Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------
Nghe Tống Hùng nói, Hoa Bác Vinh liếc nhìn Phương Minh, ánh mắt lộ ra vẻ suy nghĩ, mở miệng hỏi: “Phương Minh, một đôi sư tử đá này có phải có chỗ nào không ổn không? “
Nếu như đổi lại người khác Hoa Bác Vinh sẽ không hỏi ra vấn đề như vậy, thế nhưng cậu biết bản lĩnh của ân công, Phương Minh là đồ đệ của ân công nói như vậy tất có ám chỉ.
Hơn nữa, Hoa Bác Vinh cũng là sau khi tự hỏi rồi nói như vậy, bởi vì cậu tin tưởng Phương Minh nói với Tống Hùng như vậy cũng là dự định nhắc nhở Tống Hùng một chút.
“Đương nhiên là không thích hợp, hơn nữa còn là vô cùng không thích hợp.”
Phương Minh trực tiếp trả lời rất nhanh, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tống Hùng: “tôi trước muốn hỏi một chút, sư tử bằng đá này là bạn của Tống lão tặng hay là Tống lão bản tự mình thỉnh tới? “
“Đây là tôi từ chợ đồ cũ tìm mua được, chủ nhà là một đại gia tộc ở thời dân quốc, sau này gia đạo sa sút nên sư tử bằng đá cũng bị bán đi, tôi thấy giá cả của sư tử bằng đá cũng không tồi.” Tống Hùng mặc dù không biết Phương Minh vì sao hỏi như vậy, nhưng vẫn nói thật.
“Nói như thế cái này chính là một việc ngoài ý muốn.” Phương Minh gật đầu muốn nói hiểu rồi, nhìn thấy Tống Hùng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc liền giải thích: “Sư tử là thụy thú không sai, nhưng Tống lão bản nếu kinh doanh đồ cổ vậy hẳn là cũng đã nghe nói qua con nghê rồi.”
“Đương nhiên nghe nói qua, rồng sinh chín đứa con, trong đó đứa thứ năm chính là con nghê.”
“Tống lão bản có biết miêu tả về những ghi chép có liên quan đến con nghê không?” Phương Minh tiếp tục truy vấn nói.
“Cái này...”
Tống Hùng lập tức ngây ngẩn cả người, nên Hoa Bác Vinh ở một bên nói tiếp: “Con nghê, giống sư tử đều là thụy thú, thông thường dùng cho trấn trạch, quan viên quyền quý thời cổ đại rất yêu thích, nghe đồn con nghê hỉ yên, cho nên ở cổ đại rất nhiều lư hương tạc hình con nghê ở phần chân.”
“Không sai, đây là miêu tả của người cổ đại đối với con nghê, trên thực tế ở hiện đại rất nhiều người chính là trực tiếp đem sư tử coi là con nghê, bởi vì vẻ ngoài của hai con này không có gì khác biệt, hay còn nói sư tử bằng đá chính là chỉ con nghê.” Phương Minh tiếp tục bổ sung: “Thế nhưng có rất ít người còn nhớ rõ có một thần thú rất giống dung mạo của con nghê dung.”
“Tần thú giống con nghê? “
Không chỉ là Tống Hùng, giờ khắc này ngay cả Hoa Bác Vinh và Hoa Minh Minh đều là vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Phương Minh, đợi Phương Minh giải thích.
“Trừ tà, một loại thần thú giống tạo hình của con nghê, có điều không giống ở chỗ khả nẳng trừ tà so với con nghê nhiều thêm một đôi cánh.”
“Trừ tà? “
Hoa Bác Vinh và Tống Hùng trên mặt lộ ra vẻ suy tư, mà Hoa Minh Minh vẫn là gương mặt mờ mịt, bởi vì cậu căn bản không nghe nói qua loại thần thú trừ tà này.
“Kỳ thực Hoa thúc hẳn là có tiếp xúc qua trừ tà, bất quá có thể là không có chú ý a!, Dù sao thứ này hiện tại không phải thông thường, cho dù có được nhắc tới thì cũng là ở viện bảo tàng, bởi vì, trừ tà và con nghê vừa vặn tương phản, con nghê là trấn trạch, mà trừ tà là trấn mộ.”
“Cổ nhân coi trọng nhập thổ vi an, cho nên hy vọng người bị chết có thể an nghỉ nơi mộ địa, mà thần thú trừ tà từ tên của nó cũng có thể nghe ra tác dụng, chính là dùng để trấn áp vật âm tà, bắt người chết có thể an ổn an nghỉ ở dưới đất.”
Ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía Hoa Bác Vinh, Hoa Bảo Lầu của Hoa Bác Vinh Hoa chủ yếu là kinh doanh châu báu ngọc khí, mà loại thần thú trừ tà này thông thường xuất hiện ở mộ, nhưng thông thường nhà người bình thường ở thời cổ đại dùng không nổi ngọc khí trừ tà, nên phần lớn chính là dùng đầu gỗ hoặc là tảng đá điêu khắc ra trừ tà để thay thế.
Dùng nổi đến ngọc khí trừ tà đều là quan viên quyền quý thời cổ đại, mà mộ của loại người này hiển nhiên không dễ dàng bị đào móc, thời đó, trộm mộ nhan lúc không có ai quản đem đi bán rất nhiều, đương nhiên phần lớn vẫn là bị các nhà khảo cổ học cho đào xới để đưa vào viện bảo tàng.
“Phương Minh cậu vừa nói như vậy tôi ngược lại thật ra nhớ ra rồi, trong cửa hiệu đúng là thu qua trừ tà, bất quá chuyện đó đã xảy ra từ nhiều năm trước, hiện tại thì không còn nữa.”
Hoa Bác Vinh gật đầu, bất quá lúc nói lời này biểu tình hơi có chút cổ quái, tựa hồ là không muốn nói chuyện nhiều.
Phương Minh nhìn ra biểu tình biến hóa của Hoa Bác Vinh, trong lòng thở dài, cậu đương nhiên biết Hoa Bác Vinh vì sao không muốn nói chuyện nhiều,
Bởi vì... này không phải là chuyện vẻ vang gì.
Rất hiển nhiên trước đây Hoa Bảo lầu của Hoa Bác Vinh vừa mới bắt đầu kinh doanh cũng là thu qua không ít hàng lậu, hàng lậu là một loại ngôn ngữ trong nghề, ý là cái loại này không thấy được ánh sáng, tỷ như, thứ được trộm ra từ trong một phần mộ nào đó.
Bởi vì không thấy được ánh sáng, cho nên giá cả nhất định phải thấp hơn giá thị trường, Hoa Bác Vinh phải dựa vào giá thấp thu hàng lậu vào sau đó chuyển bán cho kẻ thứ ba kiếm lấy giá chênh lệch, mà nghĩ đến thì đó chính là doanh thu lớn nhất của Hoa bảo lầu lúc vừa mới bắt đầu kinh doanh.
Vốn liếng tích luỹ ban đầu luôn là thư chẳng mấy vẻ vang, điểm này cũng chỉ có một mình Hoa Bác Vinh có hành động như vậy, hơn nữa trên thực tế hành vi này của Hoa Bác Vinh cũng chỉ có thể coi là đánh sát biên cầu mà thôi.
“Một thứ đồ dùng cho người chết lại biến thành đồ dùng cho người sống, như vậy kết cục sẽ như thế nào?” Phương Minh nhìn về phía ba người hỏi ngược lại.
“Cái này...”
Sắc mặt của Hoa Bác Vinh và Tống Hùng trở nên khó coi, còn Hoa Minh Minh thì lẩm bẩm: “ Không giống với bùa chú sao, thật giống như đem đồ của người chết cho người sống mật, xúi quẩy! “
“Nếu chỉ vẻn vẹn đơn giản là xui như vậy cũng không có gì.”
Phương Minh ý vị thâm trường liếc nhìn Tống Hùng, sau đó giải thích: “Thiên địa phân Âm Dương, Dương chủ thượng, Âm chủ hạ trừ tà trấn Âm chi vật, mà bình thường tất cả đều nghe được một câu nói là nhân quỷ thù đồ, ý là người và quỷ không thể đối đãi như nhau dù cho cái này không phải là quỷ có lòng hại người, nguyên nhân rất đơn giản, bản thân các loại âm vật quỷ hồn cùng với dương khí từ trường trên chối bỏ lẫn nhau. Người cùng quỷ hồn hoặc là âm vật sống với nhau lâu thì sẽ dẫn đến hủy hoại từ trường, tiến tới ảnh hưởng đến các loại số mệnh, hoặc nghiêm trọng hơn còn có thể nguy hiểm đến tánh mạng.”
“Cái này...”
Tống Hùng sắc mặt có chút trắng bệch, bởi vì cậu nghĩ tớI thân thể khỏe mạnh của mình trong hai năm qua hình như là càng ngày càng tệ rồi, chỉ là vốn dĩ cậu chỉ cảm thấy nguyên nhân là vì mình lớn tuổi thân thể dần chậm chạp hẳn đi.
“Không đúng, Phương Minh, cậu nói trừ tà và sư tử rất giống chỉ là có thêm một đôi cánh, nhưng lúc ở ngoài cửa chúng tôi đều thấy được, sư tử bằng đá cũng không có cánh, cũng có thể nói một đôi sư tử đá cũng không phải là trừ tà.”
Hoa Minh Minh đột nhiên mở miệng, mà lời của cậu cũng là chợt đề tỉnh Hoa Bác Vinh và Tống Hùng, đúng vậy, sư tử bằng đá trước cửa hàng cũng không phải là trừ tà.
Toàn bộ phố đồ cổ này tuyệt đối có không ít người biết chuyện trừ tà, nếu như Tống Hùng thực sự đặt một đôi trừ tà trước cửa thì không có lý do gì không bị phát hiện, những người biết chuyện trừ tà sẽ phải mở miệng nhắc nhở Tống Hùng.
“Cậu nói sai rồi, một đôi sư tử đá chính là trừ tà, sở dĩ không có cánh là vì có người cố ý thiết kế như vậy.”
Phương Minh nói làm cho ba người đều ngẩn ra, sau một khắc Hoa Minh Minh đột nhiên hướng phía dưới lầu chạy đi, một phút đồng hồ sau lại thở hổn hển chạy tới, người chưa đứng lại chỉ bất mãn hô:
“Phương Minh cậu đùa cái gì thế còn hại tôi cố ý chạy xuống đi nhìn kỹ một lần, sư tử bằng đá căn bản không cái cánh.”
“Phương thiếu, sư tử bằng đá này đặt ở cửa tiệm mấy năm rồi, tôi có thể xác định sư tử bằng đá này không có có cánh, tuyệt đối không phải là vật trừ tà mà Phương thiếu cậu nói.” Tống Hùng cũng là nói như đinh chém sắt.
Phương Minh không để ý thái độ của Hoa Minh Minh và Tống Hùng: “Tôi chỉ nói sư tử bằng đá là vật trừ tà, nhưng dường như tôi không có nói qua sư tử bằng đá có cánh!”
“Cậu như vậy không phải là trêu chọc chúng tôi sao? Là cậu nói vật trừ tà có cánh, cậu còn nói bên ngoài là một đôi trừ tà, đó không phải nói bên ngoài là một đôi sư tử đá có cánh sao? “
Hoa Minh Minh trở giọng liếc mắt, còn Phương Minh lại nhếch miệng mỉm cười đáp: “Tôi lúc trước cũng đã nói, đây là có người cố ý thiết kế vật trừ tà thành như vậy, nhưng trên thực tế, vật trừ tà này cũng là có cánh, chỉ bất quá người bình thường không còn cách nào nhìn ra mà thôi.”
“Người bình thường không còn cách nào nhìn ra vậy cậu có thể nhìn ra, cậu là muốn tự khen mình có hoả nhãn kim tinh sao?” Hoa Minh Minh bĩu môi một cái nói.
“Hoả nhãn kim tinh chẳng đáng để nói tới, chỉ là khí tràng của trừ tà và sư tử hoàn toàn khác nhau, một cái thuần âm một cái thuần dương, tôi tự nhiên là có thể cảm nhận được.”
Phương Minh không có giấu giếm, trên thực tế lúc cậu đi tới cửa hàng đã bị hấp dẫn bởi sư tử bằng đá trước cửa, bởi vì con nghê là thụy thú, khí tràng khiến cậu cảm thấy thoải mái, còn đối với sư tử bằng đá thì lại mang cho cậu một loại cảm giác âm lãnh.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu nhìn chằm chằm quan sát một hồi đối với sư tử bẳng đá, cũng là nguyên nhân mà cậu hỏi Tống Hùng chuyện liên quan đến sư tử đá.
Nhìn thấy Hoa Bác Vinh và Tống Hùng vẫn là vẻ mặt biểu tình nghi hoặc, Phương Minh suy nghĩ một chút tiếp tục giải thích: “Mọi người có thể hiểu như vầy, trên đời này khí tràng phân thành hai loại, một loại là tốt đối với người có tác dụng tăng phúc, một loại là hư đối với người có ảnh hưởng không tốt. Mà hai loại khí tràng cho người ta cảm giác là hoàn toàn không giống nhau, cái trước thì giống như cùng đắm chìm trong ngày xuân nắng ấm, còn lại cái sau gió lạnh của tháng chạp.”
“Đương nhiên, dưới tình huống bình thường cho dù là hảo khí trường hay hư khí trường thì vì không đặc biệt rõ ràng cho nên người bình thường rất khó cảm nhận được, trừ phi là khí tràng cực tốt hoặc là khí tràng cực hại.”
“Bất quá bởi vì có chút nguyên nhân tôi có thể cảm thụ được loại khí tràng không bình thường này cho nên ngay từ đầu tôi đã để ý đến sư tử bằng đá rồi.”
Sau khi nói đến đây ánh mắt Phương Minh nhìn về phía Tống Hùng: “Tống lão bản hãy nhớ đến lúc ấy tôi còn hỏi Tống lão bản đây đặt đôi sư tử đá này bao lâu rồi.”
“Không sai.” Tống Hùng gật đầu.
“Kỳ thực tôi một mực suy nghĩ đôi trừ tà này hình thành như thế nào, ngay từ đầu tôi hoài nghi có thể là có ai đó cùng với Tống lão bản có cừu oán cố ý đưa một đôi trừ tà qua đây, bất quá khi Tống lão bản nói là chính ông đi mua nên mới loại bỏ khả năng này. Cho nên, trong lòng tôi thì có một suy đoán, mà chỉ có suy đoán này có thể giải thích được vì sao đôi trừ tà có hình dáng đặc biệt này xuất hiện.”
“Suy đoán gì? “
Cơ hồ là theo bản năng cha con Hoa Bác Vinh còn có Tống Hùng ba người đồng thời mở miệng hỏi.
“Có người chế tạo một đôi trừ tà có hình dáng đặc thù như vậy, vì ẩn dấu một bí mật nào đó không muốn bị người khác phát hiện, mà bí mật này chính là có quan hệ với đặc tính của trừ tà.”