Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 37: Chương 37: Trừ tà mở mắt




Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

----------------------------

Phương Minh đi tới trước chỗ trừ bên trái, ngón trỏ và ngón giữa tay phải khép lại lướt qua đôi mắt trừ tà, mắt thường không thể nhìn thấy năng lượng màu xanh xẹt qua tay cậu rồi rơi vào trong đôi mắt trừ tà.

Hành động của Phương Minh khiến trong mắt cha con Hoa Bác Vinh và cả Tống Hùng ánh lên nghi hoặc, nhưng mà trên khuôn mặt già nua của Lý Thừa Hiện lúc này lại lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

“Chẳng lẽ là để trừ tà mở mắt à? Không… không thể nào?”

“Hoàng Toàn nghe thấy tiếng của cậu họ mình thì vẻ mặt hiếu kì hỏi: “Cậu họ à, chú nói gì vậy?”

Nhưng mà, Lý Thừa Hiện hoàn toàn không trả lời lại, bởi vì giờ phút này đôi mắt già nua của ông đang nhìn chòng chọc vào động tác của Phương Minh.

Phương Minh lúc này đang khép ngón trỏ và ngón giữa lại để ở trừ tà bên phải, sau khi làm xong các động tác giống như trước đó thì nói với Hoa Minh Minh ở bên cạnh: “Cậu bây giờ đi một vòng xung quanh trừ ta đi, đương nhiên là đi từ sau ra đằng trước.”

Phương Minh nói rõ ý của mình với Hoa Minh Minh, Hoa Minh Minh lẩm bẩm một câu: “Giả thần giả quỷ.” – Sau đó nghe lời đi tới chỗ đuôi trừ tà.

“Không có thay đổi gì sao?”

Sau khi đứng ở đó mấy giây, Hoa Minh Minh nhìn Phương Minh, nhưng mà Phương Minh chỉ bảo hắn đi tới phía trước, Hoa Minh Minh bĩu môi đầy khó chịu nhưng vẫn đi tới phía trước.

Nhưng mà, khi đi qua trừ tà được nửa người thì sắc mặt Hoa Minh Minh lại thay đổi, đợi tới khi đi tới đằng đầu thì nhịn không được mà rùng mình, mà cuối cùng trong nháy mắt khi mắt của hắn và mắt của trừ tà đối diện nhau thì cả người đột nhiên: “Ai da.” một tiếng, cả người ngồi bệt xuống đất.

“Phương…Phương Minh chuyện gì xảy ra vậy, tôi vừa cảm thấy con mắt của trừ tà này di chuyển.”

Hoa Minh Minh sợ hãi nói năng lộn xộn, bởi vì lúc hắn đi qua con sư tử đá này được nửa người thì cảm nhận được chút ý lạnh, mà ý lạnh này tới lúc đến trước mặt thì càng rõ ràng hơn, mà khi ánh mắt hắn chạm phải trong mắt của con sư tử đá kia thì trong khoảnh khắc đó hắn càng bị sự lạnh lẽo tỏa ra từ tròng mắt này hù dọa.

Trong khoảnh khắc Hoa Minh Minh ngã xuống thì Hoa Bác Vinh và Tống Hùng cũng chạy tới, một người là sốt ruột thương con, tuy ngày thường đánh không biết bao nhiêu cái nhưng đối với đứa con độc đinh của Hoa gia này thì Hoa Bác Vinh vẫn rất thương yêu. Còn lí do Tống Hùng xông tới rất đơn giản, là hành động theo bản năng thôi.

Nhưng mà điều khiến cả hai người không ngờ tới là có một người lóe lên lướt qua trước mặt họ chỉ để lại một cơn gió thoáng, ông Lý – người thoạt nhìn đã hơn bảy mươi tuổi kia lại đi tới phía trước đầu trừ tà kia trước họ một bước.

“Thật sự là trừ tà mở mắt, tôi thế mà lại tận mắt chình thấy trừ tà mở mắt.”

Mắt Lý Thừa Hiện nhìn chòng chọc vào tròng mắt của trừ tà, sự kích động trên gương mặt già nua thể hiện qua lời nói, thậm chí bởi vì kích động mà tay run rẩy sờ soạng mắt của trừ tà, còn về Hoa Minh Minh dưới chân thì ông ta chẳng liếc lấy một lần.

“Trừ tà mở mắt, đôi mắt này không sờ được, lẽ nào ngài Lý đã quên rồi sao?”

Lời của Phương Minh vang lên bên tai Lý Thừa Hiện, Lý Thừa Hiện cả người giật mình, tay đưa ra cứ để cứng ngắc giữa không khí, một lúc sau mới hậm hực thu tay về.

“Là lão kích động, cảm ơn thầy Phương đã nhắc nhở.”

Lý Thừa Hiện xoay người cung kính hành lễ với Phương Minh, xưng hô cũng đổi. Người học thành là thầy, chỉ riêng chiêu thức làm cho trừ tà mở mắt thôi cũng đã chinh phục ông ta rồi, để ông ta hiểu rõ rằng người thanh niên trước mắt này tuy tuổi tác nhỏ hơn ông nhưng bản lĩnh thì hơn ông ta.

“Cậu, người đây là?”

Hoàng Toàn cả mặt mơ hồ, phải biết là cậu họ của hắn là người có bản lĩnh lớn, trong trấn của bọn họ mấy người có tiền thấy cậu của hắn thì đều cung kính gọi là ngài.

Cớ sao mà giờ cậu của hắn lại biểu hiện khiêm tốn với một thanh niên trẻ tuổi như vậy chứ?

“Người học thành là thầy, thầy Phương tuy nhỏ tuổi hơn cậu nhưng năng lực lại hơn lão, chỉ chiêu thức trừ tà mở mắt đó thôi cũng khiến lão mở rộng tầm mắt rồi, coi như là chuyến này đi không uổng công.”

Thái độ Lý Thừa Hiện rất thành khẩn, là một thầy âm dương thì dù là trước mặt những kẻ có tiền ông cũng không có thái độ gì tốt, duy nhất có thể khiến ông thể hiện thái độ như vậy thì chỉ có gặp được những cao nhân trong nghề có năng lực mạnh hơn ông thôi.

Trừ tà mở mắt, Lý Thừa Hiện chỉ mới thấy qua trong sách mà tổ tông của mình lưu truyền, từ lúc ông bước vào ngành cả nửa đời chưa từng thấy ai làm được cả.

“Cậu họ, cậu cũng đừng thừa nước đục thả câu, cái gì gọi là trừ tà mở mắt ạ?” – Hoàng Toàn tò mò hỏi.

Lời của Hoàng Toàn cũng thể hiện lúc này ngoại trừ Phương Minh thì mấy người Hoa Bác Vinh cũng đều nghi hoặc, bởi vì họ thực sự họ nghĩ không ra sao Lý Thừa Hiện lại đột nhiên kích động tới vậy.

Đôi mắt già nua của Lý Thừa Hiện nhìn Phương Minh, thấy Phương Minh không ngăn cản mới đáp: “Trừ tà có tác dụng trấn tà, nhưng cũng phân chia độ mạnh yếu, cái này có liên quan tới vật liệu dùng để điêu khắc trừ tà, cũng liên quan tới kĩ thuật của người điêu khắc, đương nhiên quan trọng hơn là bản lĩnh của người bày bố trừ tà.”

“Khả năng trấn tà mạnh yếu của trừ tà có một đặc trưng rất rõ ràng, đó chính là nhìn xem trừ tà có mở mắt hay không, trừ tà mở mắt thường thì vật âm không dám lại gần, xung quanh một trăm mét rất khó để tạo ra âm sát. Nhưng mà muốn trừ tà mở mắt không phải là chuyện đơn giản, ít nhất thì lão làm không được.”

Lý Thừa Hiện bình thản nói khả năng của ông không có cách nào khiến cho trừ tà mở mắt mà lời này của ông cũng khiến cho ánh mắt mấy người Hoa Bác Vinh nhìn về phía Phương Minh, Phương Minh nhẹ nhàng cười giải thích: “Thật ra cũng không có gì bất thường đâu, mọi người cứ hiểu là nó thành một lưỡi kiếm sắc bén, không có lưỡi kiếm sắc bén thì tuy cũng khiến người ta bị thương nhưng lực sát thương và tính uy hiếp chắc chắn không bằng lưỡi kiếm sắc bén.”

“Hoa Minh Minh cậu và con mắt của trừ tà nhìn nhau là vì trừ tà vừa mở mắt nên sẽ để lộ âm khí ra, chờ mấy tiếng nữa thì âm khí này sẽ tiêu tán không còn cảm giác này nữa.”

Lý Thừa Hiện nghe Phương Minh giải thích đơn giản thì trong lòng càng dậy sóng, hiện tại chỉ có ông biết việc để trừ tà mở mắt khó bao nhiêu, mà trong sách gia truyền có ghi lại là để cho trừ tà mở mắt phải dùng nước mắt của trâu và một vài vật thông linh khác tới lau chùi mắt trừ tà, cuối cùng lại phải dùng thêm một vài kinh văn phụ trợ mới có kết quả.

Chiêu thức dùng hai tay lướt qua hai mắt trừ để trừ tà mở mắt giống như của Phương Minh có thể nói là chưa bao giờ nghe nói tới.

“Cậu họ, việc này chẳng phải càng tốt sao, càng phù hợp với yêu cầu của chúng ta, ông chủ Phương, anh ra giá đi.”

Hoàng Toàn nghe lời của Lý Thừa Hiện và lời của Phương Minh xong thì vừa vỗ đùi vừa hứng khởi, phải biết rằng lần này kẻ mời cậu họ là kẻ có tiền, chỉ cần làm xong việc thì lúc chia phần trăm hắn có thể nhận được mấy chục nghìn.

“Im miệng cho cậu.”

Nhưng mà khiến Hoàng Toàn không ngờ đến là hắn vừa mở miệng nói xong thì cậu của hắn lại trừng mắt trực tiếp lớn tiếng quát hắn.

“Cậu họ…”

Sắc mặt Hoàng Toàn hậm hực, nhưng mà Lý Thừa Hiện bây giờ hoàn toàn không để ý tới đứa cháu trai bà con xa nhà ngoại này, nói lời xin lỗi với Phương Minh: “Thầy Phương, cháu ngoại trai của lão không biết đúng mực hi vọng thầy Phương đừng trách tội.”

Thái độ của Lý Thừa Hiện làm cho đầu óc của mọi người mơ hồ, không hiểu Hoàng Toàn chỉ là hỏi giá cả thế nào mà thái độ của Lý Thừa Hiện lại lo sợ tới thế, giống như Hoàng Toàn làm chuyện gì sai rồi vậy.

Phương Minh thì biết tại sao Lý Thừa Hiện lại tỏ thái độ như vậy, bởi vì cái này dính tới một quy củ.

Sau khi trừ tà mở mắt thì cũng coi là thuộc về linh khí rồi, đồ như vậy nếu chủ nhân không bán mà người khác mở miệng hỏi thì chính là phạm vào kiêng kị, đây là điều tối kị trong phạm vi này.

Nhưng mà Phương Minh không để ý, cậu trừ tà mở mắt ngay trước mặt Lý Thừa Hiện ngoại trừ chứng minh cho Hoa Minh Minh đây là trừ tà thì cũng đã dự định bán trừ tà này đi.

Suy cho cùng, trừ tà bây giờ không có tác dụng gì với cậu cả, không bằng bán đi để làm tiền vốn cho cửa tiệm.

“Trừ tà này có thể chuyển tay cho các người, dù sao để ở đây cũng vô dụng với tôi, không bằng ông Lý cứ mua về đưa cho người cần, coi như là chuyện tốt vậy.”

Phương Minh cười nói, Hoàng Toàn ở bên cạnh vừa nghe Phương Minh nói lời này thì trên mặt lộ ra vẻ cao hứng, lập tức nhìn sang cậu mình, nghĩ tới lúc cậu họ lớn tiếng quát hắn trước đó thì lần này không dám giành mở miệng trước.

Lý Thừa Hiện trầm ngâm một lúc như đang cân nhắc gì một lúc sau mới nói: “Nếu thầy Phương đã nguyện ý sang tay giúp người khác hoàn thành ước nguyện, thì lão đây cũng nguyện ý lấy đôi trừ tà với giá ba trăm nhìn.”

“Cái gì?”

Phương Minh không trả lời, Hoa Minh Minh vừa mới đứng từ dưới đất lên nghe được giá Lý Thừa Hiện ra thì trực tiếp kêu lên, ngay cả Hoa Bác Vinh và Tống Hùng cũng mang ánh mắt kinh ngạc mà đánh giá đôi trừ tà này.

Mười lăm phút trước mới chỉ có một trăm nghìn, nhưng Phương Minh chỉ dùng tay vuốt mắt trừ tà hai cái thì trực tiếp tăng tới ba trăm nghìn, đây quả thực là như bàn tay vàng vậy.

Mà càng khiến cho họ không tiếp thu được chính là Lý Thừa Hiện thấy Phương Minh không trả lời thì tiếp tục nói: “Thật ra ba trăm nghìn này không cao, chẳng qua người chủ thuê suy cho cùng thì kinh tế cũng có hạn, nếu cao hơn nữa thì sợ cũng không chịu.”

Ba trăm nghìn mà không cao lắm?

Là sự nghèo khó đã hạn chế sức tưởng tượng của họ sao? Bỏ ra ba trăm nghìn mua một đôi trừ tá bằng đá về.

Lúc này ngay cả Phương Minh cũng hơi kinh ngạc, sở dĩ cậu không trả lời là vì cậu không ngờ Lý Thừa Hiện sẽ trả một giá cao như vậy, dù sao trước đây tất cả mọi thứ cậu đều biết được từ sư phó, nhưng sư phó chưa bao giờ nói tới chuyện tiền bạc với cậu hết.

Linh khí đại khái có giá cao bao nhiều thì trong lòng cậu cũng chỉ có một khái niệm sơ sơ, nhưng mà từ lúc Lý Thừa Hiện ra giá tới lúc này cũng khiến cậu hiểu rõ rồi.

Ba trăm nghìn, thành giao!

Sau khi thấy Lý Thừa Hiện muốn lấy số tài khoản ngân hàng của Phương Minh, không chớp mắt mà chuyển ba trăm nghìn vào thì mắt Hoa Minh Minh đỏ ứng lên, việc này quả thực giống như đi cướp tienef vậy, nếu hắn có thể học được chiêu này thì sau này đâu còn cần nhìn ánh mắt của cha nữa, không có tiền thì tùy tiền đi tìm hai tảng đá rồi bán là được.

Lúc này, trong đầu Hoa Minh Minh nảy ra một ý nghĩ muốn bái Phương Minh làm thầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.