Chiến thắng mới chỉ là bước đầu,
Mọi chuyện còn dài ở phía sau,
Âm mưu kẻ địch, nào ai thấu?
Tương lai khó biết sẽ về đâu…
***
Tương truyền có một câu nói thế này: “Ai cũng bị bệnh”. Nghe qua thì tưởng người phát ngôn mới là kẻ mắc bệnh nhưng nếu ngẫm nghĩ kĩ lại thì có vẻ vô cùng hợp lý.
Theo wikipedia: “Bệnh là quá trình hoạt động không bình thường của cơ thể sinh vật từ nguyên nhân khởi thuỷ đến hậu quả cuối cùng. Bệnh có thể gặp ở người, động vật hay thực vật”.
Hiểu rộng hơn, bất kì trạng thái bất thường nào đều có thể coi là bệnh. Ví dụ: Lười biếng là một bệnh. Bởi vì cuộc sống luôn vận động, nếu ta chả làm gì cả, không siêng năng học tập, lao động… thì chính là trái ngược quy luật đó.
Có bệnh thì phải chữa. Nhẹ tự lành, nặng tìm bác sĩ, đúng người đúng bệnh. Tuy nhiên, điều đầu tiên là chúng ta phải tự rèn luyện để đề cao sức miễn dịch của bản thân, phòng bệnh hơn chữa bệnh.
Dù vậy, vẫn có những con người đáng thương, sinh ra đã mang những căn bệnh hiểm nghèo trong cơ thể…
***
- Elsa! Chow! Nick! Bell! Karis! Các em ở đâu? Trả lời anh đi!
Ricky gọi khản cổ mà chẳng thấy ai hồi đáp, may mà Tĩnh Tâm Chú giúp anh chàng không phát điên. Thực ra là vẫn có, nhưng cả nhóm phát hiện đó là những người còn may mắn sống sót và bị thương. Họ giúp đưa các nạn nhân khỏi đống đổ nát rồi tiếp tục tìm kiếm.
Sau khoảng hai tiếng từ lúc nhóm Ricky đặt chân lên đảo Staten, bọn họ mới phát hiện mục tiêu trong một căn hầm.
Ricky thở phào may mắn vì lũ trẻ vẫn an toàn. Sáu người chạy ào tới, ôm sầm vào nhau, nước mắt lã chã rơi, khóc lóc kể lể. Chung quanh, những cảnh tương tự cũng diễn ra với đủ mọi sắc thái cảm xúc: mừng vui, hạnh phúc, buồn bã, đau thương…
Đám nhóc nói rằng có một đứa trong nhóm thức tỉnh khả năng phát hiện các mối đe dọa sắp xảy ra, nên mới giúp chúng nó và nhiều người khác thoát một tràng tai nạn kinh hoàng kia. Tuy nhiên, do sức mạnh hữu hạn nên số lượng trốn được chỉ chiếm rất nhỏ, còn phần lớn đều khó tránh khỏi tử vong.
Siêu năng lực trên gọi là Trực Giác Nguy Hiểm (Danger Intuition - Kiken no Chokkan): Người sở hữu có thể cảm nhận các nguy hiểm ở gần, nguy hiểm cấp tính, nguy hiểm tiềm ẩn tức thỉ, đe dọa không mong muốn… và kịp thời né khỏi. Trực giác thường liên quan đến bản thân họ nhưng có thể bao gồm môi trường xung quanh (như một vụ tai nạn xe hơi ở xa).
- Đừng tự trách bản thân nữa, các em đã làm rất tốt, anh tự hào lắm! Bây giờ, nguy hiểm qua rồi, chúng ta sẽ tìm cách xây dựng lại cuộc sống tốt đẹp hơn. Cùng nhau cố gắng nhé!
Ricky an ủi, đồng thời động viên, khích lệ tinh thần lũ trẻ.
Ngay khi ấy, một người đàn ông khoảng 60 tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sáng ngời, khi chất toàn thân giống như quân nhân, có vẻ trước đây là nhân vật có uy vọng, đi lên vị trí cao nhất do nhà cửa sụp xuống tạo thành, khuyên bảo tất cả bình tĩnh, bày tỏ sự tiếc thương vô hạn đối với các nạn nhân đã khuất, cảm tạ siêu năng lực gia giúp đỡ kịp lúc, đồng thời kêu gọi mau chóng ổn định sắp xếp, cứu chữa những ai còn đang bị mắc kẹt…
Quá trình diễn thuyết vài phút của ông dường như sở hữu ma lực, khiến cho nỗi đau tâm hồn mọi người giảm đi, thêm phấn chấn, quyết tâm gây dựng tương lai.
Sau đấy, nhóm Ricky mới biết ông ấy cũng là một thành viên của RDISP, với siêu năng lực Trị Liệu Cảm Xúc (Emotional Treatment - Kanjou no Chiryou): Người sở hữu có thể chữa lành vết thương, gánh nặng cảm xúc của kẻ khác, nhưng nỗi đau tổn thương đó cũng sẽ phản hồi lại tinh thần người sử dụng một phần hoặc tất cả, tùy theo cấp độ cao thấp của siêu năng lực gia.
Lại nói, căn hầm kia là do một người khác tạo nên nhờ vào siêu năng lực Điều Khiển Thổ Nhưỡng (Soil Manipulation - Dojou no Soujuu), cũng chính là thành viên RDISP mà quản lý Jane giao nhiệm vụ bảo hộ lũ trẻ của Ricky.
- Cảm ơn anh rất nhiều. Nếu không có anh thì lũ trẻ đã gặp nguy hiểm rồi. Anh có thể cho em biết tên không? - Ricky bắt tay nhân viên kia, bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.
- Không cần quá khách khí đâu. Cậu cứ gọi anh là Enoch. Từ giờ chúng ta là đồng nghiệp rồi. Thế giới đang thay đổi và trách nhiệm của các siêu năng lực gia sẽ càng nặng nề hơn. Cố gắng lên! - Enoch giơ nắm tay.
- Ok anh! Em sẽ nỗ lực hết sức mình! - Ricky đấm tay đáp lời.
- Hai bạn cũng là thành viên mới của RDISP nhỉ? Rất hân hạn được quen biết. - Enoch quay sang Hải và Yến Linh.
- Rất vui được làm quen! (X2).
- Được rồi, anh phải tiếp tục công việc đây. Những lúc tai nạn thế này, các khả năng tương tự của anh là có tác dụng nhiều nhất đấy, hì hì. Tạm biệt và hẹn gặp lại!
Enoch mỉm cười, rời xa nhóm bạn.
- Quên mất, giới thiệu với các em, đây là chị Yến Linh và anh Hải, đồng nghiệp của anh, - đoạn Ricky hướng phía hai người - còn đây là bọn đàn em mà anh đã nhắc: Karis, Bell, Nick, Chow và Elsa.
- Chào các em!
- Chúng em chào anh chị!
Ricky bắt đầu nói về thân thế của lũ nhóc. Karis lớn nhất, 11 tuổi, mái tóc đen, làn da rám nắng, khuôn mặt gầy, ánh mắt toát vẻ thông minh, lanh lợi, mặc quần màu xanh, áo đen, sờn rách, bẩn nhiều chỗ. Nó là người đã thức tỉnh siêu năng lực Trực Giác Nguy Hiểm, giúp cả nhóm thoát nạn.
Bell đứng nhì, 10 tuổi, tóc vàng, da trắng, khuôn mặt có đôi chỗ tàn nhang, đôi mắt hiện nét dịu dàng, cẩn thận, mặc quần đen, áo hồng, cũng rách bẩn.
Thứ ba là Nick, 8 tuổi, tóc nâu, da ngăm ngăm, khuôn mặt vuông vức, ánh mắt lộ sự bộc trực, thẳng thắn, mặc quần xám, áo cam.
Chow đứng số bốn, 7 tuổi, tóc đen, da vàng, mặt gầy, đôi mắt hiện vẻ nhiệt tình, hăng hái, mặc quần nâu, áo xanh lá cây.
Cuối cùng là cô bé Elsa, 5 tuổi, tóc dài màu hạt dẻ, làn da trắng nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt sáng to tròn, vương nét sợ hãi, mặc bộ váy màu trắng nhưng đã bẩn và rách, hai tay còn đang ôm một chú gấu bông nhỏ sắc nâu nhạt. Nó là đứa nhút nhát nhất và từ nãy giờ chưa nói một lời nào.
Karis, Bell, Nick, Chow đều là trẻ mồ côi, Elsa thì không rõ bố mẹ ra sao, vì lúc Ricky nhận về là đang nằm trong nôi. Ngay cả bản thân anh chàng cũng ở vào hoàn cảnh như bốn đứa kia lúc lên 10 tuổi, may mà tài sản được thừa hưởng giúp cho cậu có thể trang trải cuộc sống tới khi 18 tuổi, kiếm ra việc làm ổn định.
Do vậy, Ricky rất đồng cảm với những trẻ mồ côi và đã đưa ra quyết định táo bạo là thành lập một nhà tình thương ngay tại chính căn hộ của mình.
Tuy nhiên, do điều kiện cơ sở vật chất hạn chế, Ricky chỉ mới nhận năm đứa nhóc. Hiện tại, anh chàng đang làm đầu bếp tại một quán ăn nhỏ trên đảo Staten.
- Anh Ricky luôn cố gắng kiếm tiền để phục vụ các nhu cầu sinh hoạt nhưng lúc nào cũng tự trách mình vì làm ra được ít quá. Bọn em thì chỉ cần người quan tâm, có nơi nương tựa, được ăn mặc là đủ, không cần phải no nê, đẹp đẽ gì cả. Nếu không có anh ấy, bọn em chẳng biết ra sao nữa, có khi đã chết lâu rồi. - Bell rưng rưng nước mắt, kể lại.
- Có lần, anh Ricky bị đánh bầm dập khắp người bởi lũ du côn, sau đó còn mắc sốt rét. Bọn em muốn đưa anh ý đi gặp bác sĩ chữa bệnh nhưng anh bảo là không cần, vẫn chịu được, quyết không cho, chỉ mua ít thuốc thông thường. May mà mấy ngày sau anh đã khỏi. - Chow hồi tưởng.
- Anh Ricky nói lý do rằng đang tiết kiệm tiền nhằm mở một nhà hàng to lớn để vừa có thể tạo việc làm cho bọn em, vừa thỏa mãn sở thích nấu nướng của bản thân. - Nick thêm vào.
Nghe bọn nhóc nói, Ricky gãi gãi đầu, cười cười, hơi cảm giác ngượng ngùng.
- Anh ấy còn ước mơ cưới được một cô vợ xinh đẹp, ngoan hiền, yêu thương gia đình. Cơ mà cái tính “dê xồm” kia, chị nào chấp nhận được? - Karis châm chọc.
- Ấy ấy, đấy gọi là “thưởng thức cái đẹp”, em nó nói nhầm, nói nhầm, hờ hờ… - Ricky xua hai tay phân bua.
- Hừ! Biết ngay mà! - Yến Linh khinh thường làm anh chàng đành nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Ngoài giờ làm việc, Ricky còn dành thời gian dạy học cho đám nhóc, kiến thức chỉ gói gọn đến hết cấp ba. Cuộc sống vất vả và gian khổ nhưng trong căn hộ nhỏ luôn đầy ắp tiếng cười hạnh phúc.
Dù vậy, cuộc xâm lược đã tước đi ngôi nhà ấm cúng đấy. Mọi thứ đều quay trở về con số không!
- Anh thật là một con người đầy nghị lực và tốt bụng!
Hải dành lời khen từ thâm tâm. Quả thực, trước hoàn cảnh khó khăn như thế, Ricky vẫn vượt lên số phận, lại còn cưu mang thêm năm đứa trẻ nữa. Xã hội ngày càng phân hóa giàu nghèo, thử hỏi bao nhiêu phần trăm con người thể làm được như anh chàng?
- Cảm ơn! Cậu quá lời rồi. Nếu mỗi người đều góp chút sức xây dựng xã hội thì nó sẽ trở nên tốt đẹp hơn thôi. Một không được thì hai, ba… hàng triệu, hàng tỉ cánh tay đưa ra giúp đỡ thì thế giới một ngày nào đó sẽ đạt được sự công bằng. - Ricky tự tin khẳng định.
- Hão huyền quá nhỉ? Người ta chỉ quan tâm kẻ khác khi chính mình đã được thỏa mãn. Nhưng vốn dĩ bản chất nhân loại ích kỉ, lòng tham là vô đáy, cho nên mới có câu “Người không vì mình, trời tru đất diệt”, hoặc là…
Yến Linh đang nói thì bị Ricky cắt ngang:
- “Chẳng có gì vĩnh viễn ngoài lợi ích”, đúng không? Ây da, anh biết cái nghề của em rất đáng sợ. Anh cũng chưa tưởng tượng được hết sự tàn khốc trong đó vì bản thân chả phải “nhân viên công tác”. Tuy vậy, anh tin rằng nếu cứ chìm đắm trong nó thì chỉ càng hủy hoại và đánh mất ánh sáng hi vọng. Quá khứ không thể thay đổi, chỉ có thể dùng hiện tại để cải biến tương lai. Anh chả áp đặt tư tưởng này vào em nhưng mong là em có thể suy nghĩ thêm về nó.
- Anh ấy lại giở giọng triết lý rồi. - Karis nói nhỏ.
- Chà chà, quay sang vấn đề khác, chẳng biết chúng ta sẽ nhận được bao nhiêu tiền trợ cấp đây? Các em nói xem, đủ mở nhà hàng không nhể?
Ricky cảm thán, tay xoa cằm, đôi mắt long lanh, hiện rõ biểu tượng đồng dollar!
Đột nhiên, Yến Linh hướng về đứa nhỏ tuổi nhất, hỏi:
- Elsa không thể nói, đúng không?
Nghe thế, Ricky liền ủ rũ, thở dài trả lời:
- Nó bị thế từ lúc lên 3 tuổi. Anh đã đưa đi bác sĩ kiểm tra mà không thấy vấn đề gì, cơ thể chỉ hơi ốm yếu so với trẻ cùng lứa. Bác sĩ dự đoán rằng việc này rất có thể liên quan đến tâm lý vì thỉnh thoảng Elsa mơ thấy ác mộng, nhưng rất khó để biết nội dung trong đó bởi nó không nói ra. Hai thứ này cứ như hợp thành một vòng luẩn quẩn vậy. Hoặc cũng có thể là trình độ của bác sĩ chưa cao. Nếu có đủ tiền, nhất định phải mời người nổi tiếng trong lĩnh vực.
- Hay là chúng ta thử tìm trong danh sách thành viên của RDISP xem, biết đâu có người sở hữu siêu năng lực về tâm linh. Em nghĩ mấy vấn đề tâm lý, tinh thần này có thể được giải quyết nhờ bọn họ. - Hải đề xuất ý tưởng.
- Ý kiến tuyệt vời! Sao anh không nghĩ ra nhỉ? À trước đấy anh có biết sự tồn tại của RDISP đâu. Cám ơn em nhé Hải! Phải liên lạc lại với chị quản lý Jane thôi. - Ricky mừng rỡ.
- Không có gì, hì hì. - Hải khiêm tốn.
Sau một hồi, bọn họ đi gặp người đàn ông mà đã đứng lên diễn thuyết. Ông ấy tên là Clement, mang nghĩa “độ lượng, nhân từ”, nghề nghiệp trước đây là sĩ quan quân y, quân hàm thiếu tá. Siêu năng lực Trị Liệu Cảm Xúc quả thực khá phù hợp với công việc đó. Làm quen mấy phút, Clement biết được mong muốn của nhóm bạn. Ông cười nói:
- Ông rất sẵn lòng giúp đỡ! Bật mí nhé, thực ra ông mong sở hữu siêu năng lực Healing hơn. Ha ha, đùa chút mà! Có siêu năng lực là một điều may mắn rồi. Nói nhiều chỉ khiến câu chuyện dài hơn thôi. Chúng ta bắt đầu nào!
Healing (Trì Dũ - Chiyu - Chữa Lành): Người sử dụng có thể khôi phục các cơ quan sinh học về mức thể chất tối ưu, chữa khỏi bị hư hại, khô héo, vết thương, xương gãy, sức sống thấp, bệnh, ngộ độc… Mặc dù họ có thể sở hữu năng lực chữa lành bất kỳ hình thức tổn thương cơ thể nào, điều kiện bắt buộc là bệnh nhân phải còn sống, ngay cả trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Một khi bệnh nhân đã chết, điều đấy sẽ vượt quá khả năng và thay vào đó là yêu cầu hồi sinh.
- Elsa! Cháu có thể nắm lấy tay ông không?
Clement đưa hai tay ra trước, mỉm cười bảo. Cô bé mới đầu còn rụt rè và ngại ngùng, nhưng trước sự chân thành của ông và sự động viên, cổ vũ của đám anh chị, nó đã chầm chậm đặt đôi tay nhỏ nhắn vào, con gấu bông thì nhờ Bell giữ hộ.
- Hít thở từ từ, thả lỏng tinh thần, đừng kháng cự. - Clement nhẹ nhàng nói.
Vù…
Một luồng lực lượng vô hình từ Clement tỏa ra, bao trùm lấy hai ông cháu. Gió nhẹ xung quanh khẽ nổi lên, làm bay bay mái tóc và trang phục của mọi người.
Clement và Elsa nhắm nghiền mắt, như lâm vào một trạng thái nào đó. Đám Ricky cũng bồn chồn, hồi hộp theo dõi tình huống của hai người, thầm mong sự trị liệu sẽ trở nên tốt đẹp.
Đột nhiên…
Năng lượng bỗng tăng vọt, gió cũng trở nên cuồng bạo, đẩy các nhân vật bên cạnh lùi ra xa. Clement run rẩy, mồ hôi trên trán từ lấm tấm thành chảy ròng ròng, ra chiều ngạc nhiên và thống khổ. Elsa thì nhăn mặt, môi mím chặt, rên rỉ, có vẻ như cũng đang chịu sợ hãi lẫn đau đớn vô cùng.
- OẮT ĐỜ HỢI! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại thế này?
Rầm…
Bịch…
Ricky hoảng hốt, hô lên, đồng thời chạy vội đến xem nhưng một trường lực bán trong suốt xuất hiện và thổi bay cậu ngã sóng xoài trên mặt đất, may mà Lĩnh Vực Tuyệt Đối cũng tự kích hoạt, triệt tiêu phần lớn lực tác động. Mọi người chung quanh cũng bị đánh lảo đảo, không thể tiến lại gần hai ông cháu.
- Ricky, anh không sao chứ? - Karis đỡ ông anh dậy, hỏi thăm.
- Anh không việc gì. Nhưng Elsa làm sao bây giờ? - Ricky lo lắng khôn nguôi.
Biến hóa bất ngờ này khiến cả nhóm chẳng biết xoay sở kiểu nào. Nếu xông vào một cách mạnh mẽ thì chắc chi đã xuyên qua, mà có khả năng tổn thương hai người, nhưng không làm thì liệu rằng chuyện gì tồi tệ sẽ tới?
Ricky lao lên mấy lần nữa nhưng vô dụng, tiếp tục bị bay ra.
- Chết tiệt! Chết tiệt!
Anh chàng đấm thùm thụp hai tay vào đất, hận bản thân quá yếu đuối, không đủ sức mạnh để giải quyết vấn đề trước mắt.
Cùng thời điểm đó, Clement và Esla từ từ bay lên, lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất khoảng nửa mét, thần sắc hai ông cháu càng lúc càng theo chiều hướng xấu đi, hoảng sợ, đau khổ phát thành tiếng… song song năng lượng tỏa ra cũng mãnh liệt hơn.
Mây đen bắt đầu ùn ùn kéo tới, có xu hướng hình thành vòng xoáy quay ngược chiều kim đồng hồ, chớp lóe rạch phá bầu trời, sấm nổ đùng đoàng, gió lốc cuồng thổi, đất đá nhỏ, mảnh vỡ bé của vật liệu bay loạn xạ…
- Để em xem! Mọi người liên lạc lại trụ sở nhờ tiếp viện đi!
Hải nói xong, tiến đến mục tiêu. Cậu đưa nội lực dồn tới hai tay, khiến chúng được bao phủ mởi một lớp hào quang màu xanh lục nhạt, rồi áp vào trường lực kia.
“Lớp chắn được chia làm ba loại là vật chất, phi vật chất và hỗn hợp (kết hợp cả hai).
Nguyên lý hoạt động của mọi lớp chắn vật chất (khiên, giáp, thành lũy…) là kết cấu của các thành phần tạo nên nó (nguyên tử, hạ nguyên tử…) chặt chẽ hay lỏng lẻo, mật độ cao hay thấp… tương đương độ bền, độ chắc chắn… khác nhau.
Về lớp chắn phi vật chất (trường lực, kết giới…) thì là cách vận chuyển năng lượng theo chiều hướng nhất định, đơn giản hoặc phức tạp, hiểu nôm na thì tương tự như mạch điện hoặc lộ trình hoạt động của xe cộ trên các tuyến đường giao thông vậy.
Có hai phương pháp phá giải lớp chắn. Một là dùng lực lượng công kích không ngừng nghỉ, làm mất ổn định kết cấu vật chất, tắc nghẽn lộ tuyến vận hành, dẫn đến quá tải hoặc tiêu hao mạnh mẽ năng lượng duy trì. Cuối cùng, cấu trúc của những thành phần vật chất sẽ trở nên lộn xộn, mật độ vật chất giảm mạnh, năng lượng dùng cung cấp sẽ biến mất, đồng nghĩa lớp chắn tan vỡ. Đây là cách thô bạo, trực tiếp và hay được sử dụng nhất.
Phương pháp thứ hai là cảm nhận cách thức hoạt động của các thành phần vật chất, những dòng năng lượng trong lớp chắn bằng việc biến năng lượng của mình thành một phần tử (chiếc xe), từng chút thâm nhập vào trong, tìm hiểu sơ đồ, các điểm nút giao lộ. Từ đó sẽ chia ra hai kiểu: Một là tạo nên sự ách tắc giao thông để phá vỡ, hai là xuôi ngược tuyến đường để xuyên qua lớp chắn”.
Hải cẩn thận nhớ lại phương pháp phá giải được dạy trong RDISP. Trường hợp lần này, cậu lựa chọn cách hai, kiểu hai.
Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán nhưng có thể thấy rằng anh chàng đang dần đi vào bên trong, dù rằng khá chậm chạp. Tuy nhiên, cậu vẫn bị thương nhẹ bởi các mảnh vụn bắn trúng, trầy da, chảy máu.
- Hay lắm anh Hải! Cố lên! - Đám nhóc cổ vũ.
- Nhờ em đó! Làm ơn! - Ricky nắm chặt tay, ánh mắt tràn đầy hi vọng.
- Tôi nghĩ chúng ta nên bảo đám người hiếu kì tránh xa nơi này. Tò mò hại chết mèo đó!
Yến Linh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, kịp thời cảnh báo. Sau đó, cô quay sang nói:
- Chúng tôi đang gặp một chút rắc rối, tuy nhiên sẽ giải quyết nhanh thôi. Không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu. Mọi người cứ tiếp tục công việc của mình đi!
Vì động tĩnh của vụ chữa bệnh khá lớn nên có nhiều dân chúng chạy lại xem. Nhưng khi nghe được lời nhắc nhở của Yến Linh, bọn họ liền biết ý, tự động rời xa, quay về cứu giúp các nạn nhân của trận xâm lược.
- Cẩn thận!
Coong…
Rầm…
Đám bạn giật mình khi có một thanh thép sắc nhọn lao thẳng đầu Hải. Rất may mắn là Ricky đã kịp thời nhảy tới, dùng Lĩnh Vực Tuyệt Đối đón đỡ, mặc dù tiếp tục bị đánh bay.
***
Trở lại mấy phút trước...
Clement muốn tìm tới ngọn nguồn vấn đề của Elsa để chữa trị nên phải đi sâu vào thế giới tinh thần của cô bé. Ông đưa ý thức của mình vào trong đầu Elsa thông qua tiếp xúc bàn tay, thực tế thì chỉ cần chạm người là được. Quá trình khá là thận lợi vì đối tượng buông lỏng sự cảnh giác, không chống đối, hơn nữa là bản thân cũng từng có kinh nghiệm trong việc điều trị.
Lúc này, một cảnh tượng hiện ra trước mắt Clement. Đó là căn nhà nhỏ hai tầng khá cũ với tường xây bằng gạch đỏ đã phai màu, mái nhà sắc xám, trên có ống khói. Trước ngôi nhà là một khoảng sân cỏ xinh xắn, có lối dẫn vào cánh cửa màu trắng. Bên cạnh đấy là một cây đào lâu năm, cành lá xum xuê, cao khoảng 5m. Ông đoán rằng đây là nhà của lũ trẻ.
Bước vào bên trong, Clement trông thấy chúng đang chuẩn bị cho bữa ăn tối vì sắc trời đã ảm đạm. Lại nói, không ai có thể thấy ông và ngược lại, người quân nhân già cũng không thể tác động sửa đổi nếu không có gì bất thường. Bởi vì thế giới tinh thần của mỗi người đều đặc biệt, độc đáo và duy nhất, bất kì sơ suất nào khi can thiệp sẽ gây nên hậu quả khôn lường.
Tuy nhiên, Elsa đột ngột đứng dậy, mở to đôi mắt, nhìm chằm chằm vào Clement. Ông thoáng giật thột, không ngờ đến, sau đó rất nhanh bình tĩnh, cho rằng nhân vật chính nhận ra được mình là điều có thể tạm chấp nhận. Dù thế, ánh mắt của cô bé khiến người quân nhân già cảm giác “không phải của Elsa”!
Ông nhíu mày, đi theo sau lưng khi đối tượng quay bước, dường như cô bé muốn dẫn bản thân tới đâu đấy. Trực giác bây giờ mách bảo rằng chân tướng sắp được vạch trần nhưng cũng kèm theo nguy hiểm nào đó.
Đến trước một căn phòng, có lẽ là của Elsa, thân hình cô bé biến mất khi cánh cửa đóng sập vào.
- Hức hức, hu hu…
Clement bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc thút thít. Ông vội chạy tới, mở cửa ra mà chẳng được.
Âm thanh khóc lóc ngày càng to hơn, sự sợ hãi bộ lộ rõ ràng và còn xuất hiện thêm tiếng cười đầy ghê rợn, nhưng là của người khác, một phụ nữ!
Clement hừ nhẹ, định dùng cách thô bạo để xông thẳng thì cửa chợt tự động hé ra và ông bị hút vào ngay lập tức!
Người quân nhân già định thần lại, chỉ thấy không gian xung quanh tối om, đen như mực, giơ tay chả quan sát được.
Thế rồi…
Một cái miệng nhe răng cười hiện ra trước mặt với đầy những chiếc răng trắng nhọn mọc lởm chởm, trông thập phần kinh dị. Clement giật mình, theo bản năng định đấm bay nó mà nhận ra bản thân không thể di chuyển mảy may chút nào.
Vù một phát, cái miệng bay vụt sát mắt người quân nhân già nhưng ông vẫn chẳng thấy nổi hình thù của thứ đó, ngay cả khuôn mặt cũng không, chỉ đơn thuần như lúc đầu!
Từ trong miệng, một chiếc lưỡi dài màu tím than, uốn éo thè ra, liếm quanh mặt Clement. Nước miếng nhớp nháp càng lúc càng nhiều, chảy thành dòng chẳng dứt, “làm ướt” trạng thái tinh thần ý thức của ông.
Và…
Phập…
Aaaaa…
Cái miệng há rộng rồi cắn mạnh vào bả vai người quân nhân già, hàm răng ngập sâu “da thịt”. Từ trong vết thương, “máu” tuôn ra, nhưng là màu đen!
Clement nhíu chặt lông mày, chịu đựng nỗi đau. Tuy nhiên, một nguồn sợ hãi khủng bố bỗng trào lên từ sâu linh hồn. Nó bao gồm tất cả những nỗi sợ có thể tưởng tượng: sợ chậm chạp, sợ mất mát, sợ thất bại, sợ bệnh tật, sợ tử vong…
Phực…
Ực…
Cái miệng giật ra “miếng thịt” to đùng ở vai Clement, nuốt chửng một cái ngon lành, lưỡi liếm quanh môi, xem chừng còn rất thèm thuồng. Người quân nhân già cảm giác như linh hồn vừa bị mất một mảnh, đau đớn khôn cùng. “Máu” đen phun xối xả, càng tăng thêm hai điều trên.
- Hức hức, hu hu… Đừng mà! Dừng lại đi…
Thân hình Elsa chợt xuất hiện. Cô bé đang ngồi trên giường, đầu cúi gằm xuống gối, hai tay ôm chặt, vừa khóc nức nở, vừa hoảng sợ kêu lên.
Cái miệng lại biến mất, hiện và lơ lửng phía trên Elsa, tiếp tục nhe răng cười ghê tởm. Rồi một xúc tu màu tím than từ hư không thò ra, cắm xuống đỉnh đầu cô bé.
Elsa bỗng im lặng, ngẩng mặt lên, mở to đôi mắt vô hồn, từ từ đứng dậy, từng chút bay về phía Clement. Khi đến gần, cô bé, không phải, thứ chết tiệt đang khống chế Elsa làm cô bé nở nụ cười rùng rợn, ha hả nói:
- Nhân loại! Hãy tận hưởng nỗi thống khổ và sự kinh hoàng nào! Thế giới mới! Ta sắp tới đây!...
Bàn tay nhỏ bé chầm chậm chạm vào trán người quân nhân già…
AAAAAA…
Đúng lúc này…
Một nguồn sáng yếu ớt màu xanh lục nhạt xuất hiện…
***
Hải tiến vào vị trí của Clement và Elsa, hai tay đặt vào lưng của hai ông cháu, sử dụng nội lực để bắt đầu thăm dò tình trạng cơ thể của bọn họ.
Cậu phát hiện năng lượng trong hai người đang trở nên bạo loạn, tim đập nhanh, máu lưu thông có nhiều chỗ bị tắc nghẽn, trạng thái tinh thần cực kì bất ổn…
Hải quyết định thử truyền nội lực vì theo phân tích của RDISP, nội lực của cậu mang đặc tính ôn hòa, dẻo dai, bền bỉ… rất thích hợp cho việc chiến đấu lâu dài lẫn ổn định, khôi phục thương thế.
“Hi vọng có thể kìm hãm, chờ cứu viện đến”. - Anh chàng thầm nhủ.
Nội lực truyền vào, Clement và Elsa liền phát ra ánh sáng màu xanh lục nhạt. Theo đó, sắc mặt của Hải cũng kém đi, trở nên tái nhợt. Bù lại, hai ông cháu dường như thoải mái hơn, khiến cậu mỉm cười mừng rỡ vì có hi vọng.
***
Bên trong thế giới tinh thần của Elsa…
- Hừ! Nội lực ư? Cút đi!
Thứ đang không chế cô bé nhận ra năng lượng vừa xuất hiện, bèn lấy tay xua đuổi, nghĩ rằng mình chỉ cần phẩy nhẹ cái là nó sẽ biến mất.
Tuy nhiên, diễn biến tiếp theo nằm ngoài sự tưởng tượng của nó…
Nội lực chia làm hai phần, một bên bay tới chỗ vết thương trên vai Clement, thoáng chốc làm bốc hơi chỗ “máu” đen, khiến ngừng chảy, còn phần kia bám vào cái xúc tu trên đầu Elsa, ý đồ đốt cháy.
Graaa…
Cái miệng đầy răng khẽ kêu, có vẻ đau đớn, đồng thời khuôn mặt cô bé cũng nhăn nhó khốn khổ.
Bên ngoài, Elsa chợt run rẩy, đau đớn hơn nhưng trực giác của Hải mách bảo rằng mọi thứ đang tới thời điểm mấu chốt, quyết định thắng bại. Tuy nhiên, cậu vẫn duy trì cường độ truyền nội lực, không nhanh không chậm, không nhiều không ít hơn lúc nãy.
- Chết tiệt! Là hậu duệ của con rồng đó sao?
Giọng nữ the thé, rít lên tức giận. Xúc tu bị thiêu cháy chẳng còn, làm nó vừa đau vừa phẫn nộ, xen lẫn trong đó là sự dè chừng, kiêng kị và cẩn trọng. Elsa thì không còn bị không chế, liền xỉu xuống, nằm yên.
- Ác quỷ to gan! Đừng hòng làm loạn!
Ngay khi đấy, Clement đã thoát khỏi trạng thái bất động, lập tức thi triển tuyệt chiêu mạnh nhất của mình.
TINH THẦN CHÚ XẠ! (Mental Injection - Seishin teki na Chuusha).
Toàn bộ sức mạnh tâm linh tập trung vào nắm đấm, khiến nó lóe ánh sáng đỏ. Quyền đầu mạnh mẽ phát ra, luồng lực lượng tinh thần hóa thành một chiếc ống tiêm to lớn màu đỏ nhạt, kích thước bằng cú đấm.
- Trò trẻ con!
Địch nhân tỏ vẻ khinh thường trước đòn đánh của Clement, nhưng khi nội lực của Hải quấn quanh, tăng cường uy thế chiêu thức thì nó chợt đổi thái độ, không xem nhẹ nữa, giọng hơi nuối tiếc:
- Hừ! Còn nhiều cơ hội khác cho ta. Hẹn gặp lũ nhân loại các ngươi vào một ngày gần nhất! Hya ha ha…
Cái miệng cười vang, tiêu biến trước lúc Tinh Thần Chú Xạ va chạm. Tuyệt chiêu bị mất mục tiêu, đánh vào khoảng không.
- Tán!
Clement hô nhẹ, chiêu thức liền tan thành các điểm sáng li ti, bắn ra chung quanh, không gian tăm tối liền mau chóng rút lui, nhường chỗ cho các loại màu sắc tươi mới. Người quân nhân nhân già nở nụ cười hiền hậu, rời khỏi thế giới tinh thần này.
***
Vũ trụ Transformer…
Căn cứ Decepticon…
Ba tên robot màu bạc, tím và xanh dương đang xem xét những hình ảnh thu thập được từ trận chiến ở New York. Gã màu bạc lên tiếng, giọng khàn khàn, đầy uy nghiêm:
- Sức mạnh của Predaking không cần bàn cãi. Tuy nhiên, tên nhân loại kia… Hừm! Lực lượng của hắn thực khủng bố. Làm sao mà hắn lại có thể dạt tới mức như vậy? Shockwave, hãy điều tra kĩ về thân thế của hắn cho ta! Còn nữa, phái quân tìm kiếm và liên lạc lại với Predaking, hắn không dễ chết như vậy đâu!
Tên thủ lĩnh phe Decepticon ra lệnh cho thuộc hạ, đoạn nốc một hơi hết sạch cốc café Energon, trầm ngâm:
- “Thế Giới Gốc” đúng phức tạp như đã nghĩ, bí mật chôn giấu là gì đây? Hiện tại cần thay đổi một chút kế hoạch đã định. Được rồi, nói nhiều chỉ khiến câu chuyện dài hơn thôi. Cuộc họp giải tán!
- Rõ! (x2).
***
Đám nhỏ cơ nhỡ, lang thang,
Được chàng trai trẻ cưu mang, đưa về,
Mồ côi một cảnh tái tê,
Ăn mặc ít bữa no nê, đủ đầy…
Người anh mong sẽ có ngày,
Mở nhà hàng lớn cho bầy em thơ,
Chặng đường thực hiện ước mơ,
Còn bao gian khó đón chờ đằng sau…
Giây phút chữa bệnh “đau đầu”,
Ác nhân ẩn náu quá sâu, khó dò,
May mà lật ngược thế cờ,
Đánh lui kẻ xấu, bấy giờ mới yên…
Bên kia, quân địch thoáng phiền,
Nhưng kế hoạch mới thay phiên, chóng thành,
Cuộc sống phía trước an lành,
Hay lại bùng cháy chiến tranh, hận thù?