Siêu Phẩm Tu Tiên Thái Giám

Chương 26: Chương 26: Ưu và Khuyết




Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Ngoài phủ thành chủ tinh trận bảo vệ đã tan đi, ngựa xe như nước ra ra vào vào không ngơi nghỉ.

Lạc Vân đứng ngoài cửa phủ, tay cầm giấy trắng và bút lông sói, ghi tên từng ngoại môn tạp dịch vào ở một, rồi phát mộc bài và thu tinh linh thạch của họ.

Bên cạnh cô đám tạp dịch mặc áo đủ màu đi qua liên tiếp, ai cũng vui vẻ ra mặt, người nào cũng tỏ ra vô cùng biết hơn Hàn Siêu. Tinh linh thạch chất chồng thành đống cao, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Mười người một tháng mới phải nộp một viên tinh linh thạch, hai mươi nghìn người dù chỉ thu một tháng thì cũng được hai nghìn miếng tinh linh thạch rồi.

Rõ ràng là ai cũng cam tâm tình nguyện được chuyển từ thành Bắc đến phủ thành chủ.

Phủ thành chủ là nơi linh khí nồng đậm nhất Khấu Tiên thành, mà mười người một tháng mới chỉ phải nộp một viên tinh linh thạch, thật sự là quá rẻ rồi!

Chuyện tốt thế này sao người khác có thể không vui cho được chứ?

“Xem ra chuyện công tử thu mua lòng người này đã thành công rồi!”

Lòng Lạc Vân thầm nghĩ, mắt dừng trên tấm bảng phủ thành chủ, Xích Diễm Huyết Phách Ti tỏa ánh đỏ lấp lánh, khiến lòng người càng thêm kiên định.

Giống như tìm được nơi nương tựa vậy.

Trong phủ thành chủ, ở chủ điện bạch ngọc, từng đốm linh quanh xanh nhạt đang nổi lơ lửng như đom đóm bay lượn trong đêm tối.

- Đây là linh khí sao?

Hàn Siêu ngồi trên tháp ngọc, hắn giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy đốm sáng xanh đang trôi nổi, tò mò hỏi.

Linh khí là chất khí rất thần kỳ của đất trời, nghe nói có thể kéo dài tuổi thọ cho con người.

- Đúng vậy, chủ điện này chính là nơi linh khí nồng đậm nhất phủ thành chủ này, nhưng ngươi vẫn chưa tới nhất phẩm Nhục Thân cảnh nên linh khí này với ngươi cũng không có tác dụng gì.

Bên cạnh, Lê Hoa viện chủ khoanh tay đứng cạnh tường ngọc, cô ta cười nhạt, mắt chăm chú nhìn bức bích họa trên vách.

Đó là một bức tranh Phi thiên trục nguyệt.

Trong tranh, một nữ tử mặc áo trắng mờ ảo, chân đạp mây trắng, tay đang giơ ra như muốn nắm lấy ánh trăng trên cao. Dù không thấy rõ hình dáng nữ tử kia nhưng người xem vẫn có thể cảm thấy cô cực kỳ dịu dàng tao nhã, đây là một bức tranh có lối miêu tả rất nghệ thuật.

Hàn Siêu rút tay về, hắn quay đầu nhìn tranh, lúc đang định nói chuyện thì ngoài chủ điện vang lên một chất giọng rất êm tai:

- Hàn công tử, nô gia vừa xuống bếp, cố ý nấu một bát vằn thắn, còn dẫn theo con gái tới bái tạ người.

Là tiếng của vị Tần nương kia.

Sau khi từ Bắc thành trở về Hàn Siêu đã dùng hắc ngọc kiếm bài để triệt cấm chế hộ pháp phủ thành chủ, cho người phía bắc được vào trong ở.

Còn hắn thì đương nhiên là ở nơi thoải mái nhất phủ thành chủ, trong chủ điện có nhiều linh khí nhất. Chủ điện này rất lớn, rộng khoảng trăm mẫu, có hoa viên và hồ lớn, đình đài lầu các cũng không thiếu.

Hàn Siêu rất vừa ý nơi này.

Lạc Vân thì ở phòng nhỏ bên trái. Tần nương được dẫn tới cung điện nhỏ bên phải.

- Chẳng trách người thường hay nói vừa xinh đẹp lại hiếu thảo! Tần nương này mới trở thành quả phụ nên vẫn còn nét thẹn thùng của thiếu nữ, lại có nét quyến rũ của mỹ phụ. Ngươi cũng đừng phụ lòng người đẹp đấy.

Lê Hoa cũng nghe tiếng nên xoay đầu lại, trong đôi mắt đẹp lộ ra ý cười.

- Viện chủ đừng đùa, dù ta muốn làm chuyện mây mưa nam nữ cũng phải chờ đến tứ phẩm Thần Thông cảnh mới được! Thiếu công cụ gây án thì chẳng lẽ chỉ có thể dùng tay và đầu lưỡi là đủ sao?

Hàn Siêu cười ha hả rồi nhấc chân ra ngoài, để lại Lê Hoa đỏ bừng hai má đang mắng mỏ phía sau.

Ra khỏi chủ điện, Hàn Siêu gặp Tần nương bên ngoài phòng khách.

- Bái kiến Hàn công tử!

Thấy hắn đi qua bình phong là Tần nương đã vội đứng dậy hành lễ, sắc mặt đỏ ửng, đứa con gái nhỏ vẫn được cô ôm trong lòng.

- Không cần đa lễ, ngồi đi.

Hàn Siêu xua tay chặn lại rồi ngồi xuống, còn thuận miệng hỏi:

- Đúng rồi, vẫn chưa biết Tần nương là người nơi nào?

- Nô gia là con gái Binh bộ thượng thư Đại Linh, sau này gả cho phu quân nên trở thành phi tử của Tam hoàng tử của Đại Linh đế quốc, rồi cùng phu quân tới Khấu Tiên thành này. Sau đó gia tộc của phu quân thất thế liên lụy chàng mất đất phong nên ủ rũ mất tinh thần, sau lại qua đời do phân tâm khi cùng tạp dịch ngoại môn khiêu chiến.

Buồn bã kể xong khuôn mặt trắng trẻo của Tần nương lộ rõ sự đau thương, bàn tay như ngọc khẽ vuốt ve đứa con gái bé nhỏ trong lòng.

Hàn Siêu cũng không ngờ mình chỉ thuận miệng hỏi một câu mà lại ra lắm chuyện thế này.

Giờ hắn đã hiểu vì sao trên người Tần nương không có nhuệ khí của võ giả, cũng không giống đám tạp dịch ngoại môn khác, lúc nào cũng lộ ra khí thế sắc bén anh dũng.

Tu vi của cô chỉ là tam phẩm Nhục Thân cảnh mà thôi.

Thì ra Tần nương này vốn không muốn trường sinh, cô chỉ như một cọng cỏ lau yếu đuối, gió chiều nào nghiêng theo chiều đó, không hề có tự chủ mà chỉ biết mặc người định đoạt tất thảy.

Chắc hẳn gả cho Tam hoàng tử gì đó cũng không phải ý muốn của cô.

Phong kiến hôn nhân đây mà.

Hàn Siêu khẽ nhíu mày, trong lòng hơi thấy thương hại, hắn ngẩng đầu nói:

- Vừa hay trong phủ ta cũng vừa hay đang thiếu một vị quản gia, không biết Tần nương có đồng ý nhận việc này không?

- Dạ?

Tần nương nghe thế kinh ngạc kêu lên, cô khẽ cắn môi, ánh mắt hơi né tránh, không dám nhìn thẳng vào Hàn Siêu nữa.

- Yên tâm, Hàn Siêu ta không phải là kẻ thấy sắc đẹp là nổi lòng tham!

Thấy bộ dáng sợ sệt của cô là Hàn Siêu đã hiểu, hắn cười nhạt rồi nhẹ nhàng bảo:

- Thị nữ Lạc Vân của ta chí tại trường sinh đạo, ta cũng không muốn bắt cô ấy cứ phải lo mấy chuyện vặt vãnh mãi, mỗi ngày cô ấy đều phải lấy đồ ăn từ Tiên Thiện điện về, đừng nói là cả việc giặt giũ dọn dẹp linh tinh. Thứ hai, Tần nương dắt theo con gái nhỏ như vậy, mẹ góa con côi, cứ mở quán bán mì cũng chẳng kiếm được mấy miếng tinh linh thạch, chẳng lẽ cô muốn con gái lớn lên giống mình sao? Thứ ba là, ta tuy không biết lý do cô không trở về Đại Linh, về lại cố hương, nhưng nếu ta còn sống một ngày thì sẽ không có người nào bắt nạt cô được nữa!

Câu cuối cùng vừa dứt, mạnh mẽ hùng hồn, nghe vào tai Tần nương như một tiếng chuông vang dội.

- Ưm... mẹ ơi.

Có lẽ Hàn Siêu nói quá lớn thế nên đứa bé trong ngực Tần nương khẽ chớp đôi mắt mông lung, miệng bé thì thầm gọi tìm mẹ. Thấy Hàn Siêu mắt bé sáng ngời lên, vội giơ đôi tay béo tròn rồi hô lên:

- Phụ thân, con muốn cưỡi ngựa! Con muốn cưỡi ngựa!

Cô nhóc này vẫn còn nhớ rõ Hàn Siêu.

Thấy bé đáng yêu nên lòng Hàn Siêu cũng rất thích, hắn đi sang ôm bé vào lòng rồi cười bảo:

- Tần nương cứ nghĩ kỹ đi, ta đưa con bé sang bái kiến Lê Hoa viện chủ đã.

- Dạ... xin Hàn công tử cẩn thận một chút.

Sắc mặt Tần nương vẫn còn rối rắm, cô chỉ dám nhỏ giọng dặn dò hắn như vậy rồi thôi.

- Ta biết.

Hắn cười gật đầu, ôm cô bé vào chủ điện. Thấy Lê Hoa vẫn đứng nhìn bích họa nên gọi:

- Viện chủ, người muốn ôm cô bé này không? Thích lắm đấy.

Lê Hoa viện chủ nghe tiếng quay lại lườm hắn một cái rồi lại tiếp tục nhìn ngắm bích họa trên tường, cô ta nhớ lại:

- Nữ nhân trong tranh là bà cố của ta. Khi ta còn bé bà từng ôm ta rồi, chỉ tiếc khi bà ra ngoài tầm bảo thì mất đi tin tức, đến nay vẫn chưa trở lại. Khi ta nhỏ xíu vẫn nhớ bà là người yêu thương ta nhất trong gia tộc. Mấy nghìn năm trước bà vào ở phủ thành chủ rồi để lại bích họa này. khi nào rảnh ta cũng hay tới đây xem.

- Thì ra là thế, thất kính, thất kính rồi!

Hàn Siêu ngây ra, lúc bừng tỉnh hắn vội nắm bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ trong lòng, vái nữ tử trong tranh ba vái.

Có lẽ nghĩ người lớn đang chơi với nó nên cô bé con cứ khanh khách cười, rõ ràng là một đứa trẻ hồn nhiên vô tư.

- Thôi, không nói chuyện linh tinh nữa. Ngươi mở cửa phủ thành chủ, thu mua lòng người nhưng có dám chắc nhưng thiên tài trên bảng Thần Thông kia sẽ ngoan ngoan mang tiền đến nộp không?

Lúc này Lê Hoa đã tới bên cạnh, sắc mặt cô ta trở nên lạnh lùng như băng, đón đứa bé trong lòng hắn xong trầm giọng hỏi.

- Đợi họ suy nghĩ thật kỹ rồi sẽ đến thôi!

Hàn Siêu xua tay, hắn tới ngồi xuống tháp ngọc, nhìn bầu trời màu lam ngoài chủ điện, ánh mắt trở nên sâu xa hơn:

- Chuyện này chỉ là chó ngáp phải ruồi. Một là thu mua lòng người, hai là tìm được đủ tạp dịch đi khiêu chiến đám người trên bảng Thần Thông. Thứ ba ta cũng chỉ vừa nghĩ tới. Cũng là quan trọng nhất, ấy là chưởng môn!

- Chưởng môn?

Lê Hoa cau mày, có vẻ vẫn chưa hiểu được.

Trước đó cô ta vẫn hiểu Hàn Siêu muốn cái gì, mục đích của hắn là gì nhưng giờ lại không đoán ra nổi.

- Đúng thế! Chưởng môn của Vạn Chân tiên môn này, thực lực phi thường, tâm tư lại khó dò. Dù không biết ông ta là người thế nào nhưng trách nhiệm của ông ta chẳng qua chỉ là muốn Vạn Chân tiên môn được truyền thừa, ngày một lớn mạnh mà thôi! Ta cho tất cả đám tạp dịch ở Bắc thành vào phủ thành chủ là đã giải quyết được bài toán chỗ ở cho họ, khiến họ không còn phải ăn nhờ ở đậu, khổ sở kiếm tinh linh thạch để giao tiền thuê nhà nữa! Nói đơn giản hơn thì hành động này của ta đã trực tiếp giải quyết nỗi muộn phiền cho hai mươi nghìn tạp dịch ngoại môn rồi!

Nói tới đây khóe miệng Hàn Siêu nhếch lên thành một nụ cười tự tin.

Lê Hoa viện chủ cũng đã hiểu, mắt cô ta sáng rực lên:

- Hai mươi nghìn tạp dịch ngoại môn không còn phiền muộn nữa thì chắc chắn sẽ chuyên tâm tu luyện. Sau đó trong hai mươi nghìn người này biết đâu lại có kẻ tấn chức Thần Thông cảnh, vì môn phái kéo dài truyền thừa, tăng mạnh thực lực của Vạn Chân!

- Đúng thế! Đó không phải suy đoán mà là chuyện có thể xảy ra thật! Hai mươi nghìn người ở Bắc thành kia tâm trí cứng cỏi, dù nghèo khổ, dù phải làm nô bộc cho đệ tử ngoại môn nhưng vẫn muốn ở lại Khấu Tiên thành, tiếp tục tu tập tiên pháp. Những người này có nghị lực rất lớn, sau khi không phải lo nghĩ nữa chắc chắn tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn! Biết đâu có thể đột phá bình cảnh, tiến thẳng vào Thần Thông.

Hàn Siêu nói xong thì cười rất đắc ý.

Hành động này của hắn chính là làm việc thiện, chỉ có lợi chứ không hề gây hại cho môn phái.

Cao thủ Trường Sinh cảnh đều là nhân tài rường cột với các tiên môn.

Thần Thông cảnh lại là ngọn lửa nhỏ trong mỗi tiên môn.

Nếu Khấu Tiên thành nhờ hắn mà có thêm mười mấy đệ tử tấn chức Thần Thông cảnh thì chưởng môn Vạn Chân tiên môn chắc chắn sẽ ghi nhớ công lao này.

Nếu thế bọn Hà Sâm Hứa Quang gì đó dù có cùng ghi tên vào thư khiếu nại cũng chẳng làm được gì cả!

- Ha hả, ngươi nói đúng rồi!

Đúng lúc này mắt Lê Hoa lộ ra tia sáng kỳ dị, cô ta nhìn hướng nam, miệng thì thầm mấy tiếng:

- Tinh thần chuyển hóa thành nguyên lực, mênh mông như biển, tùy tâm mà sinh trưởng, vô hình vô chất rồi lại tồn tại một cách chân thực nhất! Có người tấn chức Thần Thông cảnh rồi!

Vừa dứt lời một tiếng cười lớn đã vang lên rất gần chủ điện:

- Ha ha ha! Ha ha ha! Lực lượng của ta đã chuyển hóa rồi! Ta có được pháp lực, đã bước chân vào Thần Thông cảnh rồi! Cao Trạch Thành ta bồi hồi tám năm trên ngưỡng cửa nhất phẩm Nhục Thân, cuối cùng cũng bước chân vào Thần Thông cảnh! Ha ha ha!

Tiếng cười chưa dứt đã hóa thành một tiếng thét dài, xuyên mây bay lên, mở rộng khắp chốn.

Coong coong coong, coong coong coong, coong coong coong!

Lúc này chín tiếng chuông từ không trung truyền xuống, trong trẻo êm tai, thấm đượm tận thần hồn, vọng rõ trong đầu từng người tại Khấu Tiên thành.

Tiếng chuông dần nhỏ đi, một giọng nói từ xa xăm vang lên:

- Khấu Tiên thành, Cao Trạch Thành, trưa ngày mười sáu tháng này thành công tiến vào Thần Thông cảnh, Vạn Chân tiên môn chứng nhận, thành tâm chúc mừng!

Coong coong coong... Lại là chín tiếng chuông đồng vang lên.

Chuông dứt, giọng nói trong trẻo lúc trước lại tiếp tục:

- Chưởng môn có lệnh, triệu Cao Trạch Thành đến động thiên phúc địa, hoàn thành nghi thức bái sư.

Một luồng ánh sáng từ trời cao giáng xuống, chiếu thẳng vào phủ thành chủ, bao lấy một bóng người mặc áo xanh, rồi kéo người này bay lên không trung.

Rõ ràng là tu sĩ trên thuyền Thái Cổ Long Ngọc đã đưa người đi.

- Ha ha ha, Hàn Siêu, hôm nay nhận được ân tình của huynh mới có thể vào ở phủ thành chủ, không còn sầu lo nữa nên tinh khí ngưng tụ lại, đột phá bình cảnh, tấn chức Thần Thông. Đại ân sau này sẽ báo! Tại hạ Cao Trạch Thành ở nội môn chờ huynh!

Trong quầng sáng màu bạc, bóng người mặc áo xanh la lớn, bất cứ ai cũng có thể nhận ra sự vui sướng trong từng câu chữ của y.

- Cao huynh sẽ không phải chờ lâu đâu, sau bí cảnh tầm bảo tự ta sẽ tới tìm huynh!

Trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người nơi Khấu Tiên thành giọng Hàn Siêu cũng vang lên rõ ràng. Trong lời hắn tràn đầy tự tin, như một cây thương vững vàng quét ngang ngàn quân địch!

Khiến người nghe không thể ngờ vực, cứ như nhất định hắn sẽ làm được!

Vô cùng khí phách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.