CHƯƠNG 209 – DỤ ĐỊCH
“Chúng ta cứ trở về như vậy sẽ rất nguy hiểm, Albert sẽ không ngốc như vậy, có người khác đến đây khẳng định đối phương sẽ tăng số người canh giữ ở nơi giam giữ con tin.” Đường Phong lắc đầu, nói với Ivan, “Tôi biết mình có chúy ý nghĩ kì lạ, nhưng nếu như có thể tôi không muốn nhìn thất bất kì ai bị thương.”
“Đúng là ý nghĩ kỳ lạ, cậu cảm thấy phân lượng của cậu trong lòng Albert nặng bao nhiêu?” Ivan không cho là đúng mà nói, hắn thấy qua rất nhiều người giống như Đường Phong vậy, lúc người thích ngươi thì ngươi sẽ là bảo bối, lúc người không thích ngươi, cho dù ngươi làm gì nói gì cũng đều sai.
Một kẻ điên hỉ nộ vô thường giống như Albert vậy, hắn lúc này có thể sủng ngươi lên trời, nhưng ngay sau đó có thể đem ngươi thiên đao vạn quả ném vào trong địa ngục.
Không phải Ivan không tin Đường Phong, chỉ là thế giới này nơi nào có nhiều nam chính si tình như trong phim ảnh chứ?
“Nói thật, tôi không dám khẳng định.” Khuôn mặt mập mạp hơi giãn ra, Đường Phong ăn ngay nói thật, nếu không đến thời khắc cuối cùng, cậu cũng sẽ không nghĩ đến chủ động đầu hàng Albert.
Chỉ sợ cuối cùng cậu đầu hàng, kết quả còn cứu không được những người khác, nhưng lấy hiểu biết của cậu về Albert, nam nhân kia không có keo kiệt đến loại tình trạng này.
Đây là một loại trực giác của cậu, nhưng Đường Phong cũng không ngốc đến mức lấy trực giác đến để đưa ra phán đoán, dù sao Ivan là cảnh sát chuyên nghiệp, mà Tiểu Ác Ma cũng là sát thủ chuyên nghiệp, ở trên phương pháp xử lý giải cứu con tin này, hai người kia đều có kinh nghiệm nhiều hơn so với cậu, cậu nguyện ý nghe theo đề nghị của hai người kia, chỉ cần bọn họ nguyện ý cứu bọn người Tiểu Vũ.
Một phen khẳng khái hùng hồn khi nãy, một nửa là thật tâm, một nửa cũng là phép khích tướng.
“Này không phải vấn đề! Dù sao nếu chúng tôi không đem mấy tên kia cứu ra thì anh cũng không chịu theo chúng tôi trở về, lại còn tính khi trở về làm cho lão đại đối phó chúng tôi, hừ!” Nói xong Tiểu Ác Ma liền liếc mắt trừng Đường Phong, tuy rằng biết lời người kia nói không có khả năng là thật, nhưng hắn vẫn mất hứng vì bị uy hiếp.
“Lúc trước tôi ở trong phòng nhìn thấy hai chiếc trực thăng đủ sức chở mọi người ra ngoài, hai người biết lái trực thăng không?” Đường Phong hỏi.
Tiểu Ác Ma cho Đường Phong một ánh mắt cao ngạo: “Đơn giản như lái xe đồ chơi.”
“Biết.” Ivan cũng nói.
“Trước định ra một kế hoạch tác chiến thế nào?” Đường Phong nhìn mọi người.
Hắc y nhân mai phục họ khi trước rất có khả năng lại xuất hiện, ba người đem lửa trong sơn động tiêu diệt sau đó thật cẩn thận di chuyển trong rừng, tuy rằng Tiểu Ác Ma chỉ dùng xe đem Đường Phong mang ra, nhưng bởi vì phương hướng vừa đúng với hướng đi đến sơn động giam dữ bọn người đạo diễn, bọn họ không đi lâu lắm liền thấy các đó không xa xuất hiện ánh lửa mơ hồ.
“Hai người ở tại chỗ chờ tôi, tôi đi qua nhìn xem.” Tiểu Ác Ma thấp giọng nói, sau đó nhanh nhẹ chui vào trong bụi cỏ di chuyển về hướng sơn động.
Nhiệt độ không khí vào ban đêm xuống rất thấp, tuyết rơi xuống mấy hôm trước đã tan gần hết, bùn đất ẩm ướt lộ ra lạnh lẽo, hơn nửa đêm ngay cả tiếng kêu của côn trùng cũng không có.
“Cậu không sợ sao?” Ivan ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
“Sợ a, nhưng dù sợ cũng vô dụng, vậy không cần phải để ý đến cái “sợ” trong lòng.” Đường Phong đè thấp thanh âm.
“Đạo ý lớn của cậu thật nhiều, giống như cha của tôi.”
“Ha ha, anh sẽ dần phát hiện những đạo lý lớn mà cha anh nói rất nhàm chán nhưng đều rất hữu dụng.” Đường Phong thở ra một ngụm sương trắng, “Một mình Tiểu Ác Ma đi qua đó không có chuyện gì chứ?”
“Hắn? Cậu không cần lo lắng, làm công việc sát thủ này am hiểu nhất chính là ngụy trang cùng ẩn nấp, quyết đấu chính diện thì bọn họ cũng không quá mạnh, hay thích đánh lén hay ám toán, nếu dễ dàng bị phát hiện như vậy thì hắn đã sớm chết một vạn lần.” Hắn nói, “Kỳ thật có đôi khi tôi rất ghen tị với cậu.”
“Ghen tị tôi cái gì?” Đường Phong cười khẽ một tiếng, “Gia thế của anh tốt hơn tôi, anh có công việc cùng bối cảnh mà người người mơ ước, người lớn lên cũng anh tuấn vĩ đại, Ivan cảnh quan mới là đối tượng khiến rất nhiều người hâm mộ cùng ghen tị.
“Tôi không có được sự hài hước vui vẻ của cậu, tuy rằng làm một cảnh sát, nhưng thường xuyên sẽ bị chính cảm tình của mình làm ra một ít chuyện mà một người cảnh sát không nên làm, như là có đôi khi tôi rất muốn cậu biến mất.” Ivan thẳng thắn nói ra.
Đường Phong mỉm cười nói: “Đúng vậy, hài hước vui vẻ là mị lực của một người, nhưng trên thế giới này người có mị lực chưa chắc đã hài hước vui vẻ, cho nên không nhất định phải đi hâm mộ người khác gì đó, làm tốt việc của mình là đủ rồi, người thật sự yêu anh sẽ yêu tất cả tính cách của anh, mà không phải cái gọi là hài hước vui vẻ.”
Người thông minh ở rất nhiều chỗ có chút ngốc nghếch, ông trời thực công bằng.
Ivan không nói gì, hai người trầm mặc không lâu lắm, tiểu Ác Ma đã nhanh chóng trở lại.
“Thật đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ xảy ra, lão đầu trọc còn có Albert đều ở phía trước, tôi cũng thấy được cái tên mặc đồ đen kia, đứng ngay tại bên người Albert.” Tiểu Ác Ma liếc mắt nhìn Đường Phong, “Phỏng chừng hắn nắm chắc anh sẽ trở về.”
“Bọn họ đều đang ở cửa sơn động?” Đường Phong hồi tưởng khung cảnh ngày cậu bị mang rời đi sơn động, phía trước sơn động chỉ có vài cái lều đơn sơ cùng người khuân vác vũ khí, từ cửa động đi đến phía trong tốn khoảng năm sáu phút.
“Đúng vậy, tôi thấy lão đầu trọc cùng Albert đang bàn cái gì đó.” Tiểu Ác Ma xoa xoa cái mũi, “Bất quá như vậy cũng tốt, nơi đặt trực thăng hẳn là không có bao nhiêu người.”
“Còn mấy người Tiểu Vũ, cậu có thấy không?” Đường Phong nhớ rõ Tiểu Vũ cùng nữ chuyên viên bị Tiểu Ác Ma làm hôn mê ở trong biệt thự.
Tiểu Ác Ma lắc đầu: “Không có, phỏng chừng còn đang ở trong biệt thự.”
“Bọn họ ở trong này thì chúng ta không có biện pháp cứu người, phải đem bọn họ dẫn dắt rời đi.” Ivan hơi nhíu nhíu mày, sau đó nhìn Đường Phong, “cậu có thể dẫn bọn họ rời đi không?”
Đường Phong chết cũng muốn cứu người, Ivan bọn họ cũng chỉ có thể cứu con tin ra trước, như vậy cũng giảm bớt sầu lo, về phần Đường Phong có thể nắm chắc thời cơ hay không thì là vấn đề cần suy xét ở mặt sau.
Cho là Đường Phong bị bắt lại, đến lúc bọn họ đi cứu người lần nữa sẽ không cần suy xét đến những người ở tổ ekip, miễn cho lúc đó còn có thể trở thành uy hiếp.
“Có bí quyết không?” Vì cam đoan độ thành công, Đường Phong vẫn hỏi đối phương.
“Tiểu Ác Ma mân miệng: “Có thể có bí quyết gì, dùng sức chạy là được, nếu bị bắt thì phải nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, tôi trở lại biệt thự cứu hai nữ nhân kia, thuận tiện đoạt lấy trực thăng kia, cảnh sát đại nhân phụ trách cứu người trong sơn động ra ngoài.”
“Nghe như sẽ tốn một ít thời gian, tôi sẽ cố gắng hết sức, những người khác liền nhờ hai người.” Đường Phong thở ra một hơi, hơi hơi nhíu mày, cậu phải hảo hảo ngẫm lại biện pháp.
Ba người ghé lại cùng nhau thương lượng trong chốc lát, sau đó bắt đầu dựa theo kế hoạch phân công bắt đầu làm việc.
Đường Phong dùng sức chà xát hai tay bị đông cứng, lặng lẽ đi về khu vực bên cạnh sơn động, cậu không có thuật ẩn núp chuyên nghiệp của Tiểu Ác Ma, chỉ cần giẫm phải một nhánh cây khô cũng có thể dễ dàng khiến cho người bên trong chú ý.
“răng rắc”, một tiếng vang nhỏ, người quay đầu đầu tiên là nam tử trẻ tuổi bên cạnh Albert, sau đó hắc y nhân giống như một đầu báo mạnh mẽ mà nhanh chóng lao qua vị trí Đường Phong bỏ chạy.
Động tác của hắc y nhân khiến mấy phần tử vũ trang bản địa hoảng sợ, có mấy người theo bản năng nắm lấy súng nhắm về hướng phát ra tiếng động, bất quá không chờ bọn hắn nổ súng đã bị Albert mặt không chút thay đổi dùng súng đưa đến điện Diêm La.
“Anh đang làm cái gì?” Trơ mắt nhìn thủ hạ bị bắn chết, lão đại trọc đầu trợn mắt hỏi.
Albert hơi hơi nhếch khóe môi: “Không cần tùy tùy tiện tiện liền nổ súng, dùng đầu óc một chút, đừng giống như những con heo ngu ngốc chỉ biết dựa theo bản năng mà làm việc.”
“Không cho nổ súng, đem Đường Phong tìm ra.” Albert không để ý đến lão đại đầu trọc đang tức giận đầy mặt, xoay người nói với người của mình, “Tổn thương một cọng tóc của cậu ấy, liền tự kết thúc đi.”
Hít sâu một hơi, lão đại trọc đầu che dấu tia hung ác trong mắt, sau đó cũng chỉ huy thủ hạ của mình: “Nghe thấy chưa, đem cái tên mập mạp kia tìm ra đây cho tao, không cho nổ súng!”
Albert cùng người của mình ngồi xe rời đi, lão đại đầu trọc đứng ở phía sau nhìn theo hướng Albert rời đi phun ra một ngụm nước miếng.
“Phi! Chờ tao lấy được tiền sẽ không tha cho lũ heo da trắng chúng mày, ánh mắt gì chứ, cư nhiên coi trọng cái loại nam nhân như vậy.” Lão đại trọc đầu chỉ huy mọi người: “Một phần đi theo tao, những người khác thủ ở đây.”
Người ở cửa động lục tục rời đi, ngay khi bọn người Albert rời đi không được năm phút, Ivan từ trong rừng lặng lẽ đi ra, một phen bẽ gãy cổ người canh giữ bên ngoài lôi vào trong đám cỏ, đem quần áo đối phương cởi ra rồi mặc vào.
Hiện tại hắn chỉ có thể cầu nguyện Đường Phong có thể chạy mau một chút, đừng bị người bắt nhanh như vậy, nhưng người này thông minh như vậy, phỏng chừng cho dù bị bắt lấy, cũng sẽ không để cho Albert trở về sơn động này.
Cho dù khi đó bọn người Albert trở về biệt thự của lão trọc đầu, phỏng chừng Tiểu Ác Ma đã mang hai cô gái kia ra ngoài.
Về phần Đường Phong…
Ivan nghĩ nghĩ, phỏng chừng trễ nhất là sáng mai, Charles sẽ ngồi máy bay đến, khi đó cậu ta sẽ không có chuyện gì.
Chuyện cứu Đường Phong vẫn là giao cho Charles cùng Lục Thiên Thần đi, tuy rằng hắn cũng nghe nói Charles cùng Lục Thiên Thần đã quyết định tạm thời rời đi nam nhân kia.