Siêu Sao | Cự Tinh Vạn Diệt Chi Thương

Chương 211: Chương 211




CHƯƠNG 211 – THỎA MÃN

Lão trọc đầu bị hắc y nhân tặng một viên đạn vào giữa mi tâm mà ngã xuống, nhóm thủ ha của lão trọc đầu nhất thời kêu to muốn đem súng nhắm ngay Albert, đáng tiếc không chờ bọn họ ra tay, đã bị người Albert mang đến chế phục trước một bước.

Sự đối lập của lực lượng rời rạc và đội ngũ trải qua huấn luyện, lập tức hiện rõ.

“Thời tiết buổi tối rất lạnh, hơi không chú ý sẽ cảm mạo.” Albert giống như một kẻ ngoài cuộc cởi xuống áo khoác nhung của mình phủ lên người Đường Phong, nam nhân này lại nhéo nhéo lòng bàn tay đầy thịt của Đường Phong, nhẹ giọng cười nói, “Nhìn cậu giống như món đồ chơi to lớn có lông nhung của con gái tôi.”

“Này tính là khích lệ sao?” Đường Phong cười khổ nhẹ nhàng lôi kéo áo khoác của Albert, ít nhất từ hiện tại đến xem, Albert vẫn cư xử thật bình thường.

Phụ cận có xe chạy đến, Albert mang theo cậu cùng nhau ngồi lên, ngay lúc cửa xe đóng lại, Đường Phong nghe được một trận tiếng súng vang lên từ khu rừng phía sau, thanh âm kia tới quá mức đột ngột, làm cho Đường Phong hoảng sợ.

“Chúng ta trở về đi.” Albert dựa sát vào thay nam nhân sửa lại cổ áo, tay ôm eo Đường Phong, xe phát động đứng lên dần dần rời xa cánh rừng tràn ngập tiếng súng kia.

Không có gì đồng tình hoặc cảm khái, Đường Phong chỉ khe khẽ thở dài, hy vọng bọn người Ivan đã rời đi.

Sự tình cũng giống như cậu mong đợi, khi bọn cậu trở lại căn biệt thự của lão trọc đầu thì hai chiếc trực thăng đã không còn, không chỉ như thế, tựa hồ còn có một chiếc trực thăng va chạm gì đó ở trong rừng, một ít người cầm súng chạy tới xem xét có chuyện gì xảy ra.

Từng đợt khói đen từ trong cánh rừng không ngừng bốc lên, thoạt nhìn như là vừa mới va chạm không bao lâu.

Có thuộc hạ đến báo cáo cho Albert, con tin bị giam giữ trong sơn động cùng hai chiếc trực thăng của lão đầu trọc đều không thấy, mà chiếc trực thăng Albert ngồi để đến đây đã bị người đụng vào, hiện tại nếu bọn họ muốn đi ra ngoài hoặc là ngồi xe, hoặc là chờ đợi người khác mang trực thăng lại đây.

Albert cũng không vội vã rời đi, hắn nói hai ba câu mệnh lệnh thuộc hạ gọi thêm một chiếc trực thăng lại đây, sau đó liền mang Đường Phong vào nhà.

Tiểu Ác Ma chỉ mang Tiểu Vũ cùng chuyên viên hóa trang đi, những người khác đều còn ở trong phòng, khi bọn cậu đi tới thì tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất hai tay đặt ở sau đầu, một đám thuộc hạ của Albert đang giơ súng nhắm ngay đầu bọn họ, trong đó cũng bao gồm cô gái tóc vàng từng bưng thịt nướng cho Đường Phong.

“Bọn họ chỉ là người vô tội, đem bọn họ thả đi.” Đường Phong kéo lại cánh tay Albert, nghĩ đến hành động bắn chết lão đầu trọc cùng những người khác bắn chết khi ở trong rừng, cậu tin tưởng nam nhân này cũng sẽ đem tất cả mọi người trong phòng này ném vào địa ngục, không có chuyện gì mà Albert không làm được.

Albert kéo Đường Phong đi thẳng lên lầu, hắn vừa đi vừa chậm rãi nói: “Bọn họ có người là vừa mới đến, có người đã ở lại rất nhiều năm, sau khi bọn họ rời đi có lẽ sẽ không thích ứng với thế giới bên ngoài, thậm chí cũng không biết phải đi về nơi nào.”

“Đó là lựa chọn của bọn họ, không phải là vấn đề mà chúng ta cần lo lắng” Đường Phong lại lặp lại một lần, “Thả bọn họ rời đi đi, Albert.”

“Đây là yêu cầu của cậu sao?” Nam nhân dừng chân.

“Tôi khẩn cầu anh.”

“Cậu biết rõ, tôi không có cách nào cự tuyệt khẩn cầu chân thành tha thiết như vậy của cậu, nhất là khi trong mắt cậu có sự lo lắng cho sinh mệnh của người khác.” Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Đường Phong, Albert quay đầu đối người bên dưới một câu, “Thả bọn họ rời đi.”

Albert cũng không nói bất cứ chuyện gì liên quan đến việc trực thăng bị cháy, cũng không có cùng Đường Phong nhắc tới những con tin đó là được ai cứu đi, chỉ mang theo cậu vào trong một căn phòng sạch sẽ.

Căn phòng khá ngăn nắp sạch sẽ, cửa sổ không có hàn thiết, trong phòng cũng không phải chỉ có một chiếc giường vô cùng đơn giản, phong cách tổng thể thiên hướng về phong cách Châu Âu, có thể khẳng định phòng ở này không phải dùng để giam giữ người.

Đường Phong ngồi ở bên giường, nhìn Albert đứng ở quầy bên cạnh lấy ly rót rượu đột nhiên không biết phải mở miệng nói chuyện như thế nào.

“Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân thực may mắn.” Có chút mệt mỏi, cậu co rụt lại hai chân tựa người vào đầu giường, lúc ở trên cây cậu đã ném đi một chiếc giày, sau đó cũng ném đi chiếc giày khác, không có mang giày liền cùng trở về với Albert.

Hai tay đưa vào trong chăn nắm lấy hai bàn chân trần lạnh băng của mình, Đường Phong nói với Albert: “Cũng cho tôi một ly rượu đi.” Cậu cần làm nóng người.

“Không sợ hãi?” Albert đem một ly rượu đưa cho Đường Phong, cũng không có lập tức leo lên giường, chỉ là ngồi bên giường cách chăn bưng kín hai chân của nam nhân.

Đường Phong lắc đầu, có thể là do đã chết qua một lần, lần đầu tiên nhìn thấy có người chết trước mặt mình trừ bỏ có chút khiếp sợ ban đầu thì cũng không có quá nhiều cảm nhận tiêu cực nào khác, chậm rãi, liền khôi phục bình tĩnh.

“Tôi phải thư giãn.” Ngẩng đầu lên uống một hớp rượu lớn, chất lỏng thuận theo yết hầu chảy xuôi vào trong dạ dày mang đến một chút kích thích, sau đó nhiệt độ từ dạ dày bắt đầu lan tràn đến tứ chi.

“May mắn, vì sao lại nói như vậy?” Albert hỏi.

“Albert, vì sao anh lại đến đây, trả lời câu hỏi của tôi trước.” Đường Phong hỏi ngược lại.

Tay phải thuận theo mắt cá chân mà nhẹ nhàng vuốt ve hướng lên trên cho đến khi chạm đến một bàn tay của Đường Phong, Albert cúi đầu như một kỵ sĩ hôn lên mu bàn tay của Đường Phong: “Bảo vệ cậu là trách nhiệm của tôi.”

“Cho nên các anh đều là tới cứu tôi.” Đường Phong cười ra tiếng, mặc kệ là Lục Thiên Thần hay Charles, hoặc là Albert tràn ngập sự không xác định trước mặt, bọn họ đến nơi này đều là vì cậu.

Không cảm động là không có khả năng, không vui vẻ càng không có khả năng, chỉ như vậy cũng đã có chút thỏa mãn.

Tuy rằng trước đây ba nam nhân này mang đến cho cậu không ít phiền toái, mà nếu không có ba người này, hiện tại cậu sẽ không thể bình yên vô sự ngồi ở đây, mà bọn người Tiểu Vũ cũng sẽ không an toàn rời đi cánh rừng nguy hiểm kia.

“Cho nên tôi cảm thấy thực may mắn.”

“Tôi càng ngày càng không hiểu cậu.” Albert hơi nghiêng người đến gần nam nhân thêm một chút, lực độ hắn nắm bàn tay Đường Phong dần tăng lên, khiến cho Đường Phong cảm thấy một ít đau đớn.

Ngẩng đầu nhìn nam nhân tóc vàng mắt xanh trước mặt, tầm mắt Đường Phong dừng ở trên đôi mắt xanh biếc của Albert, vẻ đẹp bán trong suốt có chút giống phỉ thúy, sáng bóng oánh nhuận vô cùng xinh đẹp, nhưng lại lộ ra cảm giác lạnh lẽo.

“Anh không cần phải hiểu tôi.”

Giống như tôi cũng không hiểu anh vậy.

Đột nhiên gần như ngay lập tức, nửa thân người của Albert đều đặt trên người Đường Phong, hai chóp mũi cơ hồ sắp chạm vào nhau, khuôn mặt đột nhiên phóng đại khiến người bên dưới không nhịn được mà hơi chớp chớp mắt.

Một cỗ hương vị ái muội nhanh chóng phủ khắp căn phòng, ngọn gió rét lạnh bên ngoài không hề thổi vào bên trong dù chỉ một chút.

Từ sau lần đầu tiên Albert giảo hoạt muốn cậu, Đường Phong tin tưởng người điên trong miệng kẻ khác này có thể làm ra bất cứ chuyện gì, cậu biết hiện tại mình không nên suy nghĩ vẩn vơ, nhưng cậu nhịn không được, cho nên cậu mở miệng hỏi.

“Nghe nói anh ở trên giường thực biến thái, từng đem người chơi đùa đến tàn a.” Đây là do Ivan hoặc Tiểu Ác Ma nói, Đường Phong nhớ không rõ, nhưng cậu lại nhớ kỹ nội dung.

Nhớ lại lần thân mật kia cùng Albert, trừ bỏ đối phương tiến công có chút hung mãnh thì Đường Phong cũng không có phát hiện người này có chỗ nào biến thái.

Albert nhíu mày, hơi kéo ra khoảng cách giữa hắn và Đường Phong, một tay đưa vào chăn, vén lên góc áo của nam nhân sau đó chạm vào eo của Đường Phong.

Hắn mỉm cười chậm rãi hỏi: “Ai nói như vậy với cậu?”

“Tôi nghe đồn như vậy.” Bị Albert làm cho có chút ngứa, Đường Phong cầm lấy bàn tay không an phận của đối phương, “Anh xác định là muốn làm? Với bộ dáng hiện tại của tôi?”

“Giống món đồ chơi có lông nhung của con gái tôi.” Khó được lộ ra tươi cười có vài phần ấm áp, Albert nhẹ nhàng liếm liếm vành tai của nam nhân.

“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.” Người dần bị đặt xuống dưới, Đường Phong không thể không cảm khái, những người này đói đến điên rồi sao, ngay cả khi cậu đã tăng cân cũng không buông tha.

“Ngẫu nhiên, chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.” Đáp án khiến người một chút cũng không an tâm.

Nhưng Albert rất nhanh đã bổ sung: “Tôi biết cậu không thích, cho nên không cần suy nghĩ về việc này, bởi vì chúng nó cùng cậu không có vấn đề gì, ở cùng một chỗ với tôi không cần có gánh nặng, tôi hy vọng cậu có thể cảm thấy hết thảy đều là một loại hưởng thụ vô cùng tốt đẹp.”

Không ngừng nhè nhẹ vỗ về cánh tay nam nhân, Albert nhanh chóng hôn đối phương, tại lúc hôn môi triền miên mang theo vài phần nghiên cứu mà giải khai quần áo của nhau.

Mặc kệ Đường Phong nói cái gì, chuyện mà Albert muốn làm liền nhất định sẽ đi làm.

Tỷ như hiện tại, Albert dùng miệng ngăn chặn cái miệng thích giảng đạo lý lớn của nam nhân, hiện tại hắn thầm nghĩ đem nam nhân dưới thân hoàn toàn biến thành lửa nóng.

Cái gì là xúc động?

Đây là xúc động.

Mặc kệ đối phương béo hay gầy, ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chỉ còn lại một loại xúc động nguyên thủy nhất, loại xúc động này có thể kéo dài trong bao lâu?

Đây không phải là vấn đề mà Albert cần suy xét.

Hắn thích nhìn bộ dạng mất đi khống chế của Đường Phong, thích nghe đối phương vì đau đớn hoặc là sung sướng mà phát ra thanh âm rất nhỏ phát ra từ sâu trong yết hầu, cùng nam nhân này hưởng thụ cho đến khi sa đọa.

Hắn thích nhìn cậu tận tình sa đọa, thỏa mãn trong nháy mắt kia, cùng nhau, hắn cũng thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.