Siêu Sao | Cự Tinh Vạn Diệt Chi Thương

Chương 168: Chương 168




CHƯƠNG 168 – CHÓ SĂN (PAPARAZZI)

Chưa từng trải qua vừa sáng sớm lên thuyền liền trực tiếp lên giường, có một số việc muốn biết được thì tất yếu phải đi nếm thử, người một ngày bước qua tuổi ba mươi lăm sẽ cấp tốc trở nên thành thục, thường thường rất nhiều điều rất coi trọng khi còn trẻ đột nhiên trở nên như mây gió thoáng qua.

Nếu đã muốn thử rơi vào bể tình trong vài ngày thì phải toàn tâm toàn ý đi hưởng thụ lạc thú của tình yêu mang lại, coi như cho mình phóng túng một lần, ở trong biển rộng tạm thời đem thân phận cùng những thứ khác ném qua sau đầu.

Hiện tại, đối với Đường Phong mà nói cậu có thói quen trở nên một chút buông thả khi yêu.

Chỉ có một chút như vậy mà thôi.

“Làm sao vậy, có chỗ nào khó chịu sao? Hay bị say tàu rồi?”

Lục Thiên Thần nằm nghiêng bên người Đường Phong, một tay trốn trong chăn ôm lấy thắt lưng của nam nhân, tay kia thì chống đỡ thân thể của chính mình, thường thường lại cúi đầu mềm nhẹ hạ xuống nụ hôn nơi má cùng cổ của người kia.

Trong nửa tiếng vừa rồi, Lục Thiên Thần vẫn luôn duy trì tư thế này, thỉnh thoảng lại sờ sờ thắt lưng hay chân của Đường Phong, không thì sẽ hôn lên mặt, trán cùng vai, phần lớn thời gian lại giống như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật mà nhìn chằm chằm vào cậu.

May là Đường Phong sớm đã quen với cuộc sống dưới ánh đèn bị người nhìn kỹ, bằng không sớm đã bị ánh nhìn đầy thâm tình của Lục tổng đóng băng rồi.

“Tôi tốt.”

Người đến một độ tuổi nhất định sẽ không thích chạy loạn xung quanh, cho nên Đường Phong thích hưởng thụ lữ hành mà không phải khổ cực mang một túi lớn trên lưng rồi chay tới chạy lui, lúc đóng phim cậu cũng đã đủ mệt chết, hiện tại phải nghỉ ngơi cùng thả lỏng.

Cho nên lúc này nam nhân tùy ý chính mình thư thái nằm trên giường lớn mềm mại, lúc thì xem tin tức trên di động, lúc thì đổi tiết mục trên TV.

“Cậu thoạt nhìn có chút uể oải.”

“Anh thoạt nhìn rất có tinh thần.” Đường Phong trắng mắt liếc Lục Thiên Thần, vì sao tinh thần của người kia tốt như vậy nhỉ?

Lục Thiên Thần thấp giọng cười, sau đó ôm lấy cả người Đường Phong, nhẹ nhàng hôn lên lưng của cậu: “Nghỉ ngơi một chút, sau cơm tối thì tôi sẽ dẫn cậu đi dạo xung quanh.”

“Ở trong phòng dùng cơm.” Đường Phong nói.

“Hảo, ở trong phòng dùng cơm.” Lục Thiên Thần sảng khoái đáp ứng.

Cũng không lâu lắm nam nhân bắt đầu mệt mỏi mà ngủ, Lục Thiên Thần cẩn thận lấy điện thoại trong tay Đường Phong đặt ra nơi khác, cùng nam nhân ngủ một hồi mới kêu phục vụ, đại khái khoảng năm sáu giờ chiều thì Đường Phong mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Tắm xong thì đi ăn cơm tối, Đường Phong không muốn ngày đầu tiên thì ở trên thuyền nghỉ ngơi cả ngày, rốt cuộc khôi phục tinh thần cũng như dưỡng ra rồi khí lực, sau khi ăn xong cơm tối liền mặc quần áo thoải mái cùng Lục Thiên Thần ra khỏi cửa.

Ánh mặt trời buổi chiều đã trở nên vô cùng dịu dàng, nơi đường chân trời giao với biển rộng tỏa ra những luồng ánh sáng đỏ nhạt nhu hòa, đem mặt biển ngoài khơi chiếu ra từng tầng ánh sáng có trật tự, từ đỏ đậm đếm đỏ nhạt pha vàng, cho đến gần thuyền của bọn họ liền trở về màu lam đậm.

Đây là một bức họa thiên nhiên tuyệt vời, nó so với bất cứ điều gì đều trân quý tốt đẹp hơn, lại không cần ngươi bỏ ra một phân tiền.

Đường Phong đứng trên boong tàu mở ra hai tay, từng luồng gió mang theo hơi thở của biển không ngừng lướt nhẹ qua người cậu, bất tri bất giác khiến nơi đáy lòng trở nên vô cùng mềm mại, trong nháy mắt dường như cậu đã trở về khoảnh khắc lúc đóng một bộ phim gần biển ở nước Mỹ không lâu trước đây, gió biển nơi đó cũng khiến cho người ta thoải mái như vậy.

“Tôi cảm thấy toàn bộ thế giới đều là của tôi.” Nhắm hai mắt lại, cậu vừa cười vừa nói.

“Cậu chính là toàn bộ thế giới của tôi.”

Đối ứng với lời của Đường Phong, Lục Thiên Thần từ phía sau đưa hai tay ra ôm lấy thắt lưng của cậu, một câu nói ngọt ngào luôn luôn làm cho ai đó khẽ vung lên khóe môi, không cần quan tâm thật giả.

“Răng rắc!” nương theo ánh sáng của đèn flash là thanh âm mở cửa khiến Đường Phong giật mình, có người so với cậu càng nhanh hơn, ngay trong nháy mắt cửa sắp đóng lại Lục Thiên Thần liền buông cậu ra, lấy tốc độ nhanh nhất bước qua cướp lấy camera trong tay người nọ. “Ai, đừng a!” Một tiểu nam sinh mang kính đen vươn tay muốn đem camera cướp về, Lục Thiên Thần so với tiểu nam sinh cao hơn nửa cái đầu dễ dàng đem camera cầm trong tay, tay kia nắm lấy cổ tay của đối phương siết mạnh, tiểu nam sinh nhất thời khuỵu chân vẻ mặt đau khổ kêu lên. “Đau đau đau a! Mau buông tay!”

Đường Phong bước tới nhìn thoáng qua màn hình của camera, tiểu nam sinh vừa chụp cậu cùng Lục Thiên Thần, khung cảnh dưới trời chiều thoạt nhìn thật đẹp, có chút lãng mạn.

“Chụp không tệ a, ha hả.” Đường Phong cầm camera nở nụ cười, “Tôi có chút luyến tiếc khi phải xóa a.”

Bất quá Đường Phong ở dưới ánh mắt khẩn cầu của nam sinh vẫn nhấn nút xóa bỏ, mặc kệ việc cậu thân là ngôi sao hay Lục Thiên Thần thân là người sau màn, cũng sẽ không hi vọng những tấm ảnh chụp như thế này xuất hiện trong phạm vi nhìn thấy của công chúng, huống chi bọn họ còn không biết tiểu nam sinh này rốt cuộc là ai.

“Thuộc tòa soạn báo nào vậy?” Đường Phong đem camera trả lại cho tiểu nam sinh.

“Cái gì thuộc tòa soạn báo nào, tôi là một du khách, thấy khung cảnh ân ái của hai người rất đẹp nên mới chụp lại, sao biết được các ngươi hung dữ như vậy a!” Vội vàng đem camera cầm lại, lúc tiểu nam sinh mở máy vừa nhìn, những ảnh vừa chụp quả nhiên đều bị xóa sạch, trên mặt nhất thời bày ra vẻ mặt khóc tang.

“Các ngươi cũng hơi quá đáng!” Tiểu nam sinh chỉ chỉ vào Đường Phong.

Vì sao không phải Lục Thiên Thần? Bởi vì Lục Thiên Thần thoạt nhìn không dễ chọc, đáng tiếc tiểu nam sinh còn không bằng đi hung với Lục Thiên Thần.

“Cho cậu ba giây để thẳng thắn, hoặc sẽ được vệ sĩ đem cậu ném vào cục cảnh sát.” Lục Thiên Thần híp mắt, ngữ khí bất thiện.

“Đã nói tôi không có ý xấu, mấy người thực kỳ quái.” Tiểu nam sinh vừa nói xong liền muốn chạy đi, nhưng tay của Lục Thiên Thần lại nhanh hơn, dễ dàng chế trụ cổ áo của tiểu nam sinh.

“Uy uy uy! Anh làm gì vậy? sao lại động tay động chân? Tôi muốn kêu người.” Tiểu nam sinh dùng sức trẻ nhỏ không thể tránh ra, há mồm oa oa kêu lớn.

Lục Thiên Thần không để mình bị đẩy vòng vòng, hắn lạnh lùng nói: “Cám ơn cậu đã đem vệ sĩ của tôi kêu lại.”

Quả nhiên không được một phút thì liền có vài người cao lớn mặc tây trang màu đen từ trong đám người chạy ra, xem tiểu nam sinh như con gà mà kéo đi. “Các người đây là…Ngô ngô ngô!” Miệng đã bị bưng kín.

Dưới mắt mọi người, mấy hắc y nhân đem tiểu nam sinh kéo vào khoang thuyền, Đường Phong nhíu mi: “Có thể có người báo nguy không?”

“Sẽ không.” Ngữ khí của Lục Thiên Thần vô cùng chắc chắn, sau đó cũng đi vào trong một căn phòng nhỉ dành cho việc nghỉ ngơi tiêu khiển bên trong.





Trước khi Đường Phong lo lắng có thể là hiểu lầm người ta hay không, kết quả mới đi vào chưa đến vài giây tiểu nam sinh đã thành thật khai báo rồi, người này gọi Lý Đông Tây, năm nay 21 tuổi đang học đại học ở C thị, hiện nay đang thực tập ở một nhà tạp chí, lần này là chính hắn đơn độc chạy đi tìm tin tức.

Mục tiêu tự nhiên chính là Lục Thiên Thần cùng Đường Phong.

“Các ngươi một người là ông tổng trẻ tuổi vang dội thương trường, một người là ngôi sao vừa quay xong một bộ phim hoành tráng ở Hollywood, so sánh mà nói…” Tiểu nam sinh ngồi trên ghế hé ra khuôn mặt búp bê đem lời nói thật phun ra.

Hắn từ đầu đã chú ý đến Đường Phong, lúc ấy rất nhiều người bên cạnh đều cảm thấy Đường Phong bất quá là một ngôi sao trên tiết mục TV, cùng loại với ngôi sao mới nổi, nóng cũng chỉ nóng một chút, sau lại truyền ra tin tức Đường Phong diễn trong phim của đạo diễn Lý Nguy, chuyện bày vẫn không khiến một nhóm người kia coi trọng, không thấy qua kịch bản nên bọn họ đại thể đều cho rằng Đường Phong chỉ là làm nên cho vai chính của Kino.

Nhưng Lý Đông Tây không cho là như vậy, hắn xem từng tập một của ban huấn luyện siêu sao, cũng nhìn mỗi biểu hiện của Đường Phong trong “Tình nhân trong mộng”, biểu hiện xuất sắc cùng hành động ưu tú của người nam nhân này cho hắn biết, Đường Phong sau này khẳng định sẽ rất có tiền đồ.

“Cậu sao biết được chúng tôi sẽ đến đây?” Đường Phong muốn biết chính là điều này.

“Tôi…tôi có người bạn học chung đại học làm việc trên thuyền này, hắn thấy qua danh sách hành khách, biết bên trong có tên hai người nên gọi điện cho tôi.” Lý Đông Tây cầu xin nói, “Đây đều là lỗi của tôi, các người đừng tố cáo bạn của tôi, hắn sẽ mất việc, hiện tại sinh viên chỉ cần quơ tay liền có một xấp dày, công việc cũng khó tìm, các người thương xót tha chúng tôi đi, lần sau tôi sẽ không bao giờ…loạn chụp nữa.” Lục Thiên Thần ném qua một ánh mắt chứa dao nhỏ. “Đã không còn! Đã không còn!” Lý Đông Tây lắc đầu giống như trống bỏi.

Đường Phong đứng bên cạnh nhìn, đưa tay lôi kéo Lục Thiên Thần: “Quên đi, để cậu ta đi đi.”

Loại chuyện này phỏng chừng sau này còn rất nhiều, không có Lý Đông Tây này cũng còn có Vương Nam Bắc các loại, hơn nữa lấy mang lưới quan hệ của Lục Thiên Thần, cho dù tiểu nam sinh chụp được ảnh thì cũng không có khả năng sẽ được chọn để đăng lên.

Chỉ là Đường Phong không nghĩ tới nhanh như vậy đã có người chú ý đến bọn họ, cậu bây giờ vẫn chưa có tiếng tăm gì mấy a.

“Cám ơn! Cám ơn!” Lý Đông Tây sau khi lấy được camera liền liên tục nói cám ơn với Đường Phong, điều này thế nhưng khiến Đường Phong có chút xấu hổ.

“Vừa rồi dọa cậu rồi?” Đường Phong vỗ vỗ vai đối phương, vừa cười vừa nói, “Công việc của phóng viên không dễ làm, không nên chỉ thỏa mãn với việc chụp về chuyện xấu của ngôi sao, phóng viên như vậy cả đời cũng không thể ngóc đầu, cùng ngôi sao đối nghịch không bằng cùng ngôi sao kết bạn.”

Cậu chỉ có thể đem một chút kinh nghiệm của mình truyền cho người bạn nhỏ mới vào nghề này.

“Sao cậu lại thả cậu ta, không sợ cậu ta lại phá rối?” Sau khi để Lý Đông Tây chạy đi, Lục Thiên Thần hỏi.

Đường Phong lắc đầu: “Sau này cậu ta làm thế nào là quyết định của cậu ta, tôi phải làm thế nào thì là do chính tôi quyết định.”

Đều là kiếm ăn, ai cũng không dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.