Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
Nguyên nhân Lưu Chấn Quốc đến rất đơn giản, tính mạng của Trương Tề là do Phương Minh cứu, mặc dù nói hành động của Trương Tề khiến cho một thầy giáo như ông bị mất mặt, nhưng đến cùng vẫn là học sinh của ông.
Hơn nữa, đối với một dị nhân như Phương Minh, Lưu Chấn Quốc cũng có ý kết giao, cho nên nghe Hoa Bác Vinh nói hôm nay là ngày khai trương của hàng của Phương Minh liền mang theo Trương Tề qua đây.
“Chúc mừng Phương lão bản, Trương Tề... “
Lưu Chấn Quốc cười ha hả hướng phía Phương Minh chúc, Trương Tề đứng bên cạnh đưa ra một cái hộp, Phương Minh trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn tự tay nhận.
Nếu là mười phút trước, hắn tuyệt đối sẽ không nhận phần hạ lễ này của Lưu Chấn Quốc, bởi vì hắn không muốn nhận lấy nhân tình của bất cứ ai, bất quá bây giờ hắn chính là đã hiểu ra, nếu hắn lựa chọn tiếp tục ở lại thế tục, thì không thể không nhận lấy nhân tình vãng lai được.
Lưu Chấn Quốc là người phụ trách viện bảo tàng, giao thiệp rộng với giới đồ cổ và khảo cổ hoc, cho dù mình không cần đến họ, nhưng Hoa thúc bên kia nhất định là có lúc cần đến.
Mình nhận lấy tình cảm của Lưu Chấn Quốc cũng sẽ làm cho mối quan hệ giữa Hoa thúc và Lưu Chấn Quốc tiến thêm một bước, đôi khi, hắn không chỉ cân nhắc cho mình, mà còn suy nghĩ cho bạn bè nữa.
“Vậy thì cám ơn lão Lưu rồi. “
Phương Minh ôm quyền ngỏ ý cảm ơn, Hoa Bác Vinh đứng bên cạnh dẫn Lưu Chấn Quốc đi vào, tự nhiên, các ông chủ của phố đồ cổ lại tiếp tục một hồi hàn huyên và chào hỏi.
“Ha ha, Phương tiên sinh, chúc mừng chúc mừng, may là không đến trễ. “
Vừa mới tiếp đón Lưu Chấn Quốc chưa được bao lâu, Thái Văn Lễ cũng đến rồi, tương tự phía sau cũng có mấy người khiêng một kiện đồ lớn.
“Thái lão bản, ông đây là? “
Phương Minh nhìn thấy một cây bắp cải bằng phỉ thúy tỏa sáng dưới ánh mặt trời cũng không biết nói gì hơn, lễ vật này của Thái Văn Lễ thật đúng là chân thật, nhà mình mở tiệm châu báu liền trực tiếp tặng bắp cải bằng phỉ thúy.
Thậm chí hắn còn “nhẫn tâm” suy đoán, có phải cây cải trắng bằng phỉ thúy này bán không được cho nên mới đem tới làm quà tặng.
Đương nhiên, đây chỉ là nghĩ vui mà thôi, Phương Minh tin rằng Thái Văn Lễ không đến mức làm như vậy mà cũng không có khả năng làm như vậy, bởi vì.., cứ nhìn chất liệu phỉ thúy còn có đường nét chạm trổ đều không tồi, trị giá cũng phải từ hai mươi vạn đến năm mươi vạn, có thể nói đây là một phần đại lễ rất quý trọng.
“Không ngờ cậu lại rộng rãi như vậy, thật là nhìn không ra a. “
Âu Dương Tuyết Tình thấy cậu mình tặng cải trắng phỉ thủy cũng tấm tắc vài tiếng, Thái Văn Lễ không để ý đến cháu gái của mình mà chỉ nhìn Phương Minh giải thích:
“Phương tiên sinh, trước đây nếu như không có cậu giúp đỡ, số châu báu kia của ta không có đường mà quay về, có khi còn bắt nhầm người gây đau khổ cho cả một gia đình, chút lễ vật này cũng không coi vào đâu, hy vọng Phương tiên sinh nhất định phải nhận lấy. “
Đối với Thái Văn Lễ mà nói, trước đây Phương Minh giúp hắn tìm ra tên trộm thật sự chẳng những giúp ông ấy không bị tổn thất mấy trăm vạn, lại còn giải oan cho người nhân viên đã đi theo ông ấy mấy chục năm nay, so với một cây cải trắng bằng phỉ thúy căn bản chẳng là gì.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thái Văn Lễ, Phương Minh vốn định nói lời từ chối ra đến cửa miệng rồi nhưng lại thu về, ôm quyền nói cảm tạ: “Như vậy nếu tôi từ chối thì bất kính rồi. “
Hoa Minh Minh giúp tiếp nhận cải trắng bằng phỉ thúy rồi dẫn Thái Văn Lễ vào trong, bên trong cả hai cha con Hoa Bác Vinh và Hoa Minh Minh đều phụ trách chiêu đãi, dù sao người đến đây đều quen biết hai cha con họ.
“Anh Phương Minh! “
Một tiếng gọi lanh lảnh từ nơi không xa truyền đến, lại là mấy bóng người xuất hiện, đi tuốt ở đàng trước chính là Kỳ Kỳ.
“Kỳ Kỳ sao em lại tới đây? Hôm nay em không lên lớp sao? “
Đại Trụ nhìn thấy em gái của mình đến hơi nghi hoặc một chút, bởi vì ngày hôm nay không phải là thứ bảy, em gái của mình ban ngày thì có chương trình học, cho nên hắn ta thật không ngờ em gái mình sẽ tới.
“Có giờ học thì sao, hôm nay là ngày khai trương cửa hàng của anh và anh Phương Minh, em đã trực tiếp xin giáo viên cho nghỉ học.” Kỳ Kỳ cười hắc hắc bất quá lập tức nói rằng: “Anh Phương Minh, khi em nói lý do nghỉ học với giáo viên,
Thì cả hiệu trưởng và lão hiệu trưởng cũng đều tới. “
Kỳ Kỳ có chút ngượng ngùng, bởi vì cô cũng thật không ngờ lão hiệu trưởng và hiệu trưởng cùng nhau đến đây, chỉ là một học sinh như cô lại không tiện cự tuyệt.
“Không sao, tới thì tới, vừa hay tăng thêm một chút nhân khí. “
Phương Minh xoa đầu của Kỳ Kỳ biểu thị không có gì, sau đó bước về phía trước nghênh đón.
“Thẩm lão hiệu trưởng, sao ông lại tới đây. “
“Phương tiên sinh, nghe nói hôm nay là ngày cậu khai trương, lão hủ không mời mà tới để uống một ly trà, cậu có hoan nghênh không!. “
Thẩm Tự Kính cười híp mắt nhìn Phương Minh, khi nghe giáo viên của Kỳ Kỳ nói hôm nay là ngày khai trương của hàng của Phương Minh nên ông đã gọi Tần Đức Phong cùng đến.
“Sao lại nói vậy, Thẩm lão hiệu trưởng có thể đến đó là vinh hạnh của tôi.” Phương Minh cười ha ha một tiếng, “Lão hiệu trưởng, Tần hiệu trưởng, mời vào. “
Tần Đức Phong hơi kinh ngạc nhìn về phía Phương Minh, hắn ta mơ hồ cảm thấy vị Phương tiên sinh này so với trước đây có điểm không giống, cụ thể là khác nhau chỗ nào thì không thể nói rõ được, nếu như phải nói thì đó chính là nhân tình, vị Phương tiên sinh này so với trước đây có vẻ hiểu nhân tình thế thái hơn.
“Đừng vội, lão hủ cũng không thể tay không mà đến ăn uống được, Đức Phong, đem hạ lễ của chúng ta đưa cho Phương tiên sinh. “
Tần Đức Phong nghe vậy móc từ trên người ra một đồ vật giống như tín hàm văn kiện, đưa cho Phương Minh.
Phương Minh nhìn Tần Đức Phong, trong mắt có nghi hoặc bất quá cũng không hỏi, đến khi mở tín hàm ra nhìn nội dung bên trong, hai mắt đều sáng ngời.
“Y học viện FD kể từ bây giờ cam kết Phương Minh tiên sinh sẽ đảm nhiệm vị trí giáo sư thỉnh giảng chuyên về thiết kế cảnh quan của y học viện... “
Trong lúc Phương Minh xem nội dung, Thẩm Tự Kính nói: “Công văn cam kết này vừa mới được chuẩn bị xong vào ngày hôm qua, đúng lúc hôm nay là ngày khai trương cửa hàng của Phương tiên sinh, đây cũng được xem là một chuyện vui, lão hủ đã mang đến, bất quá bởi vì y học viện năm nay đã khai giảng cho nên bộ môn này chưa có chiêu sinh, đến học kỳ kế khi được ngành giáo dục phê duyệt xong, đến lúc đó có thể chiêu sinh rồi. “
“Đây đúng là một lễ vật lớn, Trầm lão hiệu trưởng thật là có lòng. “
Lời này của Phương Minh là xuất phát từ nội tâm, bởi vì hắn biết rõ mình chỉ là một người không có văn bằng chứng nhận gì hết mà lại trở thành giáo sư thỉnh giảng lại còn là giáo sư của một ngôi trường đỉnh như y học viện quả là chuyện khó hơn lên trời. Chắc hẳn để làm được điều này Thẩm Tự Kính đã phải nỗ lực rất nhiều mới có thể làm được.
“Phương tiên sinh không ngại là tốt rồi, biết Phương tiên sinh ngày hôm nay khai trương khẳng định rất bận rộn, lão hủ cũng sẽ không chiếm giữ quá nhiều thời gian của Phương tiên sinh, tôi tự mình đi vào uống chén trà đây. “
Vốn dĩ Phương Minh dự định tự mình đưa Thẩm Tự Kính vào trong, bất quá khi hắn nhìn thấy lại có thêm mấy người nữa đang đến, chỉ có thể xin lỗi Thẩm Tự Kính rồi nhờ Đại Trụ và Kỳ Kỳ thay mình chiêu đãi hai người.
Trước cửa tiệm, hiện tại chỉ còn lại một mình Phương Minh đứng ở đây, ánh mắt nhìn về phía mấy bóng người đang đi tới.
“Phương... Phương tiên sinh. “
Hỗ Quân nhìn thấy Phương Minh, tuy Phương Minh mang trên mặt nụ cười nhưng trong lòng ông có chút chột dạ, lúc đầu khi xảy ra chuyện ở cao ốc Thiên Mậu chính ông đã khép đối phương vào tội chết, dù cho ông đã đền bù cho Hàn Kiều Kiều một đại lễ chính là trở thành người đại diện thương hiệu cho công ty nhưng đã bị cự tuyệt.
Đương nhiên, Hỗ Quân cũng không biết là cự tuyệt vị trí đại diện thương hiệu là chủ ý của Hàn Kiều Kiều, hơn nữa Hàn Kiều Kiều cũng chưa nói với Phương Minh.
Đây là một dị nhân tính cách cao ngạo, ông không dám hứa chắc đối phương sẽ để ý tới mình, nhưng ông cũng không có cách nào khác ngoài việc vận dụng quan hệ điều tra được thông tin về Phương Minh, rồi lại biết hôm nay là ngày khai trương của đối phương, ông biết rằng đây chính là cơ hội cuối cùng của mình.
Ngoại trừ Hỗ Quân còn có Tiền Gia Lý cũng tới, bất quá so với trước đây, Tiền Gia Lý bây giờ khí sắc cũng kém đi rất nhiều, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà ông giống như là già đi mười mấy tuổi.
Cũng khó trách, một học giả nổi tiếng dành cả đời để làm trong lĩnh vực thiết kế kiến trúc, đột nhiên bị bọn đạo sư phong thủy mà ông xem thường nhất đả kích, việc này chẳng khác nào đem tất cả thành tựu từ xưa đến nay của ông đập bể hết, nếu như đổi lại là người yếu tâm lý chỉ sợ sớm đã ngã xuống.
Mấy ngày này, Tiền Gia Lý vẫn luôn ở trên cao ốc Thiên Mậu, bởi vì ông muốn tìm ra rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho cửa sổ của một tòa nhà đồ sộ như vậy không cách nào lắp đặt được, nhưng một điểm manh mối cũng không tìm ra, điều này làm cho ông vô cùng uể oải.
“Phương tiên sinh, chuyện lần trước đều là chúng tôi hiểu lầm cậu, hiểu lầm ý tốt của cậu, mấy ngày này vẫn muốn tìm một cơ hội tới cửa xin lỗi, chỉ là sợ Phương tiên sinh không cao hứng, cho nên biết được Phương tiên sinh hôm nay khai trương cửa hàng cố ý tới chúc mừng đồng thời biểu thị sự áy náy. “
Hỗ Quân thấy Phương Minh không nói gì tiếp tục mở miệng, ông rất hạ mình, nguyên nhân không chỉ bởi vì cao ốc Thiên Mậu, tuy cao ốc Thiên Mậu với ông ta mà nói đúng là rất quan trọng nhưng đây chẳng qua là một trong rất nhiều sản nghiệp của ông ta, cái mà ông ta coi trọng hơn chính là kỹ năng đặc biệt của Phương Minh, một vị cao nhân như vậy, nếu như có thể kết giao sẽ giúp đỡ ông rất nhiều.
“Sự tình lần trước đã qua, tôi cũng không bị tổn thất gì nên cũng không cần nhắc lại, ông cũng đừng bày ra tư thế như vậy, lúc tòa nhà xảy ra chuyện tôi cũng không giúp được gì. “
Phương Minh không quanh co lòng vòng, vấn đề phong thủy của cao ốc Thiên Mậu hắn đúng là không giải quyết được, nguyên nhân không chỉ là vì hắn chưa đạt tới cảnh giới mà còn vì để phá cái phong thủy cục kia cần phải chuẩn bị quá nhiều thứ.
Hỗ Quân biểu tình có chút xấu hổ, Tiền Gia Lý đứng bên cạnh nhịn không được lên tiếng, “Phương tiên sinh, có thể nói cho tôi biết vì sao hôm đó cao ốc Thiên Mậu gặp phải vấn đề như vậy không? “
Đây là Tiền Gia Lý nôn nóng muốn biết rõ đáp án, đối với hắn mà nói, vấn đề này đã quấy nhiễu ông ta suốt mấy ngày này, khiến ông ăn không ngon ngủ không yên
Phương Minh liếc nhìn Tiền Gia Lý, “Ông giống như một người không biết gì về máy tính đi hỏi một lập trình viên, vì sao gõ đoạn mã này vào sẽ có hiệu quả và tác dụng như vậy. “
Tiền Gia Lý sắc mặt biến hóa một cái, bởi vì ông nghe hiểu ý tứ của Phương Minh trong lời nói rồi, đây là nói ông ta đối với phong thuỷ chẳng biết chút gì, có giải thích thì ông cũng nghe không hiểu.
Không sai, đây chính là ý tứ mà Phương Minh muốn biểu đạt.
Trong phong thuỷ có rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, thậm chí so với ngôn ngữ lập trình mà nói chỉ có hơn chứ không kém, nếu như chưa từng nghiên cứu qua, thì chẳng khác nào vịt nghe sấm.