Siêu Sao | Cự Tinh Vạn Diệt Chi Thương

Chương 183: Chương 183




CHƯƠNG 183 – THẢ RA

Kết quả của trận đấu giá này căn bản đã được định đoạt, ngay khi giá cả đã cao đến ba tỷ đô la thì sắc mặt của Harvey đã trở nên trắng bệch, nhiều lần nhịn không được muốn cho người bên cạnh gọi điện thoại cho gia trưởng của nhà Kino.

Cha cùng anh trai Kino đều có ý là không tiếc đại giới đem Kino hoàn hảo không chút tổn hao trở về, tiền có thể kiếm lại, mà thân nhân thì chỉ có một, thế nhưng trước đó bọn họ không hề nghĩ tới sẽ có người liên tục cùng bọn họ ra giá, cũng giống như Đường Phong, bọn họ cũng không tin Kino làm chuyện gì xấu đến mức đụng chạm những phần tử hắc đạo này.

Harvey vốn nghĩ rằng với giá hai tỷ đã muốn là giá cực cao trên trời, nhưng hiện tại cư nhiên lên đến ba tỷ, đối phương lại không có chút ý tứ nào sẽ lùi bước, căn bản là đến có chuẩn bị, cái này khiến hắn có chút do dự.

Chẳng lẽ có người ủy thác cho chủ nhân của hội đấu giá này?

Mặc kệ thế nào, nếu như giá cả vượt qua ba tỷ đối gia tộc của Kino sẽ là một đả kích thật lớn, chuyện này mà để cho đối thủ của gia tộc Kino biết thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, chỉ sợ cả việc kinh doanh cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.

Đến tột cùng là ai có thù hận lớn với Kino như vậy, cư nhiên nguyện ý hướng tới những ác ma này xin giúp đỡ?

“Harvey tiên sinh, mời đi ra ngoài một chút.” Ngay thời khắc đang khẩn trương, bên cạnh Harvey đột nhiên xuất hiện một người phục vụ nhỏ giọng nói.

“Cậu không thấy tôi đang có việc gấp ở đây sao?” Harvey vẫn luôn thời khắc chú ý giá mà đối thủ đưa ra, tinh thần đang khẩn trương cao độ lại bị người quấy rối khó tránh khỏi mất hứng.

“Chủ nhân của tôi muốn gặp ngài, việc này có liên quan đến Kino tiên sinh, mời ngài không cần lo lắng an nguy của Kino tiên sinh.” Người bán hàng trần thuật theo lời dặn của Albert, hắn lại cường điệu một lần, “Nếu như ngài không muốn đi ra ngoài, tôi sẽ không quấy rầy ngài.”

Chủ nhân của hội đấu giá?

Harvey cúi đầu thoáng suy tư một lát rồi vội nói: “Không, tôi đi ra ngoài với cậu.”

Này có lẽ là lối ra duy nhất rồi, Harvey hướng Kino bị trói chặt trên đài gật đầu, ý bảo đối phương không cần lo lắng, sau đó thì đi theo người phục vụ ra ngoài, mà cuộc cạnh tranh giá cũng dừng lại ở đây.

Giá thành giao cuối cùng của Kino là ba tỷ hai nghìn năm trăm vạn, người nam nhân đại diện cho Albert ra giá cũng tự nhiên như bình thường mà đi ra sau trả tiền.

Trên mặt Harvey tràn đầy lo lắng u sầu, tràn ngập tâm sự nặng nề, nghiêm túc lại hơi khẩn trương đi theo sau lưng người phục vụ, hắn đã nghĩ kĩ, nếu như việc hắn rời đi tạo thành thương tổn cho Kino, vậy mặc kệ thế nào hắn vẫn muốn làm chút gì đó.

Nhưng hắn có thể làm gì đây?

“Chính là ở đây, mời vào.” Người phục vụ đi đến trước một cửa phòng ở tầng trên của du thuyền rồi dừng lại, đưa tay ý bảo Harvey đi vào, sau đó xoay người rời đi.

Ở cửa đứng hai người vệ sĩ, lúc Harvey đẩy cửa ra hai người vệ sĩ cũng không hề liếc mắt nhìn hắn.

Người ở bên trong này chính là chủ nhân của hội đấu giá, một người mà hắn chỉ nghe qua lại căn bản không nghĩ đến sẽ được thấy người, nói không khẩn trương là không có khả năng, thế nhưng sau khi Harvey bước vào, hắn triệt để hóa đá tại chỗ.

“Đường…Đường tiên sinh?”

Không thể không nói ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đường Phong, Harvey quả thực tựa như bị sét đánh đứng tại chỗ triệt để ngây dại, không thể trách hắn, hắn chỉ là từ trong miệng người phục vụ biết được trong phòng này có chủ nhân của chiếc thuyền chờ hắn, mà hiện tại lại chỉ có Đường Phong cùng mấy người vệ sĩ.

Hơn nữa Đường Phong còn mặc một thân Đường trang, hai tay chắp sau lưng, dáng dấp quả thực rất giống những vị lão đại thần bí.

“Harvey, chúng ta lại gặp mặt.”

Thoáng cười khổ, Đường Phong đoán được Harvey có thể đã hiểu lầm mình, nhưng bây giờ không phải là thời gian để giải thích, cậu đưa tay ý bảo Harvey ngồi xuống, có một việc bọn họ phải từ từ nói chuyện.

“Anh không cần lo cho Kino, muộn nhất ngày mai tôi sẽ cho người đem cậu ấy đưa đến trên thuyền của anh.” Đây là điều Đường Phong muốn nói với Harvey, một câu nói rất đơn giản, nhưng đối với Harvey cùng người nhà của Kino mà nói lại trân quý không gì sánh được.

“Đường tiên sinh, cậu…” Harvey tựa hồ có chút cố kỵ, hắn thoáng nhìn những người vệ sĩ bên cạnh, những vệ sĩ cao to tựa hồ đối với cuộc nói chuyện của bọn họ là mắt điếc tai ngơ, đứng bên cạnh không hề nhúc nhích, giống như những bức tượng điêu khắc tượng trưng cho sức mạnh cùng bạo lực chỉ là yên lặng tản ra áp lực vô hình.

“Harve, biết càng ít đối anh càng có lợi, tôi chỉ có thể nói cho anh biết tôi không phải chủ nhân của chiếc thuyền này, sau khi anh trở lại không cần nói cho Kino biết là anh đã gặp qua tôi, đối với bất kì ai cũng vậy, không cần nói cho bọn họ biết anh từng gặp qua tôi ở chỗ này.”

Albert không phải là người ai cũng có thể gặp, cái nam nhân kia quá mức nguy hiểm, Đường Phong lựa chọn đại diện cho Albert đến nói với Harvey chuyện này.

Hơn nữa nếu do cậu đứng ra nói, Harvey hẳn là sẽ càng yên tâm hơn.

Harvey nhìn Đường Phong một hồi, hắn tuy rằng không rõ vì sao gặp Đường Phong ở đây, nhưng trong lời nói đối phương mơ hồ lộ ra cho hắn biết, có nhiều chuyện hắn không thể tiếp xúc cùng lý giải.

Sau đó nam nhân khe khẽ thở dài, trên mặt lộ ra tươi cười khách khí: “Tôi đối với việc đã từng thất lễ cảm thấy thật có lỗi, vô luận như thế nào, hôm nay vô cùng cảm ơn cậu.”

“Tôi chỉ là làm chuyện tôi đủ khả năng làm thôi.” Đường Phong không còn chuyện gì để nói với Harvey nữa, cậu đứng lên, nhẹ giọng nói, “Trở về ngủ một giấc thật ngon đi, sáng mai lúc Kino trở về tôi nghĩ anh hẳn là nên lấy trạng thái tốt đẹp nhất để hoan nghênh cậu ấy, mấy ngày nữa đã là lễ trao giải điện ảnh Venice, để cho Kino hảo hảo nghỉ ngơi, quên đi chuyện xảy ra mấy ngày nay, chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa.”

Harvey cố sức gật đầu, kỳ thực hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi người nam nhân này, nhưng chỉ có thể nghẹn ở trong bụng.

Cói đôi lúc, Đường Phong sẽ làm cho hắn nhớ tới một người nam nhân, một người nam nhân đã không còn trên thế giới này.

“Đường tiên sinh, lễ điện ảnh ở Venice cậu có tham gia không?” Trước khi đi, Harvey hỏi.

Đường Phong gật đầu, cười nói: “Tôi sẽ đi.”

Sau khi nói lời cáo biệt với Harvey, Đường Phong đi tới căn phòng cậu ở cùng Albert trước khi tàu rời bến, đẩy cửa đi vào, Đường Phong liếc mắt liền thấy được Kino bị trói chặt vào giá gỗ cạnh giường, hiện tại không chỉ có miệng bị ngăn chặn ngay cả mắt cũng bị che lại.

Thân thể của Kino ở trong không khí có chút run rẩy, từ nhỏ đến lớn, người nam nhân lớn lên trong sự bảo hộ vững chắc này chưa từng trải qua chuyện nào đáng sợ như vậy.

Albert tựa hồ như hòa hợp vào không khí thành một thể, hắn an vị bắt chéo chân ngồi bên cửa sổ, tùy ý uống một ít cà phê, thấy cậu vào, thì mỉm cười hướng Đường Phong vẫy vẫy tay.

Đường Phong đi tới trước mặt Albert, người kia lại chỉ chỉ cái ghế.

Kino có thể sẽ nghe được bọn họ nói chuyện, Đường Phong cũng không dám lên tiếng, cậu biết người nam nhân trẻ tuổi kia kỳ thực là tâm cao khí ngạo, nếu như Kino biết bộ dạng gặp rủi ro của mình bị cậu nhìn thấy, khẳng định Kino sẽ chịu đả kích không nhỏ.

Đến tột cùng Albert muốn gì chứ?

“Ngồi ở chỗ này.”

Nam nhân hướng Đường Phong nhẹ nhàng phun ra bốn chữ, sau đó cầm lên tách cà phê, từng bước một đi qua chỗ Kino, mỗi bước chân của Albert đều phát sinh tiếng vang rất nhỏ, đối với người chỉ có thể nghe được không nhìn được như Kino mà nói, không thể nghi ngờ là một loại tra tấn tâm lý.

“Đại minh tinh Michael Kino, ha hả.” Albert tùy ý quét mắt nhìn Kino từ trên xuống dưới, Đường Phong đã từng lĩnh giáo qua tầm mắt của hắn, tổng có thể gây cho người khác có cảm giác nguy cơ dày đặc.

Kino tự nhiên cũng cảm giác được, lông măng toàn thân đều dựng thẳng lên.

“Cậu là một người may mắn.” Lúc Albert nói những lời này liền quay đầu lại nhìn Đường Phong đang thành thành thật thật ngồi trên ghế.

“Nhưng song song cũng là một người ngu xuẩn, nhớ kỹ tất cả những gì xảy ra với cậu ngày hôm nay, tiếp theo… có thể sẽ không có được vận khí tốt như vậy.”

Nâng lên tách cà phê, Albert chậm rãi đem tất cả chất lỏng màu nâu còn lại đổ lên thân thể xích lõa của Kino, sau đó đem chiếc tách ném xuống đất.

Kino sớm đã không chịu nổi những đả kích liên tục, người vốn chưa từng trải qua nhiều ngăn trở có thể chịu đựng đến bây giờ đã là vô cùng không dễ dàng, lúc này toàn thân lạnh run cũng không phải là chuyện gì cảm thấy đáng thẹn.

Albert không liếc mắt nhìn Kino lần nữa, hắn đi tới trước mặt Đường Phong khom lưng hạ xuống một nụ hôn: “Chờ cậu nửa tiếng sau.”

Sau đó rời khỏi căn phòng.

Đường Phong đứng lên đi tới, lấy ra một chiếc khăn tắm sạch sẽ, đi đến trước mặt Kino lau đi vết cà phê trên người nam tử trẻ tuổi, ngay khi Đường Phong vừa chạm vào Kino thì người sau liền kịch liệt run rẩy một chút.

Nhíu mày, Đường Phong vẫn không nói gì chỉ thay Kino đem tất cả cà phê trên người Kino lau sạch.

Sau khi lau xong cậu lui về sau mấy bước, vệ sĩ ở bên cạnh đi tới đem Kino từ trên giá gỗ thả xuống giường, lúc đầu Kino giãy dụa vài cái, sau đó cũng dần dần yên tĩnh trở lại, tựa hồ là đang chờ đợi dằn vặt đến gần.

Đường Phong cấp cho vệ sĩ ở một bên một ánh mắt, rất nhanh có người đi tới đem đồ bịt miệng của Kino mở ra, đồng thời nói: “Hảo hảo ở trên thuyền ngủ một giấc, ngày mai sẽ đưa ngươi trở về, ngươi đúng là một tên may mắn.”

Ngay trước khi vệ sĩ tháo ra đồ che mắt của Kino, Đường Phong đã rời khỏi căn phòng.

Albert đã ở trên trực thăng đậu trên thuyền đợi cậu, Đường Phong đi tới, ở dưới từng ngọn gió biển thổi vào người leo lên trực thăng.

“Đêm nay cậu ấy không có việc gì, đúng không?” Đường Phong nhìn nam nhân bên cạnh.

“Đương nhiên.” Albert đưa tay ôm cậu, tiến qua hôn lên môi Đường Phong, “Cậu cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.