Siêu Sao | Cự Tinh Vạn Diệt Chi Thương

Chương 239: Chương 239




CHƯƠNG 239 – LẦN ĐẦU ĐỤNG ĐỘ

Từ ngoài đi vào, Đường Phong cảm giác bầu không khí trong công ty thật không giống ngày thường, hình như thiếu chút gì đó, tinh thần làm việc, sự hăng say, tùy hứng hằng ngày cũng mất đi, trái lại thì sự nghi ngờ, đố kỵ, lo lắng hằn rõ lên nét mặt mọi người, dường như tin tức thay đổi quản lý cấp cao của công ty đã bị rò rỉ.

Hội nghị quản lý cấp cao như thế đối với một nhân viên tép riu như cậu thì có liên quan gì?

Nhưng Tiểu Vũ chính miệng nói với cậu rằng, cuộc họp sáng nay cậu nhất định phải có mặt.

Mỗi ngày ba bữa như thường lệ, sau đó Đường Phong ung dung đi đến dự cuộc họp, bất quá cuộc họp này không giống như cậu tưởng tượng là mấy.

Lúc bước vào thì đã thấy các quản lý cấp cao ngồi đấy, tập đoàn giải trí Thiên Thần thành lập cũng chưa lâu, bây giờ nói thẳng ra là cho dù Đường Phong là diễn viên có tên tuổi đi nữa, thì cậu cũng không phải là người nên có mặt ở đây, những người khác khi nhìn thấy cậu thì có chút ngờ vực, tò mò, nhưng cũng chẳng ai hỏi bất cứ điều gì.

Khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, thì đúng chín giờ một người đàn ông bước vào, người này cậu đã từng gặp một lần tại Giang Tây, cha của Lục Thiên Thần.

Cha con rốt cuộc vẫn là cha con, Lục Thiên Thần xem ra vẫn còn non tay, phong thái của cha Lục Thiên Thần so với anh ta còn chững chạc hơn hẳn.

Lục Thiên Thần thì tựa như một con báo đen, thích mai phục vào ban đêm, bình thường lãnh cảm, lạnh lùng băng giá, nói không chừng sau một khắc sẽ đột nhiên nhảy lên cắn đứt cổ họng đối phương, cả người luôn tràn đầy sinh lực, thế nhưng sự trầm tĩnh và kín đáo thì không phù hợp ở độ tuổi anh ta chút nào.

Đối với cá tính “trầm tĩnh” này, Đường Phong nghĩ đại khái là do di truyền.

Khác biệt chính là Lục Thiên Thần làm cho người khác cảm giác có tình cảm hơn, mà hiện tại thì con cáo già trước mặt đang đeo một cái mặt nạ, giấu mình tươi cười quan sát những người trong phòng.

Cha của Lục Thiên Thần mỉm cười ngồi xuống, thay ông ta phát biểu là một thư ký trông có vẻ cũng khá thông minh, Đường Phong cũng chẳng thèm để ý đến những vấn đề quản lý hay những rắc rối mà công ty đang gặp phải, cậu chỉ lẳng lặng ngồi ở cuối ghế, nhiều lúc cậu cảm thấy cha của Lục Thiên Thần thỉnh thoảng lại lia ánh mắt sắc nhọn sang nhìn cậu.

Cáo già rốt cuộc vẫn là cáo già.

Đường Phong làm bộ không thấy, cố ý cúi đầu chơi game, dù sao thì cậu cũng chả có quyền bỏ phiếu bầu cử gì đó ở chỗ này, cho nên thà ít nói một chút cũng như giả ngu giả ngơ để cho đối phương giảm bớt sự cảnh giác nơi mình.

Bạch y nhân là một ví dụ điển hình, huống chi bây giờ Đường Phong đang đối mặt với thực tế, tự dùng thủ đoạn để bảo vệ lấy mình thật ra cũng không có gì là sai.

Cha Lục Thiên Thần đã đoạt quyền quản lý từ tay anh ta thì đương nhiên là cũng có sự chuẩn bị trước, nhẹ nhàng nói “Lục Thiên Thần cần tiếp nhận sự nghiệp ở nước ngoài, nên Lục Thiên Tịch tôi sẽ tạm thời thay thế quản lý tập đoàn Thiên Thần tại chi nhánh Á Châu”, chính thức trở thành lãnh đạo trực tiếp, phía dưới ngoại trừ một số người im lặng không nói gì, đại đa số đều bỏ phiếu tán thành.

Hội nghị này từ đầu đã khiến cho người khác lo lắng, tất nhiên thì kết quả cũng không có gì là bất ngờ, mọi thứ đã nằm trong dự kiến.

Buổi họp cứ diễn ra tiếp tục, từ đầu đến đuôi chẳng có việc gì liên quan đến Đường Phong.

Sau khi cuộc họp chấm dứt, mọi người lục đục kéo nhau ra về, mặc kệ ai là lãnh đạo, bọn họ vẫn phải tiếp tục làm việc, chỉ cần phúc lợi công ty không đổi, ai quản lý thì mặc ai, huống chi nói tới nói lui cũng chỉ là người nhà họ Lục nắm quyền.

“Đường Phong ở lại.” Việc gì đến thì cũng sẽ đến, Đường Phong vừa mới chuẩn bị đứng lên cùng mọi người bước ra, thì Lục Thiên Tịch gọi cậu lại, ông ta nói bằng cái giọng mũi trầm trầm, tên gọi cậu không sai, nhưng Đường Phong không thích cái giọng ấy.

“Lục Tổng, có chuyện gì sao?” Xưng hô như thế, nhưng hiện tại Lục Tổng đã không còn là Lục Thiên Thần mặt lạnh quay lại nhìn cậu như hồi xưa nữa, mà là một người thích nhếch môi tự cho rằng mình luôn nắm chắc phần thắng trong tay – một lão già lõi đời .

Tuổi Lục Thiên Tịch và tuổi thật của Đường Phong cũng không cách nhau mấy, so với Lục Thiên Thần thì Lục Thiên Tịch không dễ đối phó, nhưng loại người này không chừng có thể càng dễ đối phó hơn.

Chính vì không phân biệt được thủ đoạn và không hiểu rõ về lão già này, thế nên cậu cần phải có nhiều suy xét và đắn đo hơn.

Loại người khác nhau, cách đối phó cũng khác nhau.

“Qua đây.” Ngồi ở vị trí chủ tịch hội đồng, Lục Thiên Tịch vẫy vẫy tay gọi Đường Phong như gọi một chú chó.

Qua thì qua thôi.

Đường Phong mỉm cười đi tới, đứng cách ghế của Lục Thiên Tịch cũng không xa.

“Để tôi đoán xem, cậu tính hủy hợp đồng với công ty phải không?” Lục Thiên Tịch chưa gì đã đánh phủ đầu, rất dễ khiến cho người khác phải lúng túng.

Đường Phong quyết định chơi trò mèo vờn chuột với ông ta, nếu như trước mặt cậu là Lục Thiên Thần thì cậu sẽ thẳng thắn nói chuyện, nhưng đối phương là cha Lục Thiên Thần, cậu đơn giản chỉ cần tương kế tựu kế khiêm tốn một chút.

Cái kế khôn vặt của Đường Phong đương nhiên Lục Thiên Tịch nhận ra được, thật ra cái Đường Phong muốn, chính là khiến ông ta thấy được cậu đang giả đò, chính vì giả đò như vậy thì mới phù hợp với tình hình hiện tại của cậu, tạo cho đối phương cảm giác là cậu đang cảnh giác cao độ và dùng mọi mưu kế để đáp trả ông ta.

“Lục Tổng, ngài nói như vậy thì tôi cũng không biết giải thích thế nào, tôi thật tình không biết quyết định này.” Đường Phong nói mơ mơ hồ hồ.

“Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, dù sao cậu cũng là người do một tay Lục Thiên Thần nâng đỡ, nó vung tiền cho cậu đóng phim, lăng xê cậu lên báo, thậm chí giữa cậu và nó còn có mối quan hệ khá đặc-biệt”. Dường như không có dự định để cậu ngồi xuống, Lục Thiên Tịch ngồi nói thẳng thừng “Nó bây giờ không còn ở công ty, mà cậu giờ đang lên như diều gặp gió ở Hollywood, chim giờ đã đủ lông đủ cánh, rồi thế nào cũng sẽ bay khỏi tổ.”

“Lục Tổng, tôi…” Đường Phong giả ngu ấp a ấp úng.

Lục Thiên Tịch không định nói tiếp, cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào cậu.

Hết cách, Đường Phong chỉ có thể kéo dài thời gian: “Tôi tin ngài là lãnh đạo, khẳng định ngài sẽ nghĩ cho tương lai của công ty. Ngài nói rõ ràng một chút, đừng nói bóng gió gây khó dễ cho tôi”.

“Xem ra cậu đã biết chuyện gì rồi.” Lục Thiên Tịch nở nụ cười, vỗ nhẹ bàn, “Ngồi xuống.”

Cái giọng điệu ra lệnh chết tiệt này thật là giống nhau y đúc mà, nhìn sơ qua cũng có thể thấy được bộ dạng xưa kia của Lục Thiên Thần.

Ngồi còn đỡ hơn là đứng, Đường Phong chọn một vị trí gần nhất ngồi xuống, cậu mở miệng cũng nhằm mục đích tạo cho đối phương cảm giác rằng cậu đang nhượng bộ, cam chịu.

“Là một người đàn ông, tôi thật khinh thường cậu.” Giọng điệu Lục Thiên Tịch nghe không có vẻ gì là coi thường hay bất kỳ ác cảm giác nào khác, mặc dù chính miệng ông ta nói ra những lời khinh rẻ kia.

“Đàn ông sống là phải biết chinh phục thế giới, chứ không phải như đám đàn bà rẻ tiền mỗi ngày chỉ biết giang hai chân quấn lấy đàn ông”. Lục Thiên Tịch nói chắc nịch: “Trong cái thế giới giải trí này dù là nam hay nữ, thì tất cả cũng chỉ là những con kỹ nữ, những thằng bồi rượu trong lầu xanh mà thôi, nếu là đứa có chút danh tiếng, cao tay hơn những đứa khác thì có thể tự mình đi chọn khách mà chơi, còn những đứa hạng xoàng, chưa có tiếng tăm, thậm chí còn phải đi van nài những kẻ có tiền lên giường với mình.”

Nói thẳng một cách quá trắng trợn.

“Nhưng đồng thời tôi cũng rất bội phục cậu.” Lục Thiên Tịch đứng lên đi tới trước mặt Đường Phong, mang theo ánh mắt soi xét, rồi chìa tay chạm vào cằm cậu, hành động này chả khác nào đang làm nhục cậu.

“Một người là Lục Thiên Thần, một người là Charles, thậm chí ngay cả Albert cũng cảm thấy hứng thú với cậu, việc này thì tôi đoán không chỉ đơn giản là lên giường mà có thể giải thích được.” Trong lời nói Lục Thiên Tịch ẩn giấu vài phần nguy hiểm.

“Xem lại những gì cậu đã trải qua, là cái gì đã kích thích dã tâm cũng như mưu đồ của cậu, xem ra là do cậu thất bại khi ve vãn Lục Thiên Thần, lúc trước bởi vì nó lạnh nhạt với cậu, xém chút nữa thì cũng đã hại cậu mất mạng”.

“Lục Tổng, tôi không biết ngài đang nói gì.” Đường Phong tiếp tục giả khờ, cậu cảm thấy không mấy vui vẻ, cố tình tránh được cái chạm tay của Lục Thiên Tịch.

“Cậu muốn cái gì, tiền tài, danh vọng hay địa vị?” Lục Thiên Tịch chỉ cười cười, một lần nữa ngồi trở lại vị trí chủ tịch.

“Không ai ghét mấy thứ đó.” Đường Phong nói rõ.

“Đúng vậy, không ai ghét mấy thứ đó, ” Lục Thiên Tịch tiếp tục “Việc thay đổi quản lý cấp cao sẽ truyền ra rất nhanh, tôi không hy vọng sẽ có bất kỳ thay đổi nhân viên nội bộ nào hết, ví dụ như minh tinh nào đó tự ý tách ra thành lập công ty riêng”.

“Ngài nói không sai, Lục Tổng, ngài hiện giờ đang nắm giữ vị trí cao nhất ở tập đoàn Thiên Thần này, tôi đương nhiên sẽ không gây khó dễ cho ngài, không ai lại khờ dại đi đối đầu với chính cái nơi mà mình hái ra tiền.”

“Lục Tổng, tôi sẽ không hủy hợp đồng với công ty.” Đường Phong chủ động chấp thuận, nhưng cậu đồng thời cũng nói rằng: “Tôi nghĩ ngài có chút hiểu lầm, giữa tôi và Lục Thiên Thần không có bất cứ quan hệ gì, ngoại trừ làm bạn giường ra, không còn bất kỳ quan hệ nào khác.”

Đường Phong lựa chọn biến chính mình thành một trò tiêu khiển trong mắt của Lục Thiên Tịch: “Một diễn viên mà đi quá giới hạn của mình thì đạt được gì? ngoài thất bại và trắng tay trong cuộc chơi ra thì chẳng có gì hết, tôi chỉ muốn bản thân mình sống được tốt hơn một chút, mặc kệ ai nghĩ cái thế giới giải trí này là kỷ viện đàn *** gì đi nữa, thì người muốn tồn tại trong thế giới này phải biết cạnh tranh để trèo lên danh vọng, tôi cũng không muốn bị thụt lùi và bỏ lại phía sau.”

“Cậu là một người thông minh.” Lục Thiên Tịch nói.

Tôi vốn biết chính mình không đến nỗi ngu đâu.

Đường Phong âm thầm oán giận, sau đó vừa cười vừa nói: “Đối với người có trí tuệ anh minh như Lục Tổng đây, tôi chỉ một con người nhỏ bé đang xoay sở để đối mặt với thực tế mà thôi.”

“Tôi không muốn đắc tội với ngài, Lục Tổng.” Đường Phong chủ động tỏ ra yếu kém.

“Vậy cậu cứ tiếp tục làm một người thông minh đi, nếu như Lục Thiên Thần đã tìm thấy cậu”. Lục Thiên Tịch mỉm cười nói, “Nhớ kỹ lời tôi nói, gần đây nó tâm tình không tốt, nhà cũng không thèm về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.