là người xuyên việt, cho dù là đọc được trong những quyển sách lịch sử, hay thậm chí là những cuốn tiểu thuyết nói về thời kỳ phong kiến, cái nào mà quân khởi nghĩa chiến thắng đều không phải là như vậy, liền xem như một tên thủ lĩnh không muốn làm hoàng đế, thuộc hạ cũng nhất định đưa cho hắn ta một cái hoàng bào.
Tình huống hiện tại đối với phiến quân đã là trên cơ hoàn toàn, cái gì mà là vì cứu khổ cứu nạn, vì người dân của đất nước hay là vì chính nghĩa, tất cả đều là cái cớ, toàn bộ đều là chuyện cười mà thôi.
Quyền lực cùng với vinh hoa phú quý, những thứ này sẽ làm cho đầu óc của người ta mụ mị.
Huống hồ rằng, cho dù phiến quân không muốn làm như thế, thì Crocodile cũng sẽ nhất định bắt bọn hắn làm như vậy.
Vivi nghe xong lời Alex, biểu hiện lo lắng lập tức xuất hiện ở trên mặt, cô ấy chầm chậm nói:
“Nói thật, chính tớ cũng không xác định được rằng có thể làm được việc đó hay không, nhưng đó chính là biện pháp duy nhất mà tớ có thể nghĩ ra được dùng để cứu vớt đất nước này. Cho dù là biết trước cuối cùng sẽ nhận lấy thất bại, nhưng tớ vẫn sẽ nhất định làm nó. Nếu mọi chuyện đã như vậy, từ giờ trở đi, chuyện này sẽ chỉ còn là chuyện riêng của tớ mà thôi, không thể nào tiếp tục để cho mọi người liên lụy vào nữa. Những gì mọi người làm cho tớ cho đến hiện tại đã là đủ nhiều rồi!”
Nami ở một bên nghe được những lời này của Vivi, lập tức lên tiếng cắt đứt lời nói tiếp theo của cô ấy:
“Cậu đang nói thứ ngu ngốc gì đó Vivi?”
Sau đó, Nami kéo lấy cánh tay của Alex một cái, ra hiệu cho cậu ta đừng có nói mọi thứ nghiêm trọng như thế nữa, tình huống của Vi Vi bây giờ đã rất khó xử.
_______________________________________
P/s: Nếu thấy truyện hay, mong các bạn ném cho tác 1 Like, 1 Đề Cử, 1 Đánh Giá, 1 Lượt Cất Giữ...
Nếu có bất kỳ vấn đề gì thì mọi người có thể để lại 1 Comment bên dưới phần bình luận.
Cảm ơn tất cả mọi người!