CHƯƠNG 158 – ĂN MÀY
Điện ảnh: Satan’s Alley
Cảnh 50, buổi tối, cạnh biển ngoài giáo đường, quay ngoại cảnh, thanh tràng
Hắn thật không ngờ, chuyến đi này của Chris chính là… ba năm.
Ba năm, không phải ba ngày hay ba tháng, mà là rời đi tròn ba năm.
Sáng hôm nay tu sĩ vẫn như ngày thường mà đi sao chép kinh văn, hắn đến giáo đường này đã được bốn năm rồi, đồng dạng hắn cũng đã bốn năm không hề nói chuyện.
Hắn yên lặng ngồi trong phòng nhỏ hôn ám mà vùi đầu sao chép kinh văn, đột nhiên hắn nghe có người ở bên ngoài lớn tiếng la lên.
“Chris! Chris đã trở về!”
Bút trong tay tu sĩ hốt hoảng rơi xuống, hắn gần như lập tức đứng bật dậy cùng người khác chạy ra ngoài, hắn đứng trong đám người chen chúc thấy được người đàn ông tóc vàng mà ba năm chưa từng thấy qua.
Trên mặt của Chris có những mảng bột màu vàng nhỏ mịn, một thân bụi bặm chồng chất, hiển nhiên là một đường gấp gáp trở về.
Bọn họ nói Chris từ nơi xa xôi học thành trở về, bọn họ nói tương lai Chris sẽ đến giáo đường ở thành phố lớn công tác, Chris sẽ trở thành người có danh vọng.
Tu sĩ bị người ngăn cách xô đẩy cho nên cũng không gặp được Chris, hắn phải đứng ở một bên nhìn, lúc này Chris bị người vây quanh hướng về phía hắn liếc mắt, tầm mắt của bọn họ ở trong không khí tiếp xúc cùng nhau, giống như ngọn lửa thiêu cháy thời gian ba năm hóa thành tro bụi, tất cả lại quay về thời khắc cạnh biển khi đó, những tiếp xúc thân mật, nụ hôn môi cùng động chạm trong nháy mắt rõ ràng đứng lên.
Buổi tối, tu sĩ sau khi thổi tắt hết các ngọn nến sáp ong trong giáo đường liền một mình đi tới cạnh biển, hắn đi rất xa, lại từ rất xa đã thấy được màu vàng quen thuộc ánh lên trong đêm tối.
“Tôi đã đi qua Pháp, Anh còn có nơi xa xôi gọi là Trung Quốc.” Câu đầu tiên Chris nói với tu sĩ, chính là những nơi hắn đã đi qua trong cuộc lữ hành ba năm này.
Lúc nghe đến từ cuối cùng, tu sĩ bỗng dưng mở to hai mắt.
“Cậu đang muốn hỏi vì sao tôi muốn đi Trung Quốc, phải không?” Chris tiến lên, mặt của hắn đã được rửa sạch sẽ, không có một chút bụi bặm, ba năm trôi qua, chỉ lưu lại vết tích thành thục trên khuôn mặt của người này.
“Tôi đi tìm cố hương của cậu, đi tìm những câu chuyện liên quan đến cậu, tôi đi theo con đường mà cậu đã từ phương Đông xa xôi đến đây, như vậy quỹ tích nhân sinh của chúng ta sẽ bởi vậy mà có cùng xuất hiện.”
Gió biển vào đêm luôn luôn mang theo hơi thở lạnh thấu xương của biển, tu sĩ nhìn người trước mặt, trong đầu liên tục hồi tưởng từng chữ đối phương nói ra, mỗi khi suy nghĩ cẩn thận một chữ, trên người lại ấm áp một tầng.
“Tôi biết chuyện của cậu.” Chris mở ra hai tay ôm tu sĩ và lòng, chăm chú, không muốn buông ra.
Chuyện xưa của tôi…
Tu sĩ có chút phiêu tán theo ngọn gió biển nhớ lại bốn năm trước, khi đó lão cha sứ bị bệnh nặng nằm trên giường, hắn ra ngoài đi tìm thầy thuốc cho lão cha sứ, ở trên đường có ăn trộm lấy đi túi tiền của hắn, hắn vừa đuổi theo vừa hô hoán, chỉ là mọi người trên đường cũng chỉ chết lặng nhìn hắn, sau đó mở ra một con đường cho kẻ trộm.
Chỉ có một người thanh niên giúp hắn bắt được kẻ trộm, người kia gọi Lý Phong, là cậu ấm của một người giàu có trong thành, Đường quen biết Lý Phong từ lúc đó.
Bình thường Lý Phong hay giúp Đường chăm sóc lão cha sứ, ngày qua ngày bọn họ bắt đầu sản sinh tình cảm càng lúc càng thân mật, thế nhưng giấy không gói được lửa, ở một lần bọn họ ở chung có người ở ngoài cửa sổ đã nhìn thấy tất cả.
Rất nhanh, người của Lý gia đã đến mang Lý Phong đi, hắn còn nhớ rõ lúc đó người thanh niên đã hô to cùng mọi người “tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan gì đến Đường cả, là tôi ép buộc cậu ấy.” Lý Phong nỗ lực đem tất cả sai lầm gánh lên người mình.
Người kia sao có thể nói vậy chứ?
Tôi là tự nguyện, không có bất kì ai ép buộc tôi, tôi yêu anh ấy, tôi yêu người đàn ông gọi là Lý Phong.
Tại một nơi hẻo lánh, bọn họ bị nghiêm phạt, may mắn chính là Lý gia có quyền thế nên không có ai dám động đến Lý Phong, mà lão cha sứ bị bệnh nặng yêu cầu Đường đưa tro cốt của ông về cố hương.
Sau đó tu sĩ không còn thấy Lý Phong nữa, bọn họ nói Lý Phong có gia đình rồi, cưới vợ, là một tiểu thư khuê các.
Mà hắn cũng mang theo tro cốt của lão cha sứ rời khỏi nơi đầy áp lực cùng chú mục này.
Này là bí mật của hắn, một bí mật giấu suốt bốn năm cũng không có nói ra.
“Đường, vẫn không muốn nói chuyện sao? Không muốn biết… tình trạng của Lý Phong sao?” Chris nói mang theo dụ hoặc.
Xa cách bốn năm, tu sĩ lại lần nữa mở miệng nói chuyện. “Anh ấy… có khỏe không?: Vẫn chưa quen lần thứ hai nói chuyện nên thanh âm có chút, thế nhưng Chris nghe rõ những gì Đường nói.
“Cậu không hận hắn ta đã kết hôn sao?”
Đường cố sức lắc đầu, hắn không hận, ở dưới hoàn cảnh đó, bọn họ cũng chỉ là những con kiến dưới chân của đại thần số phận, hoàn toàn vô năng vô lực.
Hắn sẽ nhớ kỹ Lý Phong đối hắn thật tốt, nhớ kỹ những điều tốt đẹp cùng hạnh phúc khi bọn họ ở cùng nhau.
“Tôi đã đi tìm hắn, hắn nói cho tôi biết lúc đó bởi vì cha bệnh nặng cho nên chỉ có thể nghe lời cha mẹ mà cưới vợ sinh con, hắn nói sau khi hắn có con sẽ tới tìm cậu, thế nhưng tôi nói cho hắn biết, hiện tại cậu ở cùng tôi rất tốt, Đường, cậu sẽ hận tôi sao?” Chris lại hỏi.
“Không.” Hắn cố sức lắc đầu, Lý Phong nên ở nhà, nơi đó có gia đình có sự nghiệp của anh.
Chris nắm lấy tay tu sĩ: “Đi cùng tôi, chúng ta rời đi nơi đây!”
Gió trên biển không ngừng thổi vù vù, phảng phất muốn đem bọn họ thổi đến nơi xa xôi khác.
…
…
Chuyện ngày đó Harve đến nói chuyện, Đường Phong cũng không có nói cho Kino, lấy tính cách của Kino nếu biết được nhất định sẽ náo loạn một trận với người nhà.
Gia thế của Kino Đường Phong có biết, cậu thậm chí con quen biết anh trai của Kino, người kia có chút khắc nghiệt lại vô cùng nghiêm túc với công việc, người kia cùng Kino là anh em ruột, nhưng tính cách của hai anh em lại khác hẳn nhau.
Mặt khác còn có một việc, anh trai Jack của Kino đối với người em trai này rất bảo vệ, đây là chuyện ai cũng biết.
Cho nên Harve rất có thể là do Jack ủy thác mới đến tìm cậu nói chuyện, quá phận bảo hộ em trai như vậy cũng không có chuyện gì tốt.
Việc nhà của người khác, Đường Phong bất lực.
Việc quay phim đã qua hơn phân nửa, đa số phân cảnh đều là phân cảnh hai người, lúc này công ty sản xuất đã bắt đầu hướng truyền thông tung tin, tạo uy thế trước cho phim.
Hai người diễn viên chính song song tiếp nhận tiết mục phỏng vấn của đài truyền hình, đối với loại phỏng vấn như vậy Đường Phong sớm đã quen tay hay việc, đối mặt với câu hỏi của người chủ trì luôn có thể đưa ra đáp án hợp lý.
Nếu thân là diễn viên, ngoại trừ diễn xuất còn phải tận lực phối hợp với việc tuyên truyền phim ở bên ngoài, ở trong phỏng vấn Đường Phong cùng Kino thỉnh thoảng khích lệ nhau, đa phần đều nói thật mà trong những lời nói thật này lại thỉnh thoảng dùng những từ ngữ ái muội khiến cho người ta suy nghĩ miên man bất định.
Đề tài của phim liên quan đến vấn đề đồng tính, cái này đã định trước đó là một trong những trọng tâm câu chuyện trong thời gian tuyên truyền, Đường Phong đã sớm nghe nói giải trí hiện tại sớm lưu hành vấn đề này.
Phim trước đây đại thể đều là hai diễn viên chính một nam một nữ, hiên tại bắt đầu lưu hành song nam chủ, từng bước dụ dỗ khán giả khiến cho tỉ lệ người xem khiến người người vui mừng.
Từ tuần sau bắt đầu dời địa điểm quay phim đến Los Angeles, bọn người Đường Phong cũng phải dọn nhà, lúc này bởi vì ở Los Angeles không lâu nên bọn họ lựa chọn ở khách sạn, phí dụng ở khách sạn đều do phía sản xuất cung cấp, những điểm phục vụ khác đều do diễn viên tự chi trả.
Nhà trọ lúc trước là do Charles ra tiền, tiêu xài bình thường là do Lục Thiên Thần ra, Đường Phong không muốn vẫn luôn dùng tiền của hai người kia, lúc này những phí dụng thêm vào cậu nói đều do cậu trả tiền.
“Cậu là nhân viên của tôi, những tốn hao của cậu lúc làm việc đều sẽ do công ty chi trả.” Lục Thiên Thần bắt chéo hai chân ngồi trên ghế salon trong phòng khách sạn, công ty là của hắn, hắn nguyện ý chi trả tất cả chi tiêu của Đường Phong.
“Tôi nói, bảo bối, cậu tân tân khổ khổ đi quay phim, không chỉ có hôn môi còn sắp làm, chỉ kiếm về ít ỏi năm mươi vạn đô la, còn bị đổng sự vạn ác Lục Thiên Thần bòn rút, kết quả cậu chỉ có thể lấy về mười vạn đô la. Thân ái, chỉ cần cậu hôn tôi một chút, tôi lập tức sẽ đem khách sạn này tặng cho cậu!” Charles nói hùng hồn, vì nụ cười của người đẹp nguyện tan nát nghìn vàng.
Đường Phong liếc mắt nhìn Charles: “Vậy thì tốt quá, vậy có đúng hay không tôi hôn anh bao nhiêu cái anh sẽ cho tôi bấy nhiêu khách sạn?”
“Anh thoạt nhìn thật đúng là nhiều tiền a.” Charles không phá sản mới là lạ, đến lúc đó đã đến phiên lão Đường Phong đến bao dưỡng tiểu tử nghèo Charles rồi.
Đường Phong lại nhìn về phía Lục Thiên Thần: “Tôi nhớ là trong lúc ký hợp đồng cũng không có viết tất cả phí dụng bên ngoài của tôi đều do công ty chi trả, tỷ như phòng mát xa, phòng tập thể thao cùng phục vụ cơm ngoài.”
Cậu hiện tại đúng là không có quá nhiều tiền, nhưng cũng không cần phải… toàn bộ đều do người khác lo.
Charles cùng Lục Thiên Thần nhất định đi theo Đường Phong, chỉ là không đến hai ngày Đường Phong đã phát hiện một chuyện đáng sợ, thời gian bọn họ ở Los Angeles quay đến kết thúc, thời gian khoảng một tháng, cái này có nghĩa bọn họ sẽ ở khách sạn một tháng.
Ba ngày đầu, trừ tiền phòng do công ty trả tiền, các giấy tờ khác thi nhau bay tới khiến Đường Phong gần như phá sản.
Charles đặt một phòng riêng biệt, lý do là không thích dùng chung thang máy với người khác, đồng nghĩa với việc lựa chọn phòng tổng thống xa hoa có thang máy tư nhân chính là tiền phòng của bọn họ đều phải tự mình chi trả.
Lục Thiên Thần biểu thị tán thành, cho nên bọn họ hiện tại đang ở trong phòng ngủ của một phòng tổng thống xa hoa, kính đều là chống đạn, có thang máy riêng, laijconf có cả hoa viên sân thượng tư nhân hoa lệ.
Không cần phí dụng khác thì chỉ cần một tuần Đường Phong cũng sẽ phá sản, biến thành ăn mày.