Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Bên trong đình viện đang diễn ra một cảnh tượng vô cùng kỳ diệu.
Quyền phong mãnh liệt không ngừng rít gào. Cơ thể Hàn Siêu chớp lóe, xuất chiêu mơ hồ khiến cho người ta không tìm được nửa điểm sơ hở.
Hoàn mỹ không tỳ vết!
Điều càng khiến người khác ngạc nhiên hơn chính là hắn đang nhắm mắt luyện võ.
- Vô pháp vô niệm? Bộ tiểu tử này là quái thai à?
Lục Tiêm Đề đứng gần đấy nhỏ giọng nói với vẻ vô cùng kinh ngạc, cô ta không dám kinh động tới Hàn Siêu đang luyện võ.
Vô pháp vô niệm chính là một trạng thái rất kỳ diệu trong võ học. Lúc đó, ý thức của người kia sẽ rơi vào trạng thái ngộ đạo, trong khi cơ thể lại tự luyện chiêu thức. Trông giống như đang ngủ nhưng vẫn có thể luyện công như cũ.
Vô cùng huyền diệu!
Hàn Siêu cảm giác thân thể hắn chỉ còn là cái xác không hồn, không có ý thức, không chút tạp niệm. Cả người cứ theo quán tính mà xuất từng chiêu thức trong “Thần Công Đồng Ma Tục“.
Hơn nữa trong cơ thể còn có hai cỗ cảm giác cân bằng kỳ lạ.
Tinh quang trong cơ thể tự động chảy vào bên trong khiếu huyệt. Toàn bộ cảm giác đau đớn, sung sướng đếu biến mất trong chớp mắt!
Chỉ còn lại cỗ lực lượng mạnh mẽ tràn trề từ trong khiếu huyệt di chuyển khắp cơ thể của hắn, khiến cho từng tế bào trong từng tấc da thịt, gân mạch, xương cốt trở nên mạnh mẽ.
Tim hắn đập mạnh, vận chuyện dược lực của Cửu Khiếu Thăng Long đan ra ngoài. Dưới sự chuyển hóa của lục phủ ngũ tạng, dược lực ấy đã trở thành chất dinh dưỡng, năng lượng. Một phần thì chống đỡ cơ thể của hắn, còn phần kia thì chảy vào bên trong khiếu huyệt rồi hóa thành tiềm năng dưới tác dụng thần kỳ của cơ thể.
Hai luồng năng lượng này tuần hoàn như hình xoắn ốc, khiến cho cơ thể hắn nahnh chóng khỏe lại.
Dưới ánh mặt trời, làn da Hàn Siêu ánh lên màu đồng!
Đây chính là trạng thái vô pháp vô niệm mà tất cả người luyện võ đều mơ ước!
Đáng tiếc, trạng thái này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Trên thế giới chỉ có người si mê võ học mới có thể tiến vào đấy khoảng một hai lần. Nghe đồn trong tiên đạo phật môn, có vài tăng nhân luyện võ cả ngày bỗng đứng dậy luyện võ trong lúc ngủ, nhưng người nọ vẫn không hay không biết gì cả.
- Khi nào cuộc đấu giá mới bắt đầu?
Thấy cơ thể Hàn Siêu như đồng đứng trước Thiên Nhân Cư, Lê Hoa nắm chặt Cửu Tinh bảo châu trong tay, ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
Đến buổi đấu giá, bằng mọi giá cô phải mua được vô thương tinh của tên điên kia! Nếu Hàn Siêu được tăng thêm tinh quyết, nói không chừng sẽ trở thành người mạnh nhất dưới Trường Sinh cảnh!
- Chừng mười ngày nữa. Không ổn rồi! Nếu còn nhìn nữa, không chừng ta lại ghen tỵ với tên tiểu tử này mất thôi! Ta về đây!
Lục Tiêm Đề nói xong liền che mắt, xoay người bay trở về bảo điện của mình.
Lê Hoa vẫn đứng yên ở đấy nhìn Hàn Siêu, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng, sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lạc Vân đứng bên cạnh thấy vậy, bèn lặng lẽ rời đi.
Ban đêm, ánh sao lấp lánh trên bầu trời, dải ngân hà trắng như tuyết vắt ngang trên không.
Trong sân, động tác của Hàn Siêu dần chậm lại, cuối cùng thì ngừng hẳn. Lúc này hắn mới từ từ mở mắt ra.
- Thì ra ta đã luyện cả một ngày!
Hàn Siêu cười khẽ, bây giờ hắn chỉ cảm thấy cả người ê ẩm, từng tế bào, gân mạch, xương cốt đều đau nhức khiến hắn suýt chút nữa đứng không vững. Cùng lúc đó, bụng hắn lập tức réo ùng ục, đói tới hoa cả mắt.
Thậm chí hắn còn cảm giác được dịch vị đang sôi trào lên, như thể muốn tiêu hóa cả dạ dày cho đỡ đói vậy.
- Do ngươi khai thác tiềm năng quá mức thôi. Nhưng nuốt viên Cửu Khiếu Thăng Long đan này, tối nay ngươi nghỉ ngơi một chút thì không sao đâu.
Lê Hoa bước tới, trên tay chợt lóe lên. Đoạn cô lấy ra một viên đan trong suốt cỡ long nhãn, đút vào miệng hắn.
Viên thuốc vừa vào miệng lập tức tản ra hương thơm nhàn nhạt, cơn đói biến mất trong nháy mắt.
- Đây là Ích Cốc hoàn, bình thường lúc các tinh sư Thần Thông cảnh bế quan đều dùng nó.
Nói xong, Lê Hoa xuất ra một lá bùa màu xanh. Một luồng gió mát vờn quanh cơ thể Hàn Siêu, quét sạch mồ hôi nhễ nhại trên người hắn, còn hong khô quần áo của hắn.
Chớp mắt, Hàn Siêu cảm thấy cả người thoải mái.
- Đây là Thanh Thể phù, chờ tới khi ngươi tấn chức Thần Thông cảnh thì có thể nhận nó từ môn phái. Có điều, mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ so với việc ngươi luyện thành thất phẩm luyện bì, tiến vào trạng thái vô pháp vô niệm mà thôi.
Trên mặt Lê Hoa hiện lên ý cười, khóe môi lộ ra lúm đồng tiền khiến cô giống như hồng mai trong tuyết trắng, trong lạnh lùng, cao ngạo ẩn chứa một tia đáng yêu khiến cho người khác thấy vui trong lòng.
- Thế này đã luyện thành Luyện Bì rồi ư?
Hàn Siêu đứng yên tại chỗ, hít thờ chậm rãi, điều chỉnh cơ thể bản thân rồi cúi đầu, sờ lên làn da ánh màu đồng. Hắn cũng không nhịn được mà thầm gật đầu.
Luyện thành Luyện Bì, chắc như da trâu, đao thương khó nhập.
Bước tiếp theo là Luyện Cốt.
- Công tử, linh thực của Tiên Thiện điện. Đây là những món tốt nhất, mắc nhất ở đây đấy!
Ngay lúc này, Lạc Vân khiên mấy hộp cơm màu đỏ thẫm to bước tới.
- Ừm. Cùng ăn đi.
Hàn Siêu phất tay rồi bước vào Thiên Nhân Cư. Sau khi dọn đồ ăn ra bàn, hắn ăn vài miếng rồi ngẩng đầu hỏi:
- Vô pháp vô niệm là gì thế?
- Vô pháp vô niệm chính là trạng thái kỳ lạ khi người luyện võ luyện tới say mê. Khi bước vào trạng thái ấy, cơ thể sẽ tự động luyện quyền, mỗi một chiều đều chính xác nhất, hoàn mỹ nhất. Ngươi có thể luyện thành Luyện Bì trong một ngày cũng nhờ có vô pháp vô niệm, từng chiêu thức đều hoàn mỹ không tỳ vết phát huy hiệu quả của Đồng Ma Tục Thần Công tới mức cao nhất!
Lê Hoa uống rượu trái cây, trên mặt ánh lên rạng mây hồng tựa như hoa đào trong tuyết, trông rất xinh đẹp.
Người cũng đẹp như hoa đào!
Hàn Siêu trông thấy thế, trong đầu bỗng lóe lên một câu. Hắn ngây người một hồi, sau đó dứt bỏ tạp niệm, ăn một miếng cá tươi ngon rồi hỏi:
- Hôm nay ta đã luyện thành Luyện Bì rồi, vậy ngày mai có thể luyện tiếp không?
- Ngươi cứ nghỉ ngơi một ngày đi đã. Trên con đường tu luyện, lúc nắm lúc buông. Vốn dĩ tinh mạch của ngươi đã bị phế, lại bị một luồng khí âm xóa mất huyết khí trong cơ thế khiến cho cảnh giới tụt xuống. Có thể nói đã làm tổn hao rất nhiều tiềm năng trong người ngươi. Cho dù có Cửu Khiếu Thăng Long đan, cộng thêm đồ ăn đầy linh khí của Tiên Thiên điện, e rằng ngươi chưa đạt tới Nhục Thân cảnh nhất phẩm thì tiềm năng đã cạn rồi.
Lê Hoa suy tư một hồi, phẩy tay, trong lời nói có ý nhắc nhở.
- Tiềm năng cũng có thể cạn kiệt sao? Không phải vô cùng vô tận à?
Hàn Siêu ngây người ra, hỏi.
- Tiềm năng không phải vô cùng vô tận.
Lúc này, Lạc Vân ngồi bên cạnh buông đũa xuống mà nói:
- Tuy có lời đồn rằng con người chính là chủ của thiên địa vạn vật, con của thiên thần. Cho nên lúc còn trong bụng mẹ đã có một tia tiên thiên tử khí quý giá, sau này mới có tiềm năng khiếu huyệt. Nhưng rốt cuộc con người chỉ là người phàm, năng lượng cả đời thu được chỉ bằng một viên tinh linh thạch vạn năm.
- Đúng thế.
Lê Hoa gật đầu, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo.
- Nhục Thân cảnh, Thần Thông cảnh, Trường Sinh cảnh. Chỉ khi đạt tới Trường Sinh cảnh thì mới có thể bất tử, trở thành kẻ đứng đầu vạn năm. Mà trước đó, cho dù có là Thần Thông cảnh tầng chín cũng chỉ sống được tám trăm năm thôi! Cảnh giới này gọi là “nghịch thiên cải mệnh“. Nếu không nghịch được ý trời, không cải được mệnh, không trở thành người thường thì chỉ có chết! Chỉ khi ngươi vượt qua, tấn chức Trường Sinh cảnh thì mới có thể siêu thoát, trở thành bán tiên, thọ vạn năm.
Thần Thông cảnh tầng thứ chín, nghịch thiên cải mệnh, thọ tám trăm tuổi.
Trường Sinh cảnh tầng thứ nhất, bất tử vạn năm, thọ một vạn năm!
Sự chênh lệch giữa hai cảnh giới ấy giống như mây trên trời, bùn dưới đất, cách nhau cả vũ trụ rộng lớn.
Trong lòng Hàn Siêu không nhịn được mà rung động.
- Được rồi! Giờ ngươi đã là Luyện Bì thất phẩm. Sáng mai ngươi đi dạo một vòng thôi cũng đủ khiến cả Khấu Tiên thành run sợ rồi! Chắc chắn sẽ có nhiều kẻ kiêng dè hoặc cố ý làm quen mà tặng cả trăm viên tinh linh thạch vạn năm cho ngươi!
Lúc này, Lê Hoa mới tu hồi tầm mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, dặn dò một câu.
- Cũng được.
Hàn Siêu gật đầu rồi quay sang hỏi:
- Lạc vân, hôm nay trừ Tào Phi ra thì có ai nộp tinh linh thạch nữa không?
- Không có.
Lạc Vân nhíu mày lại, hình như cô nhớ ra gì đấy, nói tiếp:
- Hình như có vài đệ tử ngoại môn trên bảng Thần Thông đã dâng đơn lên, cho nên những người còn lại đều đang xem tình hình.
- Hừ! Lũ phế vật đúng là làm mất mặt Khấu Tiên thành Đông Châu vực mà! Khảo hạch nhập môn có thể thuê tinh vật, tinh linh, bảo vật của người khác. Vạn Chân Tiên Môn làm lơ trước lỗ hổng trong môn quy nhằm tìm kiếm thiên tài thật sự, đứng trên bảng Thần Thông không sợ bất kỳ lời khiêu chiến của thiên tài ngoại môn! Bằng không thì danh sách tìm bảo trong bí cảnh cần gì chọn trên bảng Thần Thông kia chứ?
Lê Hoa hừ lạnh, khóe môi hiện lên vẻ khinh thường.
Cô nói rất có lý.
Chỉ có người mạnh mẽ thật sự mới có tư cách đứng trên bảng Thần Thông, có được tài nguyên từ môn phái. Cho dù đám người yếu kém kia có thể mượn được tinh vật, tinh linh của người khác nhưng có thể mượn được cả đời sao?
Nếu thực lực bản thân không đủ, rốt cuộc sẽ bị người khác tìm được sơ hở, đánh bại loại ra khỏi bảng Thần Thông thôi.
Hiện giờ vì bí cảnh tìm bảo sắp tới, đám thiên tài trên bảng Thần Thông làm việc cẩn thận, không muốn bỏ lỡ cho nên mới để Hàn Siêu tìm được cơ hội, cháy nhà hôi của. Ngoài ra, Xích Diễm Huyết Phách Ti lại hết sức quỷ dị, tàn bạo, vừa ra đã hút người ta thành xác khô khiến cho lòng người e ngại cũng là nguyên nhân.
Nguyên nhân cuối cùng chính là Hàn Siêu chẳng sợ gì hết, hắn không sợ tinh vật bị cắn nuốt, cũng không sợ trở thành kẻ thù của hơn mười vạn đệ tử ngoại môn. Có thể nói hắn cùi không sợ lở nên mới có thể tạo ra cục diện như thế.
Đổi lại bình thường, e rằng đã có thiên tài trên bảng Thần Thông mượn mấy chục tinh vật đấu với tinh vật của Hàn Siêu một phen rồi.
- Nếu đã như thế, sợ là trưa mai phải tìm vài tạp dịch ngoại môn khiêu chiến với đám thiên tài trên bảng Thần Thông kia. Xem ra bọn họ tiếc rẻ vài trăm viên tinh linh thạch vạn năm, nhưng vẫn không bỏ được vị trí trên bảng Thần Thông.
Hàn Siêu cười một tiếng, lắc đầu rồi tiếp tục nhấm nháp linh thực tinh sảo trước mặt.
Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn!