_k phải chứ? _Kyu Min và Mika nhìn Leo để xác thực, trong lòng 2 đứa đều mong điều Koon Ham và Ren nói là k phải
Bon kia k nói gì, chỉ gật đầu cái “rụp”
_Nhưng chẳng phải có mấy cậu sao?Leo đã
từng nói rằng Tứ Quỷ được tạo ra là để khống chế Sandy mà, mấy cậu làm
gì đi chứ? !!!!!_Kyu Min h cũng k khỏi lo lắng, sợ hãi lay lay cánh tay
Sandy
_Chị ấy đã mất bĩnh tĩnh rồi thì cả Tứ
Quỷ cũng k cản lại được, k chừng xẽ giết luôn cả Tứ Quỷ đấy chứ?
!!!!......_Leo nói, khuôn mặt giất rõ sự sợ hãi
_Vậy h vào cản luôn _Mika bước đi
_k được, vào bây h nhỏ ta càng nổi điên lên hơn nếu mấy con kia động vào cậu đó, tụi mình can dự vào cô ta càng cáu
_Kevin giũ tay Mika lại
_Xin lỗi, nhưng chị Sandy đã ra lệnh cho tụi em k được cho chị can thiệp vào rồi_Tứ Quỷ đứng chắn trước mặt Mika với Kyu Min
_vậy h phải làm sao chứ, chẳng nhẽ lại
đứng trống mắt ra thế à?Sandy là bạn của tụi mình cơ mà…..tui k muỗn
thấy Sandy gặp nguy hiểm hay tự hại thân xác của mình thêm 1 lần nào nữa đâu_Mika nõi, nước mắt lăn dài tren 2 gò má nóng hổi
_Ren hứa xẽ k để Sandy bị vậy đâu. Mika bình tĩnh đi_Ren nhẹ nhàng ôm Mika vào lòng
_Được rồi, mọi người bình tĩnh đi, Mika
và Kyu Min cứ yên tâm. Nếu thực sự Sandy đánh tụi nó thì tui xẽ vào
_Kevin hướng mắt ra phía Sandy vẫn đang đứng im đó
_Thật Kevin làm được chứ?_Kyu Min dụi dụi mắt
_Dù Sandy có là như thế thì xét về mọi
mặt tui vẫn hơn Sandy 1 bậc mà, Cứ tin tui đi _Kevin cười, nhưng nụ cười đó dường như ẩn chứa 1 cái gì đó cho sự đợi chờ
_vậy sao h Kevin k vào can Sandy luôn đi chứ? Soa phải chờ Sandy_Kyu Min nhìn Kevin, đôi mắt vẫn còn dơm dớm nước mắt
_vì chưa biết chắc chắn. Để Sandy thực sự k kiểm soát được mình đã, chứ
tui e h mà vào thì xẽ có máu đổ, mà lúc đấy khống chế được Sandy nhất
định phải làm Sandy bị thương à_Kevin ánh mắt đăm chiếu nhìn ra xa,
hướng về phía Sandy
K giãn bỗng dưng im lặng hẳn, trùng xuống, chẳng ai nói thêm câu nào chỉ tập chung quan sát nhất cử nhất động của Sandy thôi… tiếng những con
nhỏ kia vẫn lao xao **** rủa Sandy 1 cách k thương tiếc…..
_Tụi bây ngậm mồm vào cho tao _Sandy quát lớn
Cả lũ đấy bỗng dưng im mặt, nụ cười dở dang trên miệng cũng tắt ngấm luôn…..
_Tụi mày muốn gì, nói lẹ đi. Đừng có ở
đấy mà tự ca tụng nhau nữa _Sandy gắt lên, hất mặt ; ánh mắt đã dần mất
đi sự long lanh vốn có , h chỉ còn lại 1 đôi mắt vô hồn sâu thăm thẳm
khiến người ta k thể đoán biết được nó đang nghĩ cái gì trong đầu nữa…..
_Ha, đơn giản thui ý mà. Dạy cho cô em 1 trận để đời để cái mặt kia k thể vênh váo nữa _Nhỏ tóc đỏ, mắc kẻ đen
xì, má bôi hồng quá mức cần thiết hất mặt nói, bẻ tay răng rắc
_Nếu được thì xin mời _Sandy nở 1 nụ cười nửa miệng, nụ cười duy nhất từ nãy tới h nhưng nụ cười này lại tanh 1 mùi máu ……..
Rồi cả lũ chúng nó lao vào đánh Sandy.
Sandy nhìn bao quát tụi nó 1 lượt, cười nhạt rồi bắt đầu lách thân mình
di chuyển….và chẳng mất mấy phút sau Sandy đã ra khỏi vàng vây của
chúng…..tóm 1 con nhỏ tóc nhuộm vàng hoe, ăn mặc nhìn rất là *********
khi mặc 1 cái áo len mỏng tím hở vai mà ngực thì thằng đuột đi cùng với
quần bó xanh tét, nhìn cực kì đồng bóng; Sandy túm tóc nhỏ giật mạnh về
phía mình thụi 1 phát vào bụng k thương tiếc , đập mặt nó thẳng vào đầu
gối mình…Chưa hết, mặc cho nhỏ la oai oái, máu bắt đầu thi nhau ra Sandy vẫn tiếp tục đánh nhỏ đồng thời né mấy nhỏ kia 1 cách nhanh nhẹn….Sandy đập đầu nhỏ xuống đất, chân đeo giầy cao gót thẳng chân đạp vào lưng
nhỏ kêu tới “rắc” 1 tiếng đầy đau đớn, nhỏ hét lên khiến bọn kia cũng
phải khiếp sợ nhưng Sandy còn tặng cho nhỏ đó 1 cái đạp làm nhỏ lăn vòng vòng mấy lần liền ra sau thì mới hướng mắt tìm 1 nhỏ khác tiếp
tục…..Trên tay và cổ tay Sandy đã lấm đầy máu của con nhỏ vừa bị Sandy
đánh, máu chảy nhỏ cả xuống sàn bê tông lạnh ngắt báo hiệu 1 biển máu
chuẩn bị sảy ra….Ánh mắt Sandy dại đi, người ta dường như thấy 1 màu đỏ
đục trong ánh mắt vô hồn kia….màu đỏ của địa ngục………
Mọi truyện bắt đầu k ổn khi nhỏ bị Sandy đánh cho k thể ừ hứ hay nhục nhích gì được luôn, khuôn mặt thì h chỉ
còn loang lổ 1 màu máu đỏ thẫm….Kevin thấy vậy nên định cùng Koon Ham và Ren lên để chặn gần 600 trăm đứa con gái kia lại với Sandy….Nhưng tất
cả chưa kịp sảy ra theo đúng tính toán như vậy thì bất chợt 1 tiếng gầm
vang lên rơn người, lạnh sống lưng tất cả khiến cho mọi hành động của
tụi kia đều dừng lại….1 tiếng gầm mang đầy sự chết chóc……
“GRAO…O…OOOO………………….”
1 bóng đen to lớn lướt qua, chỉ cần 1
bước nhún chân của nó đã giúp nó đưa cả thân mình nhảy qua hàng rào của
đám con gái vây quanh Sandy kia 1 cách dễ dàng và đáp xuống ngay phía
trước Sandy và cất tiếng gầm lên 1 lần nữa….
“GRAO…………..OOOOO……..”
“Á…A…….Á…….A………..AAAAAA..”
Lũ con gái đấy chết sững người, sợ tới
nỗi k thể chạy được, hồn vía bay tứ tung; còn bọn bên ngoài thì chạy
toán loạn, sô đẩy nhau mà chạy như kiểu có sóng thần đang tới vậy…nhưng
có lẽ thứ này có phần nào đó còn khủng khiếp hơn cả sóng thần à….
Đúng vậy, chắn ngay trước mặt Sandy là 1 con bạch hổ….1 chú hổ to gấp đôi người bình thường với bộ lông mày
trắng muốt mượt mà và những vằn đen đầy oai phong, giữ tợn đang dơ nanh
múa vuốt đe dọa những đứa con gái đang có ý định đánh Sandy kia. CHú mèo Wild k hiểu sao lại đứng trên lưng bạch hổ từ lúc nào h lại nhảy phốc
lên vai Sandy, dụi dụi cái đầu nhỏ màu đen vào mặt Sandy lúc này đang
chết sững, ánh mắt vô hồn đã có nét rung động xao xuyến nhìn bạch hổ
đang đi vòng quanh Sandy, cái đuôi dài phe phẩy quấn cong quanh người
Sandy như muốn bảo vệ cho nó vậy…..
Chú bạch hổ kia khi đã cảm thấy mọi thứ
đã an toàn với người đằng sau mình, thấy k ai dám de dọa nữa thì mới thu nanh , thu vuốt lại dụi dụi đầu vào chân Sandy, cái lưỡi to màu hồng
liếm liếm nhè nhẹ lên bàn tay đang buông thõng ,lạnh toát và vương máu
kia 1 cách đầy âu yếm….Dường như đấy là 1 cách thể hiện tình yêu thương , niềm nhứ nhung ,lo lắng mà con bạch hổ thể hiện với Sandy….1 tình cảm
rất đặc biệt, kì lạ của 1 loài động vật……
_Chị Sandy _SanSan từ ngoài cổng chạy
lại, khuôn mặt rạng ngời đầy tươi tắn chạy vào.SanSan hôm nay điệu hơn
mọi ngày chứ k còn quần jean và áo phông nữa: cô bé bận 1 chiếc váy lệch vai có cài 1 bông hoa hồng bằng lụa màu trắng to, chiếc váy vẫn theo
phong cách đơn giản chứ k có họa tiết hoa văn gì quá rườm rà ngoại trừ
bông hoa điểm trước vai; váy ôm lấy khuôn hình mảnh mai của SanSan từ
ngực cho tới hông ,dài tời ngang đùi và hơi sẻ ở 2 bên trông rất
đep,sang trọng và quý phái đúng chất 1 tiểu thư đài các luôn
Sandy lúc này vẫn bất động,SanSan biết
cô chị mình làm sao nên đành chạy lại, chạy qua trỗ Kevin SanSan cúi
chào mọi người và k quên mỉm cười hiền với 1 ai đấy rồi chạy tới bên
Sandy kéo tay, lay lay Sandy để nó trở về hiện tại chứ k lơ lửng trên
mây với các kí ức mãi nữa. SanSan thì thầm cái gì đấy vào tai Sandy rồi
lại cười thật tươi kéo tay cô chị mình quay qua khí cổng rồi chỉ tay về
phía cổng nới có 1 người thanh niên mặc 1 bộ vest trắng, mái tóc màu nâu hơi dài , khuôn mặt thanh tú đang đứng tựa người vào chiếc xe mui trần
màu trắng mỉm cười…..
Cái khuôn mặt đó,khuôn mặt mà Sandy k
bao h quên, cái khuôn mặt mà Sandy vãn luôn mong ngóng, nhớ nhung gần 4
năm trời đang đang hiện hữu trước mặt cô, chẳng đổi khác 1 chút nào….Vẫn là cái dáng người cao dong dỏng đấy,vẫn là cái phong thái hết sức kiên
nghĩ nhưng đầy lãng tử đấy đã giết chết con tim bao nhiêu cô gái, vẫn nụ cười nhẹ nhưng chứa đựng đầy ẩn ý đấy,….k hề thay đồi, vẫn vậy…..Khiến
cho trái tim nhỏ bé của Lee Sandy rung động và cái tính cách ngỗ ngược,
ngông cuồng của nó hoàn toàn bị con người này đàn áp, lép vế hoàn
toàn…..H đây, Sandy, nó chết sững khi nhìn thấy con người này toàn bộ
sao 4 năm xa cách, nó như k tin vào mắt mình nữa……
Ngước lên thấy nó đang đứng bất động,ánh mắt nhìn anh chằm chằm, anh khẽ mỉm cười nhẹ, dỏa bước chân tiến tới
trỗ nó đứng …..Từng bước chân của người đấy là từng giọt nước mắt trong
veo,nóng hổi của nó lăn đều trên hai gò xinh xinh kia và ánh mắt vô hồn
mới mấy phút trước của nó đang dần trở lại có hồn hơn, long lanh hơn
những nó cũng chứa ẩn 1 nỗi niềm k thể tả được……vui có, hạnh phúc đó,
buồn có, đau sót có,…..nhưng có lẽ cía niềm vui sướng đang dần dần lấn
áp con tim nhỏ bé kai của nó mất rồi….
Anh dừng lại, cách nó 1 đoạn ngắn thôi,
ngắm nhìn nó kĩ hơn như muốn xem sau 4 năm xa nha, 4 năm k có anh nó có
thay đổi gì k rồi anh lại nở nụ cười dịu dàng _Nụ cười mà anh vẫn luôn
dành cho chỉ riêng 1 mình nó trong suốt bao năm trước, dang rộng cánh
tay to khỏe và chắc chắn ra, anh nói:
_này, em đón anh sau 4 năm như vậy hả?
_Em….._Sandy miệng lắp bắp, nước mắt k ngừng tuôn rơi
_Đừng nói gì cả, lại đây bên anh nào _Anh cười hiền nhìn khuôn mặt ngốc của Sandy
Đứng từ trỗ nó, bật chân 1 cái nó nhảy
lên và ôm chầm lấy anh, anh đỡ nó ôm siết vào lòng, cười, xoa xoa mái
tóc bồng mềnh mượt xoăn xoăm của nó, anh khẽ nói khi nó ôm chặt lấy anh
khóc ầm ỹ trên bờ vai vững trãi kia 1 cách ngòn lành:
_Anh đã về rồi đây, Sandy ngoan, đừng khóc nữa
_Em ghét anh ………_Sandy vãn nức nở
_Ghét anh hả?Vậy anh đi nhé _Anh cười,xoa nhẹ đôi vai đang run lên của Sandy
_Hixxxx,k…em ghét anh….ghét lắm ý….ghét
nhưng em đã nhớ anh nhiều lắm_Sandy siết chặt vòng tay k để cho người
con trai trước mặt nó biến mất, 1 lần nữa
_Anh xin lỗi _giọng anh trầm lại, đượm buồn và có chút gì đó sót xa
Sandy và người đấy cứ đứng om nhau giữa
sân trường, trước hàng nghìn con mắt của lũ sinh viên cũng như mấy nhỏ
lúc nãy tới đánh Sandy nhưng k ai giám tiến lại gần Sandy vì con bạch hổ đang quấn quanh 2 người vẫn chừng mắt nhìn mấy nhỏ đó đầy cảnh giác và
cũng vì người con trai kia tuy cười và nói truyện với Sandy rất hiền
nhưng ánh mắt đôi lúc liếc qua tụi nó và từ ánh mắt đó tỏa ra 1 hàn khí
rất đáng sợ, khiến bất cứ ai nhìn anh cũng đều phải trùm chân run sợ;
chú mèo Wild bé nhỏ đã nhảy từ vai Sandy qua vai người đó dứng rất
nghiệm nhiên…….