CHƯƠNG 237 – NGỤY TRANG
Giống như những gì Đường Phong đã nghĩ, đoàn làm phim của họ không thu hoạch được gì tại Liên hoan phim Berlin ở Đức, bộ phim 《Kẻ Giết Ma 》đứng thứ hạng cao nhưng không đoạt giải, điều đó cũng không làm đội ngũ sản xuất và nhân viên trong đoàn làm phim phải sa sút tinh thần, kỳ thực Đường Phong cho rằng bộ phim đã đoạt được doanh thu ngoài mong đợi, như thế cũng đủ làm mọi người vui lòng rồi.
Làm phim là vì cái gì? Nói trắng ra, một phần là dùng bộ phim ấy để tham gia đề cử và hi vọng có thể đoạt giải tại các Liên hoan phim, còn lại thì đa số các nhà sản xuất đều mong muốn có thể thu hồi được vốn đầu tư đã bỏ ra.
Một bộ phim muốn ra rạp trình chiếu, để đạt được doanh thu cao tại phòng vé thì không phải là chuyện dễ dàng gì, tất cả đều phải biết chấp nhận thực tế.
Dựa theo kế hoạch đã định thì sau khi Liên hoan phim kết thúc, Đường Phong sẽ đi thăm tiểu Annie, nhưng hiện tại lo lắng cho Lục Thiên Thần đang bị thương nên đành phải nghỉ ngơi thêm vài ngày, Đường Phong lập tức tay trong tay cùng Charles đi hưởng tuần trăng mật.
Một phần là chờ Lục Thiên Thần hồi phục, một phần là cố ý tạo cho người khác ảo giác rằng Đường Phong và Charles hiện tại đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, hiển nhiên là sẽ không có bất kỳ quan hệ nào đối với Lục Thiên Thần.
Charles đương nhiên đồng ý hết sức vui vẻ, mỗi ngày thì việc thích nhất chính là vừa nhìn thấy Lục Thiên Thần thì Charles lập tức hôn lấy Đường Phong, tuy rằng lần nào cũng bị Đường Phong cho ăn vài đấm.
“Ừ, tôi biết rồi, vài ngày nữa tôi sẽ về, không trễ đâu.” Cúp điện thoại, Đường Phong quay đầu lại ngồi đối diện Lục Thiên Thần, nói “Tin xấu mà anh nói đã được xác minh, Tiểu Vũ vừa gọi điện thoại đến, nói rằng nửa tháng sau công ty sẽ tổ chức hội nghị nội bộ, phỏng chừng vào lúc đó cha anh sẽ ra mặt, thời điểm ảm đạm cho anh thoái lui sắp tới rồi, chờ mong lắm phải không?”
“Cậu đang xát muối vào vết thương tôi đấy à?” Khóe miệng khẽ nhếch, Lục Thiên Thần sắc mặt cũng nghiêm túc hơn “Như vậy cũng tốt.”
Việc nhà của Lục Thiên Thần thì Đường Phong không tiện hỏi nhiều, cậu cũng không phải là một người có thân phận mà có thể nhúng tay vào, thế nhưng hiện tại việc cậu làm thật ra cũng rất tốt, ví dụ như cậu cố gắng bảo vệ và giúp Lục Thiên Thần dưỡng thương trong thời gian này.
“Hai cha con anh chẳng lẽ không thể giải hòa được hay sao? Dù sao thì cũng là người một nhà.”
“Cảm ơn cậu quan tâm.” Lục Thiên Thần nhìn Đường Phong nói, “Tôi sẽ không gây phiền phức cho cậu.”
“Anh đã gây cho tôi không ít phiền phức rồi, thôi đi, bây giờ đừng có nói những lời vô nghĩa đó nữa, tôi chỉ là không hi vọng những người thân yêu trong cùng một nhà lại gây ra những chuyện tổn thương cho nhau.” Đường Phong đứng lên đi sắp xếp hành lý, sẵn tiện kiểm tra xem có quên thứ gì hay không.
Đột nhiên Đường Phong có chút buồn cười nói: “Xin lỗi.”
“Cậu xin lỗi cái gì?”
“Tôi thật ích kỷ, tôi không có cách nào giải thích, tôi không thích cuộc sống bị người khác kiểm soát, điều khiển, cũng không có đủ kiên nhẫn để trao đổi tiếp xúc với cha tôi.” Lục Thiên Thần nói từng câu từng chữ “Với tính cách như vậy thì cũng thật nguy hiểm.”
“Mỗi người đều có tham vọng, cũng như bản thân chúng ta ai ai cũng đều có lý tưởng cho riêng mình.” Đường Phong sẽ không miễn cưỡng người khác, cũng giống như lời cậu nói, cậu sẽ dùng mọi cách để bảo vệ những người trong gia đình mình, bởi vì đó chính là những gì cậu trân trọng nhất.
Nhưng ở vị trí và với tính cách của Lục Thiên Thần, có lẽ sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện như vậy.
Đường Phong chưa từng có kinh nghiệm đối với những gì mà Lục Thiên Thần đã trải qua, cậu cũng không có tư cách phán xét như một vị thánh, hay yêu cầu đối phương phải làm thế này, phải làm thế kia.
“Làm những việc mình cho là đúng, làm những việc nên làm, như vậy là đủ rồi.” Đường Phong mỉm cười bổ sung “làm những việc mà không phải hối hận.”
Lục Thiên Thần mỉm cười.
…
…
Ở Đức đợi vài ngày, Đường Phong gọi điện thoại cho tiểu Annie hẹn gặp mặt, mặc kệ bây giờ bên cạnh cậu có thêm một người “đại phiền phức”, Đường Phong không thể không đi thăm tiểu Annie.
Cứ duy trì kế hoạch ban đầu đề ra, như vậy là tốt nhất.
Lục Thiên Thần đóng giả thành vệ sĩ của Đường Phong và Charles, cũng may bình thường Charles đem theo mấy người vệ sĩ cũng không vạm vỡ lắm. Mang mặt nạ công nghệ cao, khó có thể nhận ra Lục Thiên Thần, nhìn qua cũng không có điểm gì bất thường, dù sao thì Lục Thiên Thần cũng đã từng trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên việc đóng giả thành vệ sĩ cũng tương đối tạm ổn.
Để ông chủ biến thành vệ sĩ riêng, thật ra cảm giác cũng không tồi chút nào.
Mang theo Charles cùng với hai vệ sĩ, Đường Phong đi trên đường mua một ít kẹo và một vài bộ quần áo đến nhà tiểu Annie, Đường Phong vừa xuống xe thì đã thấy tiểu Annie vui mừng chạy tới.
“Chú Đường, chú thật xấu, chú nói sẽ tới thăm Annie, mà bây giờ mới đến, con ghét chú, con ghét chú!” Tiểu Annie đấm liên tục vào người Đường Phong.
“A đau quá, chú bị con đánh chết rồi.” Đường Phong mỉm cười bế tiểu Annie lên.
Charles ôm hai tay ở bên cạnh nhìn, lặng lẽ hỏi Lục Thiên Thần đang đóng giả thành vệ sĩ đứng kế bên: “Không hiểu sao tôi thật là không ưa con nít chút nào hết?”
Lục Thiên Thần không thèm để ý tới Charles, thấy Đường Phong cùng với tiểu Annie đi vào nhà, sau đó liền đi theo.
“Xì, làm gì diễn nhập vai quá vậy?” Charles thấp giọng hừ nhẹ một cái.
Vừa vào nhà, tiểu Annie liền kéo Đường Phong vào nhà chơi đùa.
Charles vừa bước vào vừa cười ha hả “Cô bé đáng yêu, chú chơi cùng với con được không?”
“Không thèm! Con chỉ muốn chú Đường!” Trừng mắt nhìn Charles, tiểu Annie lắc tay Đường Phong làm nũng “Chú Đường, chúng ta lên lầu chơi đi, Annie có rất nhiều thứ kể cho chú, không muốn cho người khác nghe, nhất là cái chú cười thật khó coi khi nãy”.
Tiểu Annie đưa tay chỉ về phía Charles, người sau khẽ cười hai tiếng, làm ra vẻ độ lượng “Đi đi, tôi ở dưới lầu chờ cậu.”
“Thật xin lỗi, Annie được chúng tôi chiều chuộng quen nên hư quá, mong anh đừng giận nó.” Cha Annie đứng lên nói.
“Không sao, ha ha, con nít không ấy mà.” Đều là một đám nít quỷ đáng ghét.
Nhìn bộ dạng trả lời vừa uất nghẹn vừa đạo đức giả của Charles, Đường Phong không khỏi mỉm cười, sau khi chào cha của tiều Annie thì cậu bế cô bé đi lên lầu.
“Annie, mẹ con đâu?” Hôm nay trong nhà chỉ thấy cha cô bé.
“Mẹ…” Tiểu Annie hơi ngập ngừng, nhưng cũng nhanh chóng nói “Annie không cần mẹ, Annie chỉ cần ba ba.”
“Annie rất yêu ba ba phải không?” Đường Phong vừa đi vừa hỏi.
“Annie chỉ có ba ba.” Giọng nhỏ đi một chút, tiểu Annie chặt ôm chặt Đường Phong, “Nhưng bây giờ Annie đã có chú Đường rồi, chú Đường ở lại với con được không?”
Giọng nói cô bé có vài phần cầu xin, nghe xong thực sự khiến cho người khác mủi lòng.
“Bé con, chú Đường còn phải đi làm, nhưng khi có thời gian rãnh chú sẽ sang thăm con.” Chắc là phòng này rồi, Đường Phong một tay ôm tiểu Annie, một tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Phòng của con nít thì thường trang trí hết sức đáng yêu, hồng hồng tím tím như phòng công chúa, nhưng nhìn qua phòng của tiểu Annie thì lại khác xa so với phòng của những đứa trẻ khác.
Đường Phong chỉ cảm thấy khác lạ, cậu cảm giác như gian phòng này được bài trí không giống như bình thường chút nào.
Thường thì phòng ốc trong nhà được trang trí tạo ra cảm giác ấm cúng, nhưng phòng này lại chẳng khác nào chỉ là một phòng dùng để trưng bày.
“Annie, con ở phòng này sao?” Đường Phong thả tiểu Annie xuống.
Bước xuống đất, tiểu Annie liền đóng cửa lại, vừa cười vừa kéo tay Đường Phong: “Ba ba nói chú kỳ thực không ngu ngốc, hơn nữa còn rất thông minh, chú thật là rất thông minh.”
“Annie rất ít ở chỗ này.” Kéo Đường Phong ngồi bên giường, Annie đi đến tủ quần áo được thiết kế âm tường nhẹ nhàng gõ “Ba ba, chú Đường tới rồi.”
Ba ba?
Cửa tủ trước mặt Đường Phong được đẩy ra, phía bên trong không có bất kỳ ngăn tủ nào, mà là một một gian phòng khác, người mà tiểu Annie kêu “Ba ba” không phải là người gặp dưới lầu mà là một người đàn ông trung niên, đối với Đường Phong hết sức quen thuộc —— Albert.
Nắm tay tiểu Annie, Albert rất tự nhiên đi tới, khóe miệng tươi cười: “Chúng ta đã mấy tháng rồi không gặp nhau.”
“Tiểu Annie là con của anh?.” Đường Phong nhớ rằng Albert có nói cho cậu biết anh ta có một đứa con, nhưng cậu thật không ngờ sẽ là tiểu Annie.
Rất nhiều chuyện bỗng nhiên ùa đến, Đường Phong đứng dậy đi qua hướng Albert: “Chuyện người lớn chúng ta thì không nên liên lụy đến con trẻ”.
Albert cư nhiên lại mặc cho con mình nói dối để cố ý tiếp cận Đường Phong, đây là điều mà đáng lẽ ra một người cha không nên làm.
“Annie, đi về phòng.” Albert chỉ gian phòng phía sau tủ quần áo.
Tiểu Annie nhìn Đường Phong rồi nhìn Albert, có chút không bằng lòng mà bĩu môi.
“Annie.” Giọng Albert lạnh lùng.
“Đừng có lớn tiếng với con nít như vậy.” Đường Phong nhíu mày, “Con bé là con của anh”.
“Đúng vậy, nó là con tôi.” Albert tựa hồ cười nhạt một tiếng, tựa như đang nói, nó là con của tôi, cậu không có quyền xen vào.
Tiểu Annie rất nghe lời, đi đến gian phòng, lập tức bảo vệ bên đó đóng cửa phòng lại.
“Tại sao anh có thể để con gái anh nói dối, tôi cứ tưởng anh rất yêu con gái anh chứ.”
Albert đi tới bên cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, đưa lưng về Đường Phong nói: “Làm con gái của tôi, khi vừa sinh ra thì không giống như những đứa trẻ khác, kẻ nhu nhược hèn nhát thì không thể sinh tồn trong thế giới này.”
Xoay người nhìn phía Đường Phong, Albert mỉm cười: “Vì sao cậu luôn luôn biến mất mà không bao giờ nói lời từ biệt?”