Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------
Phương Minh vung cây rìu chém xuống, nhưng chỉ làm nứt một mảnh đầu gỗ chứ không chặt vào sâu lắm.
Ô mộc này, bởi vì nước và bùn đất trầm tích, cho nên vô cùng rắn chắc khó mà bị hư tổn, bình thường muốn chặt đã khó rồi, huống hồ gỗ nàyđường kính tận một thước.
Nhưng đối với Phương minh, vậy là đủ, bởi vì hắn không có ý định chặt ô mộc này.
Sau khi sử dụng một cái rìu để làm sạch các mảnh vụn gỗ ở rìa con dao và mở miệng với kích thước gần mười centimet, Fang Ming bắt đầu quan sát.
“Phương Minh?”
Đứng bên cạnh Hoa Bác Vinh, Phương Minh nhìn chằm chằm vào cây rìu không rời mắt.
“Chú Hoa, chú có thể giúp con lấy ít nước được không?”Phương Minh nói với Hoa Bác Vinh.
“Được.”
Hoa Bác Vinh gật đầu, sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm đứa con trai Hoa Minh Minh, Hoa Minh Minh cũng hiểu, chỉ có điều vô cùng miễn cưỡngđi vào phòng tắm lấy một chậu nước ra.
“Đưa đây.”
Hoa Minh Minh miễn cưỡng đưa chậu nước, nhưng Phương Minh căn bản không để ý thái độ của Hoa Minh Minh, vì lúc này mọi sự chú ý của hắn đều hướng về cây gỗ này.
Nước từ từ đổ vào rìa con dao, và cảnh tượng sau đó khiến cho Hoa Bác Vinh và Hoa Minh Minh vô ùng kinh ngạc, nước ngấm hết vào gỗ mà không rơi xuống một giọt nào.
Ai cũng biết gỗ có chức năng hấp thụ nước, nhưng tốc độ hấp thụ nước của gỗ không nhanh, thậm chí tương đối chậm, vì vậy cảnh tương này hoàn toàn trái ngược.
“Quả nhiên đúng như mình đoán.”
Tuy nhiên, Phương Minh sau khi nhìn thấy như vậy ánh mắt bỗng sáng lên, điều này đã chứng minh phán đoán ban đầu của hắn là không sai, quả thực là ô mộc vạn năm, hơn nữa còn là loại gỗ cực kỳ hiếm thấy.
“Phương Minh, conđoán sao? Chẳng lẽ đây thực sự là ô mộc vạn năm?Nhưng ô mộc vạn năm sao có thể hút nước mạnh như vậy được?”
Không phải là chưa từng có khai quật ô mộc vạn năm, cho nên Hoa Bác Vinh cũng biết chút ít, ô mộc vạn năm thực sự rất lâu đời, nhưng ông ta chưa bao giờ nghe đến khả năng hút nước của loại gỗ này.
“Chú Hoa, ô mộc vạn năm bình thường thì không thể nào, hoặc cho dù là ô mộc thuộc dòng quý hiếm cỡ nào cũng rất khó, nhưng đây đúng là loại gỗ thần kỳ trong tự nhiên, nó được gọi là cây tử mẫu.” Phương Minh nhìn Hoa bác Vinh giải thích.
Về cây tử mẫu, không phải sư phó nói cho hắn biết, mà là hắnđã có đọc qua Vu Sư truyền thừa, trong đó có ghi lại danh sách những loại cây cỏ thần kỳ hiếm thấy, cây tử mẫu cũng nằm trong danh sách đó.
“Cây tử mẫu?”
Hoa Bác Vinh lắc đầu nghi hoặc hỏi, vì ông ta đã sống chừng ấy năm nhưng cũng chưa nghe qua đến sự tồn tại của loại cây này.
Phương Minh không nói gì tiếp, mà bắt đầu dùng dao cắt xuống dọc theo mép cắt lúc nãy, từng chút một, tỉ mỉ và mất gần một tiếng đồng hồ mới cắt sạch lớp vỏ bên ngoài ra hoàn toàn.
Vỏ màu nâu bên ngoài được cắt bỏ hết, hai cha conHoa Bác Vinh và Hoa Minh Minh vô cùng kinh ngạc, bởi vì đã sống ngần ấy năm trời nhưng vẫn ngu ngốc không biết còn có loại gỗ như vậy, bên trong và bên ngoài hoàn toàn khác nhau, bên ngoài là gỗ nâu, nhưng bên trong lại là gỗ màu trắng sữa.
Có rất nhiều loại cây được bọc bỏ ngoài khi cắt ra cũng có màu trắng, tuy nhiên, nhưng màu trắng của các loại gỗ bình thường và màu trắng gỗ trước mắt lại hoàn toàn khác nhau, đó là một màu trắng nhũ tinh khiết.
Nếu như chỉ chụp một phần của cây gô này và đưa nó cho người khác xem, chắc chắn sẽ không ai tin đây là một mảnh gỗ cả.Nhiều người thậm chí còn nghĩ rằng đây chỉ là ảnh của vạt gì đó có màu trắng ngọc bích.
Phương Minhđặt ngón tay lên đó và nhẹ nhàng vuốt ve nó.Trong mắt hắn vừa có chút vui mừng và sợ hãi, vìhắn vô cùng bất ngờ về sự xuất hiện của cây tử mẫu ở đây.
“Hải chi bắc có thụ, này cái ở thủy, một mẫu bên ngoài, một tử ở bên trong, mẫu khô tử ra, nhiều thế hệ bàn cái.”
Phương Minh đọc lại mô tả về cây tử mẫu, Hoa Bác Vinh nghe có thể hiểu cơ bản, nhưng với Hoa Minh Minh hắn nghe lại chẳng hiểu gì cả.
“Phương Minh ý của con làloại cây này mọc trên biển, bởi vì được bao bọc xung quanh là biển, cho nên thực không giống với các loại cây bình thường khác, cho nên ngay bên trong thân nó cũng có thể sinh trưởng, chú nói vậy đúng chứ. “
Hoa Bác Vinh nhìn Phương Minh, Phương Minh gật đầu, vìHoa Bác Vinhnói không sai.
“Chú Hoa nói không sai, đây là mô tả của cây tử mẫu, tương truyền đâ là loại cây mọc trên biển, xung quang khong có đất đai gì cả nên chỉ có thể tự mọc trong thân cây của chính nó, và cây mới có khả năng hấp thụ các chất dinh dưỡng từ cây mẹ, sau khi cây con hấp thụ hết chất dinh dưỡng thì cây mẹ bên ngoài cũng khô héo đi, lúc đó cây mẹ là lớp vỏ ngoài sẽ bị tróc ra và được thay thế hoàn toàn bằng cây con. “
Phương Minh chậm rãi nói, nhưng Hoa Minh Minh sau khi nghe liền cười nói; “Phương Minh, anh nghe đồn ở đâu vậy, cây con mọc trong thân cây mẹ sao, nếu giống như anh nói thì đây không phải là một cái cây rỗng sao, hơn nữa biển sâu như vậy, sao cây có thể mọc mà không quang hợp? Đừng nói với tôi rằng cái cây này cao hàng trăm cây số. “
“Chưa nhìn thấy không có nghĩa là không tồn tại, cho dù hiện tại không có nhưng chưa chắc trước đây không có, dù sao thì đây chính là cây tử mẫu vạn năm.”
Phương Minh lắc đầu bật cười, đối với những người trẻ như Hoa Minh Minh, hắn không tin vào những điều này vì nó hoàn toàn kỳ lạ và khác xa với những gì hắn được học và biết về thế giới này.
“Chú chưa từng nghe nói về loại cây này, nhưng loại cây này đúng là rất đặc biệt, nếu nói là loại lưỡng tính, thì cũng có thể nói loại cây này thực sự tồn tại.”Hoa Bác Vinh lên tiếng cắt ngang.
“Đúng vậy, trên đời không có gì không thể xảy ra.Rất nhiều loại động vật và thực vật đặc biệt đã tuyệt chủng, nhưng hẳn vẫn còn một số còn tồn tại.Cây tử mẫu là một trong số chúng.”
Hoa Minh Minhthấy cha mình và Phương Minhkẻ xướng người họa cũng chỉ biết đứng một bên bĩu môikhông tiếp tục tranh luận, vì hắn cũng biết nếu tiếp tục nói sẽ bị cha mình phàn bác không chừng lại chọc giận ông ta.
“Phương Minh, số con đúng là may mắn, đầu tiên là việc trừ ta để cho việc buôn bán thuận lợi,, bây giờ lại tìm được ô mộc vạn năm ở đây, nếu lão Tống mà biết chuyện này có lẽ sẽ tức hộc máu mất thôi. “
Hoa Minh Minh thực sự ghen tị với Phương Minh, chuyện này với chuyện ở Phố đồ cổ đúng là giống nhau một cách thần kỳ, chỉ khác cái là Hoa Minh Minh biết rõ chuyện ở Phố đồ cổ những người kinh doanh họ đã gian lận trong buôn bán.
Lý do rất đơn giản, chỉ có như vậy mới có thể thu hút được sự chú ý từ người mua hàng, làm họ cảm thấy được họ may mắn khi mua được những món hàng quý hiếm như vậy..
Cho nên người bán muốn bán những món hàng này càng sớm càng tốt để tránh bị kiểm tra đột xuất phát hiện họ gian lận.
Chính vì điều này mà khi thấy rằng Phương Minh chỉ là kinh doanh một cửa hàng nhỏ, nhưng lại có thể kiếm được bằng với thu nhập của hàng triệu người.
“Cho dù nguồn gốc cây tử mẫu này là gì, nhưng chắc chắn là ô mộc vạn năm, hơn nữa với vẻ ngoài như vậy, nếu đem đi bán, chắc chắn có thể thu về hơn một triệu không thành vấn đề.”
Hoa Bác Vinh đoán giá, ô mộc vạn năm thực sự rất đáng giá, nhưng giá nào cũng phải dựa theo khối lượng mà tính, ô mộc này kích thước không lớn, và ông đoán giá như vậy cũng chỉ dựa vào vẻ bề ngoài đặc biệt của nó mà thôi.
“Một triệu?”
Phương Minh cười nhẹ, nếu chỉ có một triệu, hắn sẽ không ngạc nhiên như vậy, chú Hoa quả thực không biết giá trị thật sự của nó nên mới đoán giá như vậy.
“Chú Hoa, con sẽ bán cây mẫu tử này, nhưng sẽ không bán gỗ nguyên nguyên thuần như vậy. Đây không phải là cửa hàng Văn Ngoạn sao?Con sẽ điêu khắc nó rồi mới bán.”
Phương Minh mỉm cười trả lời, về phần giá cả, hắn căn bản không có nói với Hoa Bác Vinh, vì nếu nói ra có thể sẽ dọa đối phương một phen.