Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------
Sáng sớm, lúc đó khi trời hơi sáng, Đại Trụ từ trên giường tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên đó là thấy Phương Minh trêu đùa lão Hoàng.
“Phương Minh, ngày hôm qua tôi uống say rồi, tôi nhớ là, ồ... quái lạ...”
Đại Trụ nhớ tới đêm qua hình như là mình uống say, nhưng từ trên giường xuống tới hắn lại phát hiện người mình không có yếu ớt như sau khi say rượu, ngay cả đung đưa đầu cũng sẽ không có cảm giác nhức đầu.
Phải biết rằng lần trước hắn cũng uống say, kết quả ngày thứ hai lúc tỉnh lại nhức đầu như muốn nứt ra, cả người càng mềm yếu vô lực, cuối cùng nằm trên giường khoảng một ngày mới phục hồi lại.
“Tôi cho cậu uống thuốc viên sư phụ ta nghiên cứu được, đối với giải rượu có hiệu quả tốt, còn nữa đây là bữa sáng tôi mua được từ bên ngoài, nhân lúc còn nóng cậu ăn đi.”
Nghe được Phương Minh nhắc tới sư phụ hắn, trên mặt Đại Trụ lộ ra biểu tình kính phục, sư phụ của Phương Minh vị lão thần tiên đạo quan kia, toàn bộ người dân trong thôn ai không tôn kính?
Trước đây giao thông trong thôn không phát triển, trong thôn cũng không có bác sĩ, người trong thôn bị bệnh đều tìm lão thần tiên, mà lão thần tiên chỉ kê vài thang thảo dược là có thể chữa khỏi bệnh, hơn nữa gặp phải nhà nghèo khổ còn không thu tiền thuốc.
“Nếu là thuốc của lão thần tiên thì còn có thể hiểu được, đồ của lão thần tiên đều là đồ tốt.” Đại Trụ cười khà khà, lập tức nghĩ tới điều gì: “Phương Minh, ngươi tới Ma Đô có chuyện gì không? Ngươi cũng giống như ta muốn tìm việc làm ở Ma Đô?”
“Tìm việc làm?”
Phương Minh sửng sốt một chút, hắn muốn nán lại Ma Đô một thời gian, nhưng không phải là vì tìm việc làm…
Suy nghĩ của hắn phiêu du đến lúc sư phụ đã qua đời...
“Tiểu Minh tử, ngươi cũng đã theo lão đạo ta hai mươi ba năm, có chuyện này, lão đạo nhất định phải nói cho con biết, kỳ thực, con cũng không phải cô nhi, lại nói tiếp đây đều do ta tư lợi gây chuyện.”
Hai mươi ba năm trước, lão thần tiên ra ngoài thôn Diệu Hà dạo chơi đi tới Ma Đô, kết quả lại phát hiện một đứa trẻ sơ sinh bên bờ sông Hoàng Bộ, lúc đó đang là mùa đông lạnh lẽo, nhìn thấy trẻ con đã sắp không xong, lão thần tiên liền ôm đứa trẻ đó đi.
“Vốn dĩ với bản lĩnh của lão đạo ta nếu muốn tìm cha mẹ của đứa trẻ cũng không khó, nhưng khi đó lão đạo đang tìm khắp thế giới cần tìm một truyền nhân y bát, bởi vậy thấy đứa trẻ đó liền nghĩ đây là duyên phận tổ sư tu hàng ban tặng ta. Vì vậy liền đem đứa trẻ con mang về thôn Diệu Hà.”
Lúc lão thần tiên nói đến đây, nét mặt già nua có một chút áy náy, tu đạo cả một đời, chung quy vẫn không thoát khỏi thế tục ràng buộc không cách nào hoàn toàn thông suốt.
“Ta nghĩ con cũng đã đoán được đứa trẻ kia chính là con, ban đầu lão đạo dự định chờ sau khi ngươi trưởng thành sẽ cho con đi tìm kiếm cha mẹ, chỉ là chưa từng nghĩ đến sẽ sẽ có cuộc gặp gỡ bất ngờ, từ đó về sau lão đạo liền không cách nào suy diễn bất cứ điều gì với con, thiên cơ của con đã bị che đậy.”
“Về thân thế của con lão đạo cũng không rõ lắm, tất cả chỉ có thể dựa vào chính con đi tìm, vừa khéo lão đạo ở Ma Đô cũng có mấy người bạn cũ, sau khi đến Ma Đô con có thể tìm họ trợ giúp.”
---
“Phương Minh, Phương Minh... Cậu đang làm gì vậy?”
Tiếng của Đại Trụ đem Phương Minh từ trong suy nghĩ kéo về, thấy biểu tình khẩn trương của Đại Trụ, Phương Minh cười cười, giải thích: “Không có, vừa rồi đang suy nghĩ một chút việc.”
“Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng rằng cậu làm sao rồi, gọi cậu mấy lần đều không có phản ứng.” Đại Trụ tài thở dài một hơi: “Từ nơi này đến đại học của Kỳ Kỳ cách một đoạn, bây giờ chúng ta đi tới vừa hay có thể gọi Kỳ Kỳ cùng nhau ăn cơm trưa.”
“Ừ, cũng là đã lâu không có nhìn thấy tiểu nha đầu này, đều nói nữ mười tám tuổi thay đổi lớn, cũng không biết hiện tại thế nào rồi.”
Nhắc tới Kỳ Kỳ, trên mặt Phương Minh cũng hiện ra nụ cười, cái đuôi nhỏ đầy nước mũi luôn đi sau lưng hắn lúc còn nhỏ cũng đã bảy tám năm không gặp mặt rồi.
“Được, vậy bây giờ chúng ta liền xuất phát, trên đường ta sẽ gọi điện thoại cho Kỳ Kỳ, nhưng tàu điện ngầm không cho mang theo vật nuôi, nên chỉ có thể để lão Hoàng ở nhà.”
“Gâu!”
Dường như là nghe hiểu lời Đại Trụ nói, lão Hoàng hướng về phía Đại Trụ sủa lên một tiếng,
Nhe răng trợn mắt làm ra vẻ muốn cắn.
“Được rồi, ngươi ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, ở đây không thể tùy tiện đi loạn như ở thôn chúng ta được, ít đi ra ngoài gây tai họa đi.”
Phương Minh vỗ một cái vào đầu lão Hoàng, lão Hoàng dám nhe răng trợn mắt với Đại Trụ, nhưng đối mặt Phương Minh chỉ có thể dựng thẳng tai, vẻ mặt ỉu xìu nằm trên mặt đất.
Không để ý đến lão Hoàng, Phương Minh và Đại Trụ hai người rời khỏi phòng trọ đi vài mét là vào trạm xe lửa, đi đến trường đại học danh tiếng ở Ma Đô.
Trường đại học FD, một đại học danh tiếng tiếng tăm lẫy lừng khắp cả nước, mà trong này, y khoa là ngành có nhiều nhân tài xuất chúng.
Khi Phương Minh và Đại Trụ đi tới khoa y đại học FD, tại cửa trường học, đã là có một thiếu nữ thanh tú đứng ở đó, khi thiếu nữ thấy Phương Minh và Đại Trụ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ non nớt và nở nụ cười xán lạn.
“Anh, anh Phương Minh!”
Thiếu nữ vẫy tay, thân hình thanh xuân dạt dào dưới ánh mặt trời tràn đầy sức sống, nụ cười trên mặt cũng là làm cho không ít nam sinh đi ngang qua đều quay đầu lại liếc nhìn.
Phương Minh nhìn thiếu nữ rồi nhìn lại Đại Trụ da ngăm đen bên cạnh, nếu như không phải từ diện mạo nhìn ra hai người là anh em hắn đã phải hoài nghi có phải trước đây bác Vương đã ôm sai con gái rồi không.
“Kỳ Kỳ, anh và anh Phương Minh tới thăm em, xúc động không?”
Đại Trụ tiến lên, nhưng mà Kỳ Kỳ trực tiếp lướt qua hắn đi về phía Phương Minh: “Anh Phương Minh, thật sự là anh à, lúc anh gọi điện thoại cho em thời gian em có chút không dám tin.”
“Ừ, anh vừa tới Ma Đô, nghe anh em nói em ở Ma Đô học đại học nên ghé thăm em một chút, giỏi lắm, thi đậu đại học FD, không làm mất mặt thôn chúng ta.”
Trước đây khi Kỳ Kỳ thi lên đại học, đúng lúc Phương Minh theo sư phụ ra ngoài, cho nên bỏ lỡ khoảng thời gian đó, nhưng từ khuôn mặt tươi cười của bác Vương cũng có thể nhìn ra, Kỳ Kỳ thi đậu đại học tốt là chuyện vinh quang đến nhường nào.
“Ừ.”
Phương Minh vươn tay ở giữa không trung nhưng lại có chút lúng túng buông xuống, Kỳ Kỳ đã không phải là con sên nhỏ năm xưa nữa, điều này có thể nhìn thấy được từ ánh mắt của những nam sinh xung quanh, sờ đầu của cô đã không thích hợp nữa rồi.
“Anh Phương Minh, em đưa anh đi dạo quanh trường em một chút nhé.”
“Được, đưa anh và anh em đi tham quan một chút nào.”
Phương Minh gật đầu đáp ứng, nhưng mà Đại Trụ bên cạnh lại có chút bất mãn, nói thầm nói: “Thật là có Phương Minh liền đã quên mình, mình tới nhiều lần như vậy mà không có mang mình đi dạo một lần.”
“Anh, anh nói cái gì đó?” Kỳ Kỳ dựng lên cái lỗ tai, hỏi.
“À, anh không nói gì, anh muốn nói chúng ta đi vào nhanh một chút đi, một lúc nữa đi ăn cơm.”
----
Viện Y khoa.
Phương Minh dọc theo đường đi đi theo Kỳ Kỳ, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười nhạt nghe Kỳ Kỳ giới thiệu một ít kiến trúc trong trường học với một số chuyện thú vị xảy ra ở trường.
Nhưng khi đi tới sân tập cỏ, Phương Minh dừng bước.
Ở ngay phía trước Phương Minh có một pho tượng, đó là một pho tượng điêu khắc hình nam giới ở trên mặt cỏ.
Thấy Phương Minh chú ý đến pho tượng điêu khắc này, Kỳ Kỳ mở miệng giới thiệu: “Anh Phương Minh, đây là điêu khắc thầy hiệu trưởng của chúng em, hiệu trưởng là người rất được mọi người tôn trọng trong giới y học.”
Phương Minh không trả lời Kỳ Kỳ nói, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm chỗ điêu khắc, một lát sau mới đưa mắt về, nét mặt trở nên có chút nghiêm túc: “Kỳ Kỳ, trường học các em gần nhất có thay đổi gì không?”
“Thay đổi, hình như không có gì thay đổi gì.” tròng mắt Kỳ Kỳ chuyển động suy tư một chút: “Nhưng cũng có thể nói là có, lúc nghỉ hè trường học mới xây một cái nhà thí nghiệm.”
“Mới xây một cái nhà thí nghiệm? Đưa anh đi xem.”
“Anh Phương Minh, sao đột nhiên anh lại hỏi vấn đề này?”
Kỳ Kỳ có chút khó hiểu, không rõ anh Phương Minh vì sao đột nhiên muốn nhìn tòa nhà thực nghiệm mới xây, nhưng cuối cùng vẫn ở phía trước dẫn đường.
Tòa nhà thực nghiệm mới xây cách không xa, rẽ qua hai con đường cỏ xanh hiện ra trước mặt Phương Minh, nhưng rất rõ ràng, tòa nhà thực nghiệm vừa mới xây xong chưa được chính thức sử dụng, toàn bộ tòa nhà có vẻ vắng vẻ.
“Anh Phương Minh, rốt cuộc làm sao vậy?”
Kỳ Kỳ thấy Phương Minh chỉ nhìn chằm chằm tòa nhà thực nghiệm thực nghiệm này rất lâu cũng không nói được một lời, nhịn không được có chút ngạc nhiên, nhưng thật ra Đại Trụ bên cạnh nhìn thấu chút gì, kéo Kỳ Kỳ lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Em quên sư phụ Phương Minh là ai à, anh đoán là trường học các em có khả năng có chuyện gì đó, là Phương Minh đã nhìn ra.”
Nghe được lời của anh mình nói, Kỳ Kỳ trong đầu hiện ra ông già đầu tóc bạc kia luôn luôn tươi cười bộ dáng hiền lành, vị lão tiên nhân kia ở trong thôn sở hữu sự kính yêu của toàn bộ thôn dân.
Chỉ là, Kỳ Kỳ không nghĩ ra là trong trường học có chuyện gì, nếu thật sự có chuyện gì nàng mỗi ngày ở trường học làm sao có thể không có nghe nói qua.
“Được rồi, đừng có đoán bậy nữa, cũng không phải việc gì lớn, chỉ là tòa nhà thực nghiệm này xây xong, tương lai mười năm tới toàn bộ học viện sợ rằng rất khó lại có chuyên gia y học đứng đầu.”
Phương Minh thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài một hơi nói.
“A!”
Kỳ Kỳ nghe được Phương Minh nói kinh sợ há miệng thật to, nói rằng: “Anh Phương Minh, không thể nào, một tòa nhà thực nghiệm còn có thể ảnh hưởng đến việc này của trường học?”
“Tại sao lại không?”
Phương Minh cười cười, giải thích: “Trường học là nơi giáo dục con người, xem trọng mạch văn, một mạch văn trình độ phong phú quyết định trường học này có thể hay không dưỡng ra nhân tài, nhưng mà, mạch văn trong sân trường này đã bị cắt đứt, ít nhất trong vòng mười năm không có sự phát triển, vì vậy rất khó ra lại có nhân tài trình độ cao, anh nghĩ Kỳ Kỳ sau khi tốt nghiệp khoa chính quy nếu như thi nghiên cứu sinh thì lựa chọn những trường học khác đi.”
Nghe được Phương Minh nói, Kỳ Kỳ không nói gì thêm, đột nhiên bên cạnh vang lên một thanh âm tức giận.
“Mạch văn với không mạch văn cái gì, lại có người ở chỗ này nói hươu nói vượn, tòa nhà thực nghiệm của trường học chúng ta là do học trưởng của trưởng quyên góp xây dựng, là vì sinh viên chúng ta có thêm cơ hội thực hành, nâng cao năng lực thực hành của chúng ta, vậy mà ngươi dám coi trở thành tai họa.”
Cách Phương Minh không xa, có hai vị nam sinh, bởi vì Phương Minh cũng không có cố ý hạ giọng, vì vậy hai người này vừa vặn nghe được lời Phương Minh vừa nói.
Hai vị nam sinh đi lên trước, vẻ mặt sắc mặt giận dữ nhìn chằm chằm Phương Minh, đồng thời hướng về phía Kỳ Kỳ nói rằng: “Vị học muội này, ngươi không nên nghe người này lừa.”
Hai vị nam sinh đột nhiên xuất hiện có chút ngoài dự liệu của Phương Minh, nhưng hắn cũng không tính giải thích, giống như trước đây sư phụ hắn nói vậy:
“Tin, có thể; không tin cũng có thể, mọi thứ đều là phúc phận của mỗi người.”
Dù Phương Minh không có ý định giải thích nhưng Kỳ Kỳ lại không can tâm, trừng mắt bất mãn nói: “Các ngươi nói cái gì đó, anh Phương Minh của ta không bao giờ gạt người, anh ấy nói có chính là có.”