sáng hôm sau, cả bọn quyết định nghỉ học ở nhà với nó. hơn 9h nó mới tỉnh dậy làm ai cũng mừng. nhưng khi nhìn rõ mọi vật xung quanh, khuôn mặt nó tái mét, hốt hoảng ôm đầu, giọng đau đớn vô cùng:
- tôi là ai, mấy người là ai, tại sao tôi ở đây
cả bọn sững sờ và đặc biệt là Kin và hắn. hắn bước đến chỗ nó nhưng càng tiến nó lại càng lùi, mặt hoang mang vô cùng. cả bọn gọi bác sĩ tới khám thì đc biết: do nó bị sốc vì vấn đề gì đấy mà mất hết trí nhớ tạm thời. hắn và tất cả mọi người bàng hoàng. Sindy còn khóc òa lên. nó thì vẫn nhốt mình trong căn phòng ko nói năng gì. Kin đi vào, lên tiếng, giọng run run:
- nhóc à, ko nhớ anh sao? anh trai yêu quý của nhóc nè
nó ngước mắt nhìn, tự nhiên ko hiểu sao nó òa khóc, ôm lấy Kin. khi ở cạnh Kin, nó thấy ấm áp vô cùng. hắn thấy hết, hắn đau, hắn giận mình ko bảo vệ đc cho nó. hắn lên tầng thượng ngồi thì đã thấy Sandy ở đó rôi
- cô dễ dàng chấp nhận vậy sao - hắn khẽ hỏi
- chuyện gì - Sandy hờ hững
- chuyện Kin và Windy, cô ko thấy buồn bực, ghen tức khi bạn trai mình như vậy sao - hắn
- chẳng có gì phải ghen cả, vì Windy tôi có thể từ bỏ tất cả - Sandy cười hiền trả lời
- tại sao, vì lí do gì mà cả ba người các cô có thể hi sinh cả bản thân để bảo vệ cô ấy - hắn nhìn vào khoảng trời, giọng tò mò
- vì cô ấy là người chiếu tia sáng cho cuộc đời của chúng tôi, anh có biết tại sao Windy bị như vậy ko - Sandy
- tại sao - hắn
- vì tôi đó, vì cứu tôi mà Windy bị như vậy - Sandy buồn buồn nói, có vẻ như sắp khóc, cô đang hồi tưởng lại chuyện quá khứ
- cô kể cho tôi nghe chuyện đó đc ko - hắn
- ko đc, khi nào thích hợp tôi sẽ nói tất cả, anh phải chấp nhận đi, hãy để Kin chữa lành vết thương cho Windy - nói xong Sandy xuống dưới, để mặc hắn với hàng đống câu hỏi trong đầu. bữa ăn hôm đó, nó đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng có vẻ nó chẳng nhớ đc điều gì cả, nó chỉ quấn lấy Kin cả ngày thôi. trong bữa cơm:
- chị nhớ em ko chị - Jimmy bất chợt hỏi, nó nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, khẽ lắc đầu (John về nước rồi, vì bị Kin và hắn đuổi về, và trong nhà có việc nữa) nhìn chăm chú vào khuôn mặt từng người như để cố nhớ lại quá khứ mình đánh mất. nhưng chẳng có tác dụng gì cả. tối hôm đấy, Kin đeo vào cổ nó chiếc dây chuyền đẹp vô cùng. mặt dây chuyền là hình đôi cánh có hình trái tim lồng ở giữa. nó thích thú vô cùng, cười tươi. nó chợt nhìn thấy trên cổ Kin có một chiếc dây chuyền y hệt. bất giác, nó thốt lên:
- anh hai à - Kin ngạc nhiên, hỏi nó dồn dập
- em nhớ anh sao, Windy à? em nhớ anh là ai đúng ko? nói đi Windy - nhưng đáp lại Kin là sự im lặng, nó đang bị một cơn đau đầu dữ dội, khuôn mặt nhăn nhó và rất khổ sở. Kin thấy vậy hốt hoảng tìm cho nó liều thuốc an thần. nó từ từ chìm vào giấc ngủ. trong mơ, nó thấy một người con trai đang tỏ tình với một người con gái trong vườn hoa, nó ko tài nào nhớ nổi người con trai đó là ai, chỉ mơ hồ.
1 tháng sau
nó vẫn ko nhớ đc gì nhiều, mọi công sức mọi người giúp nó đều ko ổn. hắn và Kin đưa nó đến bar của nó, đến công viên giải trí nơi mọi người từng chơi, đến những nơi có nhiều kỉ niệm của tụi hắn và tụi nó. những lúc ấy, nó chỉ khẽ lắc đầu và mỗi tối, nó lại lên cơn đau đầu dữ dội. Kin hầu như mất ngủ, ko chịu ăn, chỉ ngồi bên nó. hắn hiểu nhưng hắn vẫn tức, hắn ko thích nhìn Kin bên nó tràn đầy tình cảm như vậy. và hắn ko hiểu sao Sandy lại bình tĩnh vô cùng, còn khích lệ Kin nhó bên nó nhiều hơn. hắn thấy mình như người thừa trong ngôi nhà khi ko còn đc cãi nhau với nó, đc yêu nó và đc bên nó nữa.
........Hết Chap 24.........