CHƯƠNG 203 – CẢ HAI ĐỀU MUỐN
Theo quá trình quay phim, cũng bắt đầu có mấy nhà truyền thông lục tục hướng tổ ekip của họ phỏng vấn cùng tham quan, nhưng bởi vì bộ phim chỉ là thuộc loại chế tác nhỏ, trong dàn diễn viên ngay cả Đường Phong cũng chỉ là một diễn viên không có bao nhiêu danh tiếng, cho nên báo chí đưa tin cũng không có gây ra bao nhiêu xôn xao.
Có đôi khi Đường Phong sẽ thấy Tiểu Vũ cau mày nhìn điện thoại, nhưng lúc cậu hỏi thì đối phương chỉ cười nói đang xem tin nhắn mà thôi, kỳ thật cậu cũng có thể đoán được đại khái là đã có báo chí trong nước đưa tin, có tốt, đương nhiên cũng có xấu.
“Không cần nhìn, những thứ đó sẽ ảnh hưởng đến tâm tình, hiện tại phim vẫn chưa quay xong cũng không có công chiếu, các loại bình luận lúc này sẽ không làm thay đổi cái gì, chỉ thay đổi tâm tình chúng ta mà thôi.”
Nha đầu kia nghĩ cậu không biết? Đường Phong cười khuyên Tiểu Vũ: “Tôi biết cô muốn chen một chân vào đống hỗn loạn này, nhưng tin tưởng tôi, không lâu nữa những loại tin tức như vậy sẽ không còn.”
Đường Phong nói là sự thật, vẫn chưa qua nửa tháng, những tin tức mà Tiểu Vũ phát hiện thật sự dần dần biến mất.
Đường Phong đưa ra cách nói là, kỳ thật dân chúng cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không ngốc nghếch tin tưởng hoàn toàn những tin tức linh tinh trên báo chí, cho dù một ít truyền thông nói cậu hiện tại béo phì khó coi, cũng không thể thoát khỏi sự thật cậu tăng cân vì bộ phim lần này.
Khi mọi người biết cậu vì điện ảnh mới đi tăng cân, làm sao có thể đi miệt thị một người vì điện ảnh mà làm ra công tác hy sinh chứ?
Lúc dư luận phát sinh thay đổi, người có ý đồ bôi đen cậu sẽ lựa chọn biện pháp tốt nhất chính là không đưa ra bất cứ tin tức nào về người tên “Đường Phong”.
“Cậu thật sự quá thông minh, bảo bối của tôi!”
“Tất cả đều chỉ là những đạo lý đơn giản thôi, không, chính xác mà nói phải là kinh nghiệm.” Cởi giày, Đường Phong đứng lên bàn cân rồi đem cân nặng hôm nay ghi lên tờ giấy dán trên tường, “Tôi không thể gầy lại, phải ăn gì đó để duy trì cân nặng mới được.”
“Đừng quá nghiêm khắc với bản thân.” Lục Thiên Thần đi tới, cúi đầu nhìn con số ghi lại của bàn cân, “Gầy năm kg.”
“Ân, Ý của đạo diễn là trước khi đến Nam Á quay phân cảnh phải duy trì trình độ hiện tại, tổng cộng cần khoảng hai tháng để quay xong, nửa tháng gầy năm kg, đến lúc quay xong là có thể gần như trở về bộ dạng vốn có.” Bước xuống khỏi bàn cân, Đường Phong lười biếng duỗi eo.
Bởi vì lúc trước chuyên môn dùng thuốc tăng cân để lên kg, cho nên khẩu vị cùng độ thèm ăn của cậu trên thực tế không hề tăng lên, muốn giảm cân căn bản không phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần có đủ nghị lực.
Hơn nữa thân thể hiện tại của cậu vô cùng trẻ khỏe, chỉ cần mỗi ngày chạy bộ, cùng Lục Thiên Thần hoặc Charles luyện luyện quyền, cân nặng sẽ nhanh chóng giảm xuống.
“Tôi rất quen thuộc với chỗ Nam Á kia, thân ái, đến lúc đó tôi sẽ mang cậu đi dạo chung quanh.” Tên gia hỏa vừa hô to bảo bối khi này trừ bỏ Charles không còn ai khác.
Không nên hỏi Đường Phong vì sao hiện tại Charles cùng Lục Thiên Thần đều ở trong này, bất cứ ai trong họ đều không muốn rời đi, cũng không muốn buông tha, cho dù hiện tại cậu là một bộ dạng “khó coi” như vậy, cũng không biết hai người kia nghĩ gì, mỗi ngày đều xem cậu như một món đồ chơi, đông chà chà tây nắn nắn.
“Không, đến lúc đó tôi sẽ đi một mình.” Đường Phong mân môi xoay người chỉ về phía Charles, “Anh không thể đi theo tôi.”
Khóe miệng Charles lập tức run rẩy, nghiêng mắt phiêu hướng Lục Thiên Thần tựa hồ lộ ra ý cười bên cạnh.
“Đừng cười, anh cũng giống vậy.” Tuyệt không nặng bên này nhẹ bên kia, Đường Phong lập tức nói với Lục Thiên Thần.
“Cậu là nhân viên của tôi, tôi tất nhiên phải đi cùng cậu.” Lục Thiên Thần không đồng ý như vậy, cũng sẽ không vì Đường Phong nói gì mà nghe nấy.
Charles mạnh mẽ xen mồm: “Nhân viên? Ha ha, cậu có xem cậu ấy là nhân viên sao, Lục Thiên Thần, nhân viên của cậu nhiều như vậy, sao không thấy cậu quan tâm tỉ mỉ với từng người như vậy, làm một ông chủ, tôi cảm thấy cậu có nghĩa vụ đối với nhân viên khác tốt hơn một chút mà không phải cả ngày đều đi theo bên cạnh Đường Phong của tôi.”
Có một số việc cùng với suy nghĩ của Charles không giống nhau, bao gồm Lục Thiên Thần cũng vậy.
Đường Phong là ở dưới mí mắt Lục Thiên Thần từng chút tăng cân, nam nhân kia thấy được toàn bộ quá trình, cho nên sau khi Đường Phong tăng cân mặc kệ là Đường Phong hay Lục Thiên Thần cũng không có quá nhiều cảm xúc thay đổi.
Bởi vì trước Đường Phong, Lục Thiên Thần chưa từng có nửa phần hứng thú đối với người có hình thể quá khổ hay quá gầy, không có nếm thử qua, cũng không có kinh nghiệm, nhưng trong lòng Lục Thiên Thần vẫn cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì, mà sự thật cũng xác thực như thế.
Bất quá là Đường Phong trong quá trình hay sau quá trình tăng cân, hắn xác thực không có cảm thấy bất cứ khó chịu hoặc là có chỗ nào bất tiện, đối với cảm tình quá rõ ràng dành cho nam nhân kia khiến hắn không thể xem nhẹ.
Có thể cảm thấy có chút khoa trương cùng đáng cười hay không?
Không đến một năm hắn đã nhanh chóng rơi vào bể tình, sự tình chưa từng xảy ra không có nghĩa là không tồn tại, trước đó hắn chưa từng yêu ai, cũng không có nghĩa hắn sẽ cô độc cả đời.
Trong lúc cô độc lẻ loi trên con đường tăm tối, tồn tại của Đường Phong đối hắn mà nói là một ánh mặt trời, chỉ cần tới gần là có thể cảm giác được ấm áp cùng vui vẻ.
Lục Thiên Thần nghĩ đến loại hoa hoa công tử chỉ biết yêu đương xác thịt như Charles sau khi nhìn đến Đường Phong tăng cân sẽ có một ít biểu hiện không tốt lắm, dù sao bọn họ từng lòa bạn bè thời đại học, mà lúc ở trường chính mắt Lục Thiên Thần thấy được Charles làm thế nào vứt bỏ một học đệ “phát dục quá độ”.
Lúc đó Charles đối vị học đệ kia cũng rất tốt, có thể nói từng bước đi cũng rất sạch sẽ lưu loát.
Nhưng là…
“Đây là việc của công ty tôi, không cần người ngoài nhúng tay vào.” Lục Thiên Thần liếc mắt nhìn Charles giống như kẹo cao su gắt gao dán lấy Đường Phong, người này hỏng đầu rồi sao?
Charles cười ha ha lên: “Tôi cũng không phải người ngoài, tôi là người yêu của Đường Phong a.”
Giống như Lục Thiên Thần không rõ vì sao Charles còn gắt gao dán lấy gấu trúc Đường, Charles cũng không hiểu vì sao Lục Thiên Thần lại không đối gấu trúc Đường lạnh lùng một chút, chẳng lẽ họ Lục này có ham mê khác lạ?
Từ lúc Charles đến Mỹ ở chỗ Đường Phong cũng đã có nửa tháng, mà chính là trong khoảng nửa tháng này, nguyên bản Lục Thiên Thần cùng Charles muốn hiệp thương, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa hiệp thương ra kết quả.
Chính mắt Đường Phong thấy được quá trình hai người kia hiệp thương.
Lúc bắt đầu bọn họ thầm oán đối phương, một nói nếu không phải Charles đem Đường Phong bắt cóc đi, cũng sẽ không rơi vào cạm bẫy mà Albert sẽ thiết kế sẵn.
Một người khác lại nói nếu không phải Lục Thiên Thần cậu tính kế tôi, tôi cũng sẽ không ra kế sách như vậy.
Tóm lại chính là không ngừng khắc khẩu, thẳng đến cuối cùng Đường Phong nghe không nổi nữa mà ngăn lại, Charles cùng Lục Thiên Thần mới bắt đầu nói về vấn đề khác, bởi vì trung tâm của vấn đề là bản thân của Đường Phong, điều này làm cho người sau cảm thấy bản thân giống như là một yêu nữ hại nước hại dân, không, phải nói là yêu nam.
Sẽ có một yêu nam mập mạp như cậu sao?
Từng vì đối phó Albert, Lục Thiên Thần và Charles từng bắt tay nhau đồng thời ở cùng một chỗ với Đường Phong.
Vậy hiện tại?
Albert tựa hồ đã mai danh ẩn tích, bọn họ vĩnh viễn không đoán được tâm tư của gia hỏa kia, Đường Phong lại cảm thấy Albert có khả năng sẽ không tìm đến cậu nữa.
Lúc Lục Thiên Thần cùng Charles nghe được Đường Phong nói như vậy đều lộ ra bộ dáng khó hiểu, Đường Phong đưa ra đáp án là: Bởi vì anh ta đã thượng tôi, hẳn là đã thỏa mãn.
Vừa nói xong, Charles tức giận đến thiếu chút nữa đập nát cái ly, rống to “Tôi muốn làm thịt tên hỗn đản kia!”
Đường Phong nghĩ đến Charles đã biết rồi, dù sao có nói thế nào thì Albert cũng là nam nhân, cho dù biến thái hơn nữa cũng có nhu cầu của nam nhân, cậu có thể ứng phó Albert nhất thời, thế nhưng người kia thông minh như vậy sao có thể đi vào cạm bẫy của cậu.
Nếu người mà mình cảm thấy hứng thú ở bên cạnh, khẳng định Albert sẽ đem người ăn trước.
Nói ngắn lại, nói đến nói đi, Charles không muốn rời khỏi, Lục Thiên Thần không muốn ở chung, cho tới bây giờ hai người kia vẫn mỗi ngày đều đấu võ mồm vui vẻ đến quên trời đất.
Charles cùng Lục Thiên Thần không phải không có hỏi qua ý kiến của Đường Phong, thí dụ như “Hai người chúng tôi cậu rốt cuộc yêu ai?”, vấn đề khiến người thật khó xử.
Đường Phong thẳng thắn thành khẩn trả lời.
Lục Thiên Thần biết rất nhiều bí mật của cậu, cho dù bản thân có rất nhiều bí mật không muốn người biết, nhưng Lục Thiên Thần thực tri kỷ, ôn nhu, hiểu cách chăm sóc cậu cũng sẽ lý giải cậu, so sánh tới lui, bình thường có chút lạnh lùng, nhưng phần lớn đều là lạnh lùng với người khác, chỉ ôn nhu với cậu.
Nói thật, nam nhân như vậy quả thực chính là nam chính hoàn mỹ trong các tiểu thuyết ngôn tình, đặt ở trong sinh hoạt cũng rất khó không khiến người động tâm. Mà Charles…
Úc úc úc, Charles….
Sự hài hước của đầu đại hùng này luôn khiến cậu vui vẻ, là một gia hỏa thực không sai.
Có mị lực chỉ thuộc về riêng hắn, nhưng đồng thời cũng có khuyết điểm, tùy hứng, cuồng vọng tự đại, lại có chút hương vị nguy hiểm.
“Tôi thích cả hai người.” Nếu như không có lựa chọn tốt vậy sẽ không lựa chọn, Đường Phong cười trả lời khiến cho hai người Charles cùng Lục Thiên Thần đều trợn mắt há mồm.
Nguyên lai đến cuối cùng, người tàn nhẫn chân chính không phải Lục Thiên Thần cũng không phải Charles mà là Đường Phong “hai người đều thích” kia.
“Bảo bối, cậu thật quá tham lam!” Trong khoảng thời gian ngắn Charles vẫn không thể chấp nhận được.
“Không có thích ai hơn một chút sao?” Lục Thiên Thần nói xong, trong mắt tựa hồ lộ ra vài phần thương tâm.
“Không có, tôi thích đều, tôi đã nghĩ qua, khiến tôi buông tha bất cứ người nào trong hai anh đều là một lựa chọn khó khăn.” Đường Phong cười nói, “Đây là đáp án của tôi, đương nhiên các anh cũng có thể không có cùng lựa chọn, cảm thấy tôi quá phận thì có thể rời đi, tôi không có bất cứ câu oán hận nào.”
Kết quả cuối cùng, khẳng định là không ai rời đi.
Lục Thiên Thần không nghĩ bản thân sẽ rời đi, ngược lại hắn rất muốn Charles rời đi trước, người sau cũng có suy nghĩ đồng dạng, kết quả chính là không có ai rời đi.
Kỳ thật còn có một loại lựa chọn, chính là hai người đồng thời rời đi Đường Phong.
Những lời này mặc kệ là Lục Thiên Thần hay Charles đều không nói ra, không sao, Đường Phong sẽ thay bọn họ nói ra miệng.
….
Lúc chuẩn bị đi Nam Á quay phim tiếp, Đường Phong nói với Lục Thiên Thần cùng Charles: “Trong khoảng thời gian này các anh không cần đi theo tôi, mọi người không bằng tách ra một đoạn thời gian để hảo hảo suy nghĩ một chút.”
“Nếu các anh không muốn rời đi, cũng không muốn chung sống cùng đối phương, có thể nếm thử cảm giác rời khỏi cuộc sống có tôi, vạn nhất các anh cảm thấy kỳ thật rời đi tôi cũng chẳng sao, cũng là một loại lựa chọn khác.”
Hai người thật tốt a, rõ ràng đem vấn đề khó giao cho cậu, bất quá nếu đã giao cho cậu, thì cậu sẽ dựa vào ý nghĩ của mình mà làm ra lựa chọn lớn mật, về phần chấp nhận hay không là chuyện của hai người kia.
Nếu sống lại, ở trong sinh mệnh mới hãy để cho cậu hơi tùy hứng một chút đi.
Hiện tại tất cả sự tình phiền não đều giao cho Lục Thiên Thần cùng Charles, cậu chỉ cần tiếp tục công việc đóng phim của mình.
Chuyện tới nay cũng không có biện pháp khác, Charles cùng Lục Thiên Thần đồng ý với lời nói của Đường Phong, có lẽ sau vài ngày nữa bọn họ sẽ nghĩ thông suốt rồi đi tìm cậu, cũng có khả năng sẽ cả đời cũng không nguyện ý chấp nhận, cuối cùng chỉ có thể tách ra.
Có thể tụ cùng một chỗ là duyên phận, không thể không tách ra, vậy bọn họ chỉ có thể hữu duyên vô phận.
Sau khi vào tổ ekip nửa tháng, Đường Phong cùng các thành viên khác của tổ ekip ở Mỹ cùng nhau lên máy bay đến Nam Á, lúc này Charles cùng Lục Thiên Thần đều không có đi theo.
[Kẻ giết ma]
Cảnh mười ba
Từ chỗ Bạch Y, Renault đã tìm được một ít dấu vết mà kẻ tình nghi để lại, bọn họ điều tra được kẻ tình nghi đã rời khỏi Mỹ đi đến Nam Á, hắn liền một đường đuổi đến, bên người mang theo Bạch Y.
Có một nửa là vì tra án, bởi vì kẻ tình nghi tựa hồ đang chờ Bạch Y, lúc ở Mĩ, có một lần Renault đột nhiên muốn đi xem Bạch Y, kết quả lúc đến nơi hắn phát hiện có người muốn mang Bạch Y đi, hắn đuổi theo, đáng tiếc đã để kẻ tình nghi mặc đồ đen kia bỏ chạy.
Renault hỏi người kia là ai, Bạch Y nói cho hắn, đó là Hắc Y.
Hắc Y đến tìm cậu làm gì?
Bạch Y trả lời, Hắc Y đến để dẫn hắn rời đi, Hắc Y nói nơi này có rất nhiều người xấu sẽ ăn hiếp Bạch Y.
Từ lúc đó, Renault liền đặc biệt đem ánh mắt đặt trên người Bạch Y, bọn họ phân tích có thể là bởi vì Bạch Y là người bạn duy nhất của Hắc Y, giống như sâu trong lòng mỗi người ở trong bóng tối đều có mong chờ của bản thân, đại khái Hắc Y hy vọng sẽ tìm được chút an ủi tâm linh từ trên người Bạch Y.
Renault tin tưởng, chỉ cần Bạch Y còn ở dưới tầm khống chế của bọn hắn, Hắc Y sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện.
Trước đó không lâu, hung thủ lại gây án một lần nữa, vẫn là người trong cô nhi viện, người chết lần này nguyên lai là một nhân viên vệ sinh ở cô nhi viện.
Còn có một người bị bắt cóc, là một bé gái từng ở chung với bọn người Hắc Y, sau đó được một người giàu có nhận nuôi, Hắc Y bắt cóc bé gái đó còn rời đi nước Mỹ.
Vì thế lúc Hắc Y rời đi Mỹ, vì truy tìm tung tích Hắc Y bọn họ liền mang theo Bạch Y đến Nam Á, thẳng đến lúc bọn họ đến Nam Á, Renault mới phát hiện bọn họ bị Hắc Y lừa.
Hắc Y là cố ý dẫn bọn họ đến Nam Á, nhưng không phải vì chuyện gì khác, mà là vì khiến Renault mang Bạch Y đến đây chữa bệnh.
“Cậu đã tốt hơn chưa, Bạch Y?” Renault sau khi gõ gõ cửa liền đi vào phòng của Bạch Y, nam nhân thoạt nhìn thích tự tiêu khiển đang ngồi bên giường đẽo một khối gỗ.
Ở Nam Á này có một bác sĩ rất nổi danh, Bạch Y vốn có chút bệnh tâm thần, lúc ở Mỹ vẫn chưa trị liệu tốt, ngay ngày hôm sau khi bọn người Renault đến Nam Á đã nhận được thư cùng bưu phẩm của kẻ tình nghi Hắc Y.
Bên trong bưu phẩm là ngón tay của một người, trên thư viết là bọn họ phải trị liệu cho Bạch Y, bằng không hắn sẽ đem mỗi ngón tay của con tin đều chặt bỏ.
Renault lẳng lặng quan sát Bạch Y, hắn không rõ nam nhân thoạt nhìn có dung mạo xấu xí này rốt cuộc có điểm nào đáng giá để Hắc Y coi trọng như vậy, thế nhưng không tiếc đại giới mà bắt cóc người khác, chỉ vì khiến bọn họ chữa bệnh cho Bạch Y.
“Tôi đã tốt hơn rất nhiều, Renault.” Tóc của Bạch Y đã được sửa sang lại, lúc sắp rời Mỹ Renault liền lôi kéo Bạch y đi đến cửa tiệm cắt tóc gần đó, trước kia đều là Bạch Y tự mình dùng kéo hớt tóc, tóc bị biến thành so le lại không đồng đều nhìn thực loạn, hiện tại được sửa lại khiến cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái.
Bác sĩ tâm lý nói trắng ra là Bạch Y có chút chứng bắt buộc, tỷ như sẽ bắt buộc chính hắn ăn rất nhiều này nọ, bác sĩ nói đây có thể là một loại biểu hiện khuyết thiếu cảm giác an toàn do từ nhỏ sống ở cô nhi viện của Bạch Y.
Gần đây dưới sự điều trị của thầy thuốc, Bạch Y hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, có nhiều lúc sẽ nhìn đồ ăn vặt ngẩn người, nhưng ở dưới sự uy hiếp của Renault, Bạch Y sẽ không còn không chút kiêng nể mà cái gì cũng ăn.
Uống một ít thuốc, trải qua vài đợt trị liệu, Bạch Y hiện tại đã bắt đầu gầy đi.
Nguyên bản ngũ quan không quá rõ ràng, cũng dần dần khiến người liếc mắt một cái liền thấy, hơn nữa sẽ không quên.
Tuy rằng Bạch Y hiện tại vẫn còn hơi mập, nhưng Renault cảm thấy, kỳ thật bộ dáng của Bạch Y không sai, ngũ quan của người này nhìn kỹ kỳ thật rất xinh đẹp lại tinh xảo, chỉ cần gầy đi, nói không chừng cũng là một đại soái ca.
“Renault, sao anh lại nhìn tôi như vậy, tôi rất khó xem sao? Tôi không quen với mái tóc này.” Sờ sờ mái tóc ngắn ngủn không che được mắt của mình, Bạch Y mỉm cười, dưới ánh mặt trời thế nhưng khiến Renault có cảm giác nhìn thấy Thiên Sứ.
Nhất định là ảo giác.
Renault cười khổ, hắn ngồi xuống cạnh Bạch Y, thăm dò nhìn món đồ trong tay Bạch Y: “Đây là cái gì?”
“Đầu gỗ.” Bạch Y vui vẻ đưa cho Renault xem, “Đây là Bạch Y, cái kia là Hắc Y, tôi hiện tại đang khắc là Renault, chúng ta là ba người bạn tốt, tôi thích Hắc Y cũng thích Renault.”
Renault yên lặng nhìn Bạch Y đang vui vẻ khắc gỗ, Bạch Y bởi vì có chút bệnh tâm thần nên đôi khi có chút ngây thơ, nhưng hắn cũng hiểu được đại khái là vì người này đơn thuần ngây thơ, mới khiến Hắc Y tin tưởng đi.
Nắm dao nhỏ, Bạch Y cười đến vui vẻ, từng dao gọt đầu gỗ, hắn sẽ đem bọn họ đều gọt sạch sẽ.
“Cắt! Tốt lắm!” Thanh âm quen thuộc vang lên, là đạo diễn ra lệnh quay phim hoàn thành.
Hai diễn viên còn vừa đối diễn vô cùng quen thuộc, vừa nghe đến tiếng hô của đạo diễn, diễn viên sắm vai Renault đã nhanh chóng đứng dậy cùng trợ lý của hắn đi đến chỗ đạo diễn xem lại phần diễn vừa rồi.
Đường Phong đã quen với sự lạnh lùng của đối phương, cũng sẽ không cảm thấy khó chịu hay gì khác, dù sao chỉ cần phim có thể quay xong là được, người với người kết giao không thể miễn cưỡng.
Nên trở thành bạn bè sẽ trở thành bạn bè, nếu không phải, cho dù dùng biện pháp gì cũng không thể làm bạn.
“Hai ngày nữa chúng ta sẽ đến một cánh rừng gần đây quay phim, Tiểu Vũ, mấy ngày này cô chuẩn bị một ít thuốc phòng muỗi cùng một ít đồ dùng dã ngoại cần thiết, nếu một ngày quay không xong cũng có thể dùng tiếp.” Từng trải qua cuộc sống quay phim dã ngoại nên Đường Phong liền đến dặn dò Tiểu Vũ.
“Sâu bọ trong rừng cũng không phải thứ dễ đối phó, tôi không muốn bị sâu cắn đầy người, thực sự không chịu nổi a.” Đường Phong cười nói, trước kia cậu đã tận mắt nhìn thấy mấy người bạn bị sâu cắn đến trên chân đầy những nốt đỏ, tuy rằng không đến một tuần sẽ tan hết, nhưng quá trình đủ khiến người khó chịu.
“Được, lúc về tôi sẽ chuẩn bị.” Tiểu Vũ đều đã ghi lại.
Sự việc ngoài ý muốn lại đến vừa nhanh vừa đột ngột, cuộc quay phim dã ngoại lần này sẽ là lần trải nghiệm mà Đường Phong vĩnh viễn không thể quên, hiện tại cậu hoàn toàn không hề đoán trước được.