Siêu Quậy Trường Học SM

Chương 26: Chương 26




Tai nạn thực sự

Cả bọn h’ bắt đầu đặt chân về khu vực phía Nam thì “Rầm….Rầm….Uỳnh….Uỳnh…” Mặt đất gần như rung chuyển

- Oạch! Cái gì đấy? – Kyo lắc lư ngã bệt xuống

- Núi lửa? Động đất? – Lyo hốt

- Cái thằng điên này! Ở đây làm gì có núi lửa hay động đất! – Berin đánh vào đầu Lyo

- Vậy chứ tiếng gì vậy? – Key

- Là Tê giác! – Kino

- What??????? – Cả 4 chàng tròn mắt lên nhìn Kino

- Chính là thú nuôi của Saphia! – Ruby thở dài thườn thượt

- Ken! Key! Kyo! Lyo! Mấy người mau chạy đi? – ANh em Saka

- Ha? WHy? – ĐỒng thanh

- Con tê giác này chưa được dạy sẽ ko húc mấy người nên trốn nó đi! Sau khi tìm đk Saphia thì để Saphia dạy nó sau! – Dan

Vừa nghe xong thì ” Ầm….” 1 con tê giác đực khá to lừng lững đứng trước mặt bọn nó. Cả 4 thằng vừa thấy con tê giác xuất hiện liền bỏ chạy thục mạng. COn tê giác thấy 4 người lạ đang chạy liền lập tức đuổi theo. Hắn do đang bị thương nên sức không có nhiều => chạy chậm nhất. May mắn thay 4 chàng thấy được 1 căn nhà liền chạy thẳng vào. Anh em Kyo vừa vào được nhà còn Key đang nắm cửa tính bước vào thì “AAAAAA……………” 1 tiếng hét thất thanh vang lên. Tất cả quay lại nhìn thì thấy Hắn đang nằm dưới đất do cú húc của con tê giác trong 1 vũng máu từ vai trái (chỗ bị hổ cào đang dần lành) và chân phải (gãy xương chắc rồi). Cả bọn sợ hãi nhìn hắn nằm dưới đất còn con tê giác thì sắp húc cho hăn 1 phát nữa

- Jin!!!!!!! Dừng lại! – Tiếng hét vọng lại khiến cả bọn sững sờ còn con tê giác tên Jin thì dừng hành động của mình lại và đi về phía người vừa phát ra tiếng nói.

Người đó không ai khác chính là Nó, nó đang đi vòng quanh rừng thì thấy hắn đang nằm dưới vũng máu và Jin chuẩn bị húc hắn nên lập tức nó hiểu ra vấn đề và hét lên. Nó chạy lại đỡ hắn

- Ken! Ken! ANh không sao chứ ! – Nó tá mét mặt lại nhìn hắn

- Saphia! Tìm được em rồi! – Hắn cố dùng những sức lực còn lại và ngất đi

Đúng lúc thì mọi ng’ chạy đến

- Chị Saphia! – Day thốt lên

- Ông ak’! Đưa trực thăng đến căn nhà Vid phía Nam cho con! Nhanh! Ngay lập tức!- Nó vừa khóc vừa gọi cho ông

- Mọi người đưa Ken về nhà chính! Em sẽ đến nhà + phía Đông lấy thuốc – Nó thút thít nói với mọi người rồi leo thẳng lên lừng Jin và đi mất

Cả bọn ngơ ngác ra nhìn cho đến khi trực thăng xuất hiện thì mới thức tỉnh và vội vội vàng vàng đưa Ken lên máy bay về nhà chính.

Vừa về đến nhà chính thì lập tức cả lũ đưa hắn vào phòng, ông nội cũng hốt hoảng không kém lập tức gọi ý ới bác sĩ. Ông bác sĩ già cúng nhanh chóng tới và bước vào phòng, sau khi chuẩn đoán thì hắn bị gãy xương tay trái và chân phải.

- CHúng ta cần thuốc của tiểu thư Saphia!- Ông bác sĩ nghiêm giọng nói

- Cháu về rồi! – Vừa nói xong thì nó cầm lọ thuốc hốt hoảng chạy vào đưa cho bác sĩ

Ông bác sĩ vui mừng cầm lọ thuốc vào phòng và đóng cửa phòng lại.

*****

Tim

Nó gục ngã ngay ngoài căn phòng mà khóc, nó đau kinh khủng. Nó hối hận đã bỏ đi để hắn thành ra như thế này, nó đau lắm, con tim nó cứ thắt lại. Bông nhiên 1 cái gì trong người nó nhói lên còn đau hơn cả nó đau vì hắn. Nó thở dốc, tay ôm lấy tim. Kino đang nhìn phía căn phòng đấy cảm thấy có gì đó liền đó liền nhìn nó. Ngay lập tức Kino phát hiện ra nó đang bị đau, mà đau ở tim. Kino nhớ hồi nhỏ, cũng có 1 lần nó bị như thế và khi đi khám bác sĩ đã nói rằng nó bị………Bệnh tim bẩm sinh.

- Saphia! – Kino hét lên chạy lại đỡ nó đang dần lịm đi vì đau

- Không! Không! Không! Đừng như trước! Đừng như trước nữa! – ANh em Saka nhìn thấy nó như vậy liền ngồi thụp xuống ôm đầu lắc nguầy nguậy

Khi đó bác sĩ cũng bước ra, nhìn cảnh tượng bên ngoài náo loạn, còn nó thì nằm ôm phía bên tim trong vòng tay của Kino

- Chết! Không thể nào! Mau đưa vào phòng! – Ông bác sĩ hốt hoảng chỉ vào phòng bên cạnh

Sau 30′ ông bác sĩ bước ra

- Sao rồi? Nó sao rồi? – Ông nội hốt hoảng túm chặt vai bác sĩ

- Bệnh…..Bệnh tim tái phát! – Ông bác sĩ tháo cặp kính ra day huyệt thái dương trong sự đau khổ. Chính ông 10 năm trước đã chữa trị làm suy giảm bệnh tim của nó, cũng từ đấy gia đình luôn giấu mọi chuyện ko cho ai biết. 10 năm trước ai cũng nghĩ là nó chỉ đi thăm ông vì ông bị bệnh thôi nhưng thực chất là mang nó đi chữa bệnh tim.

- Không! Không thể như vậy được! Tại sao nó lại tái phát! – Ông nội chảy tưèng giọt nước mắt vì đứa cháu gái mà gục xuống

- Ông! – Kino cũng đã chảy nước mắt sau khi nghe mà chạy lại đỡ lấy ông nội. Key, anh em Kyo và tứ tiểu thư nghe xong cũng không khỏi hốt hoảng, từ trước tới h’ họ không hề biết nó bị bệnh tim.

Hắn lúc này cũng vừa tỉnh dậy trong phòng và cũng lúc đấy Dan và Day bước vào

- Saphia đâu! Saphia đâu rồi! – Hắn lập tức hỏi dồn vì hắn vẫn còn nhớ trước khi ngất đi hắn đã thấy nó chạy đến

- Không có gì! Đang ở phòng bên cạnh! – Cả 2 nở 1 nụ cười gượng đáp lại hắn

- Tôi muốn gặp cô ấy! – Hắn lật tấm mền ra địng bước xuống giường

- Đừng! Cứ nằm đi! Tụi này đi gọi Saphia! Anh gãy xương không phải nhẹ đâu! Đừng có đi lại! – Dan

Dan bước ra ngoài, 1 lúc sau anh đi vào cùng mọi người và nó. Nhìn thấy hắn nó mỉm cười rồi thật nhẹ nhàng nhào vào lòng nó. Hắn ôm nó thật chặt như sợ nó sẽ chạy mất, hắn thật sự sợ mất nó thêm 1 lần nữa.

Nó kể từ hôm đó cứ ở bên cạnh chăm sóc hắn. Nó thực sự yêu hắn, nó yêu hắn rất nhiều.

______

Trước khi hắn tỉnh dậy, nó đã nói với mọi người

- Đừng ai nói cho anh ý biết! Đợi anh ý bình phục hẳn em sẽ mổ! – Nó tuyệt vọng khi nhớ lại nỗi đau mà hồi nhỏ nó chịu đựng và cũng là bây h’ nó đang chịu

- Được! – Không ai phản đối

- Em sẽ đi! – Nó lại nói 1 câu

- Không! Không được đi nữa! – Kino hoảng sợ hét lên khi nghe câu nó vừa thốt ra

- EM sẽ đi! ANh àk! 1 lần này nữa thôi! Nếu sau 3 năm em không quay trở lại thì có nghĩa em đã chết! – Nó cương quyết

- Tại sao chứ? – Tứ tiểu thư

- Vì yêu! Vì yêu Ken nên mới làm vậy! Mọi người đồng ý chứ! – Nó tỏ ánh mắt đượm buồn

- Được! Ta đồng ý! Còn mấy đứa thì sao? – Ông nội nắm lấy tay nó khiến nó cảm giác ấm áp hơn

- ĐỒng ý! – Cả bọn như cũng không còn cách nào khác nên gật đầu

Nó nhìn hắn trìu mến, ngồi trong vòng tay hắn thật ấm áp. Nó đợi từng ngày và trong lòng luôn chỉ có 1 câu : “Ken ak! Hãy đợi em quay lại nhé! Em nhất định sẽ quay lại! Em sẽ không bỏ anh đâu! Em yêu anh!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.