Translator: Maru chan
Beta – reader: Maru chan
Hạ Cực ngủ suốt hai ngày, khi hắn tỉnh lại thì trời đã sáng. Hắn nằm mơ hồ, cũng không hề cảm thấy đói, tinh thần sảng khoái. Sự thống khổ mấy ngày mất ngủ cũng hoàn toàn biến mất.
Hắn xuống giường mặc quần áo. Đinh Tông Nho nói người giúp việc nấu vài món đơn giản. Hạ Cực nhân tiện đó cũng ngồi xuống ăn, hoàn toàn không thèm liếc nhìn Đinh Tông Nho lấy một cái. Y biết rất rõ cá tính của Hạ Cực, cũng không để tâm làm gì cho mệt.
Y ôm con trong tay, đang trông chừng đứa bé thì có tiếng chuông bên ngoài. Đinh Tông Nho đi ra mở cửa. Giọng nói ồn ào của Vương Thiên Ốc truyền khắp nhà. Hơn nữa hắn lại còn thở phì phò, nói nhanh hắn vừa xuống sân bay lập tức gọi taxi về nhà.
– Chương trình kết thúc tôi liền lập tức tới phi trường lên chuyến bay sớm nhất gấp gấp trở về. Ui, ui. Tiểu tâm can, tiểu bảo bối… Đến cho tôi hôn một cái… Hôn thêm cái nữa đi… Ba cái cũng chưa có đủ… Đừng đừng đừ… Hôn mười cái có được hay không?
Hạ Cực buông đũa, những lời buồn nôn nghe được từ miệng Vương Thiên Ốc làm hắn nổi da gà. Mà Đinh Tông Nho nhã nhặn cười như chuông bạc.
– Đừng như vậy, Thiên ốc. Ai mà nhìn thấy liền có cảm giác anh rất là nuông chiều đó.
– Nuông chiều thì sao nào. Tiểu bảo bối, tiểu tâm can. Hôm nay Vương Thiên Ốc ta phải nói cho rõ ràng. Trên thế gian này người tôi yêu thương chỉ có một người, cũng chỉ có một người duy nhất khiến tôi phải chạy về nhà như phát cuồng. Chính là muốn nhanh hơn một chút để nhìn thấy mặt em.
Người đàn ông cao to như gấu, thanh âm lại như đang làm nũng, cứ như là trẻ con đang nói chuyện
– Tiểu bảo bối, hôm nay có nhớ tôi không?
Nghe tiếng trẻ con nói i a, Vương Thiên Ốc cười đến sảng khoái. Trong tiếng cười ngập tràn sự vui sướng ngập tràn khắp căn phòng.
– Tiểu bảo bối, hôn em thêm mười cái được không? Tiểu tâm can. Để tôi ôm em lên giường hảo hảo yêu thương em nào.
Hạ Cực nghiêm mặt đi ra khỏi phòng ăn. Vương Thiên Ốc đang ôm con của hắn, vẻ mặt đầy cưng chiều. Mà Đinh Tông Nho đứng bên cạnh hắn ánh mắt tràn ngập sự vui sướng. Rõ ràng bọn họ chính là một gia đình hạnh phúc còn hắn hoàn toàn chỉ là người ngoài.
Một cảm giác vô cùng âm u trồi lên, hắn không rõ cái đó là cái gì, cũng không thể suy nghĩ cẩn thậ. Nhưng mà loại cảm giác này hắn lại không có cách nào kềm chế.
– Này, Vương Thiên Ốc
Hắn cao giọng bắt chuyện, muốn phá tan bầu không khí hạnh phúc của gia đình này.
Vẻ mặt Vương Thiên Ốc thoáng kinh ngạc rồi thôi, lập toét miệng cười, cũng không vì Hạ Cực đang ở nhà hắn mà cảm thấy bực mình.
– Ô! Hạ Cực, đúng là khách quí. Mời ngồi.
Hạ Cực cười lạnh
– Giường nhà anh tôi còn ngủ qua, không có đến nhà anh chỉ để ngồi đâu.
Hắn nói để ám chỉ việc khác, sắc mặt Đinh Tông Nho ảm đạm xuống một chút. Vương Thiên Ốc sau một giây ngây người lập tức nhìn về phía Đinh Tông Nho, hình như là muốn Đinh Tông Nho giải thích.
Đinh Tông Nho cúi đầu giải thích đơn giạn. Tận lực đem một số chi tiết lượt bỏ.
– Hai ngày trước Hạ Cực nửa đêm tới. Tôi thấy sắc mặt anh ta không tốt nên để anh ta ngủ lại. Anh ta ngủ tới bây giờ mới dậy nổi.
Vương Thiên Ốc nghe xong khóe miệng lại kéo lên trên, hắn ồn ào nói
– Chỉ là ngủ thôi mà. Hạ Cực à, con người tôi vốn rất hào phóng và hiếu khách. Nếu anh muốn ngủ lại nhà tôi, lúc nào tôi cũng sẽ chuẩn bị riêng 1 phòng khách cho anh ngủ.
Hạ Cực đi tới trước mặt Vương Thiên Ốc, tươi cười không chút thay đổi. Hắn hiểu rất rõ phải làm như thế nào để người khác thống khổ.
– Tiểu nho ngủ cùng với tôi. Vương Thiên Ốc à, tôi không ngờ là anh hào phóng đến như vậy. Ngay cả vợ mình cũng có thể ngủ chung với khách nha.
Hắn nói rất rõ ràng. Đinh Tông Nho chịu không nổi rồi, y nói nhỏ
– Hạ Cực, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không? Việc này không liên quan đến Thiên Ốc.
Hạ Cực choàng tay lên eo y, hoàn toàn không để ý đến Vương Thiên Ốc vẫn còn ở đây.
– Tại sao không liên quan? Hắn rốt cuộc cũng phải biết tiểu tâm can, tiểu bảo bối của hắn khi ở một chỗ với tôi có bao nhiêu phóng đãng chứ. Vương Thiên Ốc, đây là anh không đúng nha. Anh làm cho ai kia rất đói khát rồi. Khi tôi sờ bên dưới thì quần lót của ai kia cũng ướt đẫm. Còn có thanh âm mời gọi trên giường nữa. Càng đừng nói lỗ nhỏ của ai kia đói khát chỉ biết gắt gao hàm trụ tôi cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống.
Nghe được hắn huỵch toẹt miêu tả tình hình bọn họ làm gì trên giường, sắc mặt Đinh Tông Nho chuyển nhanh. Vương Thiên Ốc hình như là muốn cười. Hắn vừa nói tiểu bảo bối tiểu tâm can vốn là dành cho con của Đinh Tông Nho. Nhưng hiểu lầm này cũng thật hay nha.
Hắn chẳng những không giải thích, còn kích động nói
– Chờ một chút, Hạ Cực. Anh chờ tôi một chút không được đi đâu đấy. Chúng ta hai người hảo hảo tâm sự.
– Tôi cũng rất muốn nói chuyện đây.
Hạ Cực lạnh mặt nhìn Vương Thiên Ốc không có phát tác như hắn đã dự tính.
Vương Thiên Ốc đem em bé trả lại cho Đinh Tông Nho, chính mình ba bước chỉ cần bước thành hai chạy vào phòng. Sau khi trở ra hắn cầm trong tay máy quay phim chuyên dụng đặt trước mặt Hạ Cực. Cười hỉ hả
– Anh nói thêm cái gì nữa đi. Nói cái gì cũng được.
Đinh Tông Nho vừa vặn thoát được tay hắn đang ôm ngang eo
– Không nên như vậy Hạ Cực. Chuyện này không liên quan đến Vương Thiên Ốc. Anh đừng nói thêm gì nữa.
Hạ Cực thế như lại giống chết cũng không chịu buông tay. Hắn tay thêm sức, thậm chí cánh tay khác còn mạnh mẽ nắm chặt tay Đinh Tông Nho. Giọng hắn càng lúc càng lạnh, ngữ điệu càng lúc càng cao
– Tại sao không để tôi nói. Tôi nghĩ Vương Thiên Ốc biết rõ mối quan hệ lúc trước của chúng ta. Em giúp tôi sinh Hạ La Hối, nói thế nào cũng ta sớm đã cùng nhau lên giường. Vương Thiên Ốc cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc, anh ta cũng sớm biết em là người của tôi. Tôi thích biểu hiện trên giường của em rõ ràng hơn bất kì người nào.
– Không sai, Hạ Cực nói hoàn toàn chính xác.
Vương Thiên Ốc vẻ mặt vui mừng có chút đắc thắng, liên tục gật đầu đồng ý với lời Hạ Cực.
Thấy vẻ mặt không thèm để ý của Vương Thiên Ốc, nét cười trên mặt Hạ Cực càng lúc càng âm u. Hắn không tin không có gì có thể đả kích được tình cảm mà Vương Thiên Ốc dành cho Đinh Tông Nho.
– Vương Thiên Ốc, kĩ xão giường chiếu của vợ anh so với khi còn ở với tôi không có gì thay tôi. Tôi nghĩ hay là vì anh không có dạy cho ai kia chiêu gì mới. Cho dù trước kia Tiểu Nho cũng được tôi huấn luyện qua, nhưng anh bây giờ như vậy cũng khiến cho người ta quá vắng vẻ rồi.
Vương Thiên Ốc trưng ra bộ dáng chỉ lo thiên hạ không loạn, nói càng lúc càng khoa trương.
– Huấn luyện qua cũng có cái giá của đã được huấn luyện. Ít nhất sẽ không giống như xử nam đau đến khóc oa oa. Hạ Cực. Kì thật tôi rất cảm ơn anh đã dạy Tiểu Nho việc này. Làm cho tôi trên giường là lập tức có cảm giác hưởng thụ như cá với nước. Vừa lại không cần sợ làm y đau đớn hay máu chảy khắp giường. Cho nên đã được huấn luyện đúng là rất tốt. Tôi bây giờ rất thích người có kinh nghiệm.
Đinh Tông Nho không dám tin vào những lời nói dối bay ra khỏi miệng của Vương Thiên Ốc. Y căn bản là chưa có từng làm tình với hắn, hắn nói những lời này vì mục đích gì?
– Anh… Anh nói cái gì?
Vương Thiên Ốc nhanh chóng ngăn y nói tiếp
– Còn có, anh cũng biết là người như thế nào mà. Rất là yếu đuối. Em ấy khi bị tình cũ bỏ rơi, bộ dạng thì rất đáng thương lại không hề mở miệng xin trợ giúp thì ai lại có thể đành lòng mà không giúp em ấy? Cho nên Hạ Cực à, anh không cần để tâm, chính vì điểm này của Tiểu Nho cho nên tôi mới thương em ấy.
Hạ Cực không biết tâm lí tại sao dâng lên đầy choớng khí đen sì. Nhưng trong mắt hắn dâng lên hai ngọn lựa, hơn nữa càng ngày cháy càng to.
– Vương Thiên Ốc. Anh thì biết cái gì! Tiểu nho yêu tôi. Tôi biết cho dù tôi có đối xử với em ấy như thế nào, em ấy đều yêu tôi cả đời. Tôi khi nào muốn làm tình, chỉ cần gọi điện thoại em ấy liền ngay lập tức chạy đến. Ngay cả khi tôi có làm gì tổn thương trái tim em ấy, thì chỉ cần tôi di chuyển một đầu ngón tay út em ấy cũng sẽ chạy tới.
Đinh Tông Nho trong mắt ngập lệ đầy thê lương. Hạ Cực nói rất đúng ý nghĩ trong đầu y. Hắn đối với tình yêu của y chỉ có khinh thường nhưng lại biết cách làm thế nào đả thương trái tim của y.
Vương Thiên Ốc cười ha ha
– Hạ Cực anh nói rất hay. Tiểu Nho nếu yêu như lời anh nói vậy tại sao em ấy lại ở nhà của tôi? Tại sao lại sinh con cho tôi? Kì thật em ấy hết yêu anh rồi. Hai ngày trước em ấy lên giường với anh bất quá cũng chỉ vì thương hại anh thôi. Trên thực tế, bộ dạng của anh bây giờ người nào thấy cũng đều nảy sinh lòng thương hại. Tôi chẳng trách Tiểu Nho một chút nào.
Vương Thiên Ốc nói vậy tất nhiên là có ý đồ. Nói rõ nghiệp diễn viên của hắn đã xuống dốc, còn hắn là đạo diễn hiện rất có danh tiếng. Hạ Cực không đáng làm đối thủ của hắn. Hắn dễ dàng công kích làm cho Hạ Cực không có cách nào đánh trả.
Đinh Tông Nho ra sức thoát khỏi cánh tay của Hạ Cực. Y ôm con đi về phía Vương Thiên Ốc. Mặc dù Vương Thiên Ốc nói dối về mối quan hệ giữa y và hắn nhưng mà y rất muốn cảm tạ Vương Thiên Ốc đã làm như vậy. Nghe những lời Hạ Cực nói lúc nãy rốt cuộc đã giúp y có thể tự giải thoát ra khỏi tình yêu với Hạ Cực.
– Hạ Cực, anh về đi. Tôi đã không còn yêu anh nữa.
Y nói rất từ tốn và nghiêm túc. Trên môi xuất hiện nụ cười êm ái như thể hiện gánh nặng đã được trút bỏ. Đoạn tình cảm dây dưa không rõ ràng đã làm cho y rất mệt mỏi. Kể từ khi cha mất, y cũng mất hết tất cả hi vọng với Hạ Cực. Bây giờ chỉ càng thêm rõ ràng tâm tình của mình mà thôi.
Vương Thiên Ốc hôn nhẹ lên má y, nói to
– Làm tốt lắm.
Luồng hắc khí chậm rãi dâng lên, tràn ngập khắp người Hạ Cực. Nụ cười nhàn nhạt cùng má lúm đồng tiền luôn đọng trên người hắn cũng biến mất. Trong người hắn lúc này chỉ có một loại cảm giác buồn bực lẫn khó chịu mà hắn chưa từng nếm qua, làm hắn không cách nào thở nổi.
Không khí trong phổi hắn hình như toàn bộ đều biến mất. Máu hình như cũng đã bốc hơi đi. Chỉ còn lại có những cơn sóng lớn không ngừng quất vào ý niệm của hắn.
Lạnh, cái lạnh từ đáy lòng. Với người từ nhỏ đến lớn chỉ biết chính mình cũng không thể hình dung được. Lần đầu tiên cái lạnh tràn ta đến tận đầu ngón tay, ngón chân như muốn đem mỗi phân mỗi tấc trên người hắn ra để đóng băng lại.
Hắn luôn biết Đinh Tông Nho thương hắn. Hắn hưởng thụ sự sùng bái cùng tình yêu và ánh mắt mê luyến của y, cũng nhớ rất kĩ lần đầu tiên hắn ôm Đinh Tông Nho, Đinh Tông Nho mắc cỡ không thôi nhưng vẻ mặt lại kinh hỉ muốn chết. Hắn sinh ra vốn là để cho người khác vây quanh, chính mình là chúa thể, là thần của người khác.
Cho nên nhiều năm trước khi Đinh Tông Nho yên lạng không lên tiếng rời khỏi hắn, hắn tức giận không thôi. Khi hắn gặp lại Đinh Tông Nho, cho dù bề ngoài của y chỉ là một kẻ làm thuê nhưng mà ánh mắt y nhìn hắn căn bản là không có thay đổi.
Hắn biết trái tim Đinh Tông Nho đối với mình nhất mực trung thành, chỉ cần hắn ngoắc ngoắc đầu ngón út y cũng sẽ thần trí mê man theo hắn lên giường, mặc hắn dày vò.
Cho dù hắn có nhẫn tâm đối xử với y như thế nào, ánh mắt y nhìn hắn vẫn không thay đổi. Hắn biết Đinh Tông Nho sẽ thương hắn cả đời, không có khả năng thay đổi.
Miệng hắn vặn vẹo, khuôn mặt anh tuấn cơ hồ biến dạng
– Tiểu Nho. Đi lại đây.
Tiếng nói của hắn dần cao lên. Nhìn thấy khoảng cách giữa hắn và Đinh Tông Nho càng lúc càng xa xôi, còn giữa y với Vương Thiên Ốc lại càng lúc càng gần. Luồng khí lạnh trong lòng hình như muốn đóng băng luôn cả trái tim của hắn.
– Tôi nói em đi lại đây.
Hạ Cực vươn tay, nhìn bàn tay to mình từng chờ đợi bao năm, có bao hi vọng hắn có thể vĩnh viễn nắm tay mình, chỉ có mình mới có thể vuốt ve cánh tay đó… Hết thảy chỉ là một giấc mơ của mình.
Chỉ là bây giờ nên tỉnh mộng rồi, y cũng nên thừa nhận sự thật thôi.
Đinh Tông Nho đau thương nói
– Đủ rồi, Hạ Cực. Anh không cần tôi. Thật ra tôi chẳng là gì đối với anh cả. Anh không có cảm giác với tôi. Chúng ta cũng đã lãng phí rất nhiều năm rồi. Bây giờ chúng ta cũng nên đường ai nấy đi thôi.
Tiếng nói của Hạ Cực cất cao, hắn nổi giận nói
– Vậy tại sao lại là Vương Thiên Ốc? Vương Thiên Ốc có chỗ nào tốt hơn tôi? Em vẫn sẽ yêu tôi cả đời.
Vương Thiên Ốc vẫn còn đang cười, nói:
– Hạ Cực, nam tử hán đại trượng phu, không cần như vậy không cam lòng. Rất cảm ơn những lời vừa rồi của anh. Tôi sẽ cùng Tiểu Nho thử qua vài tư thế mới. Thôi nôi con chúng tôi, nhất định sẽ mời anh đến uống rượu mừng.
Sau một phút, Đinh Tông Nho hét to. Bởi vì ai cũng không nghĩ chuyện lại trở nên như vậy. Ngay cả Vương Thiên Ốc cũng phản ứng không kịp ngã lăn ra đất.
Hạ Cực phút trước đột nhiên xông lên đấm thẳng vào mặt Vương Thiên Ốc. Hắn ra tay rất mạnh, máu mũi Vương Thiên Ốc ngay lập tức trào ra. Em bé oa oa khóc to.
– Không nên như vậy mà. Hạ Cực. Không nên như vậy.
Y cơ hồ gào to ngăn cản lại.
Y ôm con đang khóc ngằn ngặt, căn bản không có cách nào ngăn cản cơn lôi đình của hắn. Chỉ có thể lớn tiếng can ngăn Hạ Cực. Nhưng Hạ Cực lại giống như đã mất đi phản ứng, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài. Hai tròng mắt hắn đỏ ngầu lao vào ẩu đả với Vương Thiên Ốc. Một đấm lại một đấm giáng xuống, ai mà nhìn thấy đảm bảo sẽ bị hù giật hết cả người.
Nếu đánh nữa nhất định sẽ xảy ra án mạng. Đinh Tông Nho không còn cách nào gọi điện thoại cho cảnh sát. Mãi cho đến khi một cảnh sát lực lưỡng khống chế Hạ Cực lại mới có thể ngăn cản hắn tiếp tục đả thương Vương Thiên Ốc.