Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 69: Chương 69: Bộ mặt thật




Khu dân cư mặc dù không có khách sạn xa hoa cùng với các dịch vụ chu đáo, nhưng bù lại lại có một hương vị tự nhiên khiến người đến cũng không thấy chán nản.

Lý Nam và Tiếu Kỳ Thậm ngồi trong phòng nói chuyện phiếm với nhau. Lý Nam ngồi dựa vào cửa sổ, hắn đốt một điếu thuốc nhìn cảnh trí ngoài trời “Đây là là lần thứ hai tôi đến chỗ này để quay phim, lần đầu tiên là từ tám năm trước rồi.” Hắn rít mạnh một hơi thuốc “Khi đó tôi mới chỉ là một đạo diễn nhỏ, cũng không có được ảnh hưởng như bây giờ.”

“Là quay bộ phim《Phong nguyệt》ạ?” Mặc dù Tiếu Kỳ Thậm không mấy quan tâm những chuyện đã qua trong giới giải trí, nhưng hắn vẫn biết Lý Nam từng quay một phim điện ảnh tên là《Phong nguyệt》, bộ phim này đã đoạt được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, mà thời gian cũng vừa khớp là tám năm về trước.

“Ừ, là《Phong nguyệt》.” Lý Nam nheo mắt nhìn cảnh sắc đằng xa, tuy mông lung nhưng lại làm cho người cảm thấy đẹp vô cùng “Tôi thường nghĩ, nếu như Mục Ngôn không giúp đỡ tôi thì bộ phim đó căn bản là quay không được, mà hôm nay tôi cũng không đi được đến bước này.”

“Cũng không thể nói như thế được. Cho dù anh không quay bộ phim đó, thì cũng có thể quay phim khác, rồi cũng nổi tiếng như vậy thôi.” Tiếu Kỳ Thậm lơ đãng nói “Thực lực quyết định tất cả mà.”

“Cũng chỉ là có thể thôi.” Lý Nam không keo kiệt lòng cảm kích của bản thân dành người nọ “Tiếu Kỳ Thậm, cậu sẽ không biết được một đứa trẻ mồ côi muốn bước lên đỉnh cao phải có nghị lực như thế nào đâu. Bởi từ nhỏ cậu đã được quá nhiều, có thêm cái gì thì cũng là điều đương nhiên. Nhưng với chúng tôi thì không vậy, mỗi khi chúng tôi đạt được một vật gì thì đó đều là nỗ lực rất nhiều, hơn nữa không nhất định là sẽ có kết quả.”

Tiếu Kỳ Thậm nghe rất rõ ràng, Lý Nam nói là “Chúng tôi” mà không phải “Tôi”, hắn đột nhiên nhớ ra vai chính của《Phong nguyệt》là do Cảnh An Tước đóng. Khi đó, Cảnh An Tước đã có một vị trí đứng nhất định trong giới giải trí. Tuy không phải siêu sao Thiên vương, nhưng cũng là một nghệ sĩ nổi tiếng, cẩn thận ngẫm lại sẽ hiểu, Cảnh An Tước nhất định cố gắng không ít để đầu tư phim này.

“Tuy em không hiểu rõ mọi người đã trải qua cuộc sống như thế nào, nhưng em hy vọng những người đến từ viện mồ côi có thể sống thoải mái.” Tiếu Kỳ Thậm đi đến đứng bên cửa sổ, nhờ thế mới thấy ngoài trời mưa phùn đã mịt mờ, có một chút mưa bị gió thổi tạt vào mặt hắn, lành lạnh “Tuy em không hiểu mọi người đã sống thiếu thốn như thế nào, nhưng cũng như mọi người sẽ không hiểu được những thủ đoạn đáng ghê sợ nơi cửa nhà giàu có, có được thì có mất, lời này là dành cho tất cả mọi người, ai cũng không thể ngoại lệ.”

“Chính xác là có được tất có mất.” Lý Nam nhăn mày lại, nói ra nghi vấn trong lòng “Giữa cậu và Đan Á Đồng…” Hắn là muốn nói, tình cảm giữa cậu và Đan Á Đồng rốt cuộc là gì, là một người bạn nhưng hắn lại không biết nên nói gì cho phải.

“Em thích Đan Á Đồng.” Tiếu Kỳ Thậm không chút do dự nói ra, dường như lời này đã nỉ non trong tận đáy lòng đã ngàn vạn lần rồi. “Chỉ sợ là khó có thể làm cho đối phương tiếp nhận, cậu ấy… dường như không thích tình yêu đồng tính.” Nói đến đây, Tiếu Kỳ Thậm cười khổ.

“Chỉ hy vọng cậu đừng làm ra việc ngu ngốc giống như anh trai của mình.” Lý Nam thở dài “Đến cuối cùng, chỉ rơi vào bi kịch.”

“Anh trai em?” Tiếu Kỳ Thậm cả kinh, hắn từng nghe Đan Á Đồng nói chuyện anh trai là gay, nhưng không tra ra được điều gì. Nhưng bây giờ nghe Lý Nam nói như vậy, trong đó hẳn có chuyện ẩn giấu. Chỉ là Lý Nam và Tiếu Trình Ngự cũng không quen biết mấy, sao lại biết những chuyện này?

Lý Nam thấy mình lại nói ra bí mật năm xưa, ngón tay gõ trên trán, quả thật là trời mưa tác quái, sao hắn lại đem sự kiện kia nói ra chứ. Hắn nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tiếu Kỳ Thậm, thở dài trong lòng. Hôm nay Tiếu Kỳ Thậm lại có tình yêu bất chính giống như Tiếu Trình Ngự năm đó, nhưng hắn không nghĩ bọn họ sẽ đi đến cùng một kết cục.

“Sự tình đã qua mười năm, nếu như người nọ còn sống có lẽ cũng sẽ không còn quan tâm đến chuyện này nữa.” Lý Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm xuống “Hồi đó anh trai cậu và Mục Ngôn gặp nhau là ở California, khi đó Mục Ngôn rất đẹp trai, nhưng cậu ấy chẳng biết chuyện đàn ông cũng có thể thích đàn ông, nên trong chuyện tình cảm cậu ấy rất đơn thuần.”

“Tiếu Trình Ngự ôm tâm tư tối tăm tiếp cận Mục Ngôn, nhưng Mục Ngôn lại cho rằng Tiếu Trình Ngự dù sinh ra trong gia đình giàu có nhưng lại không mang tâm tính của một cậu ấm nên thường xuyên qua lại, hai người liền trở thành bạn bè thân thiết của nhau, về sau…” Lý Nam dụi tắt điếu thuốc, giọng nói lạnh lẽo “Về sau Tiếu Trình Ngự lợi dụng buổi tối mà bỏ thuốc vào trong ly sữa của Mục Ngôn.” Lý Nam nói đến đây, không nói tiếp được nữa, ánh mắt cũng trở nên dữ tợn “Gã đàn ông kia, dùng thủ đoạn như vậy. Khi Mục Ngôn tìm được tôi cả người chật vật vô cùng, cuối cùng biến mất khỏi California. Lúc tôi gặp lại thì cậu ấy đã là Cảnh An Tước, nghệ sĩ nổi tiếng của Thiên Quan.”

Một Tiếu Kỳ Thậm thấy núi Thái Sơn lở cũng không biến sắc, lần đầu tiên mất đi sự vui vẻ trên mặt. Hắn cảm thấy cổ họng có chút khó nuốt “Ý của anh là… Tiếu Trình Ngự đối với Cảnh An Tước…”

“Phải!” Ánh mắt Lý Nam sáng quắc nhìn hắn “Tôi không quản việc cậu thích Đan Á Đồng, nhưng tôi không hi vọng cậu giống thằng anh súc sinh của mình. Tuy Đan Á Đồng không phải bạn của tôi, nhưng đứa bé kia quả thật là nhân tài khó tìm. Nếu cậu dùng thủ đoạn như vậy, cho dù có là cậu hai Tiếu gia thì tôi cũng có thể làm cho cậu thân bại danh liệt.”

Tiếu Kỳ Thậm từ khiếp sợ lấy lại tinh thần, trên mặt của hắn lần nữa xuất hiện nụ cười không đổi “Em không ngờ đạo diễn Lý lại bảo vệ Á Đồng như thế đấy.”

“Bởi vì nó sinh ra ở cô nhi viện, cũng bởi vì …”

“Cũng bởi vì cử chỉ của cậu ấy rất giống Cảnh An Tước?” Tiếu Kỳ Thậm cắt ngang lời Lý Nam, cười mà không phải cười nói “Anh có thể yên tâm, em là thích Á Đồng thật lòng, sẽ không làm chuyện như vậy đâu. Bất cứ khi nào, em cũng thích sự cam tâm tình nguyện.”

Lý Nam cười cười “Cũng phải, nếu như cậu thật sự giống anh trai thì hôm nay tôi đã không nói cho cậu nghe những lời này.” Hắn vỗ vỗ lên người chẳng dính chút bụi nào “Vừa rồi nghe nói Đan Á Đồng có phần không khỏe, cậu đi gặp đi. Tôi không lãng phí thời gian cậu theo đuổi người yêu nữa.”

“Em đi đây.” Tiếu Kỳ Thậm cũng không khách khí xoay người ra cửa. Hiển nhiên hắn cũng không muốn tìm hiểu thêm chuyện quá khứ của Cảnh An Tước và Tiếu Trình Ngự, đi nhanh như vậy, ngoại trừ việc lo lắng cho Đan Á Đồng, có lẽ còn có ý tránh né.

Lý Nam nhìn bóng lưng Tiếu Kỳ Thậm, lại đốt một điếu thuốc khác, cười cười, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ngày đó Mục Ngôn chật vật như thế nào, có lẽ bây giờ chỉ có hắn là biết rõ.

Ra khỏi phòng Lý Nam chính là ban công, đi qua vài căn phòng ở phía trước chính là nơi của Đan Á Đồng. Tiếu Kỳ Thậm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Đan Á Đồng giờ phút này thật yên bình ngủ trên giường trúc, để lộ ra một bên gò má tái nhợt.

Tiếu Kỳ Thậm bất giác nhẹ chân đến ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt Đan Á Đồng khi ngủ trong tai lại vang lên tiếng Lý Nam nói ra những chuyện kia. Hắn không khỏi nghĩ, Đan Á Đồng có lẽ là đã biết rõ chuyện này.

Trong phòng rất yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của Đan Á Đồng, nhưng lại có ma lực khiến Tiếu Kỳ Thậm an lòng vô cùng. Hắn nghĩ, thích Đan Á Đồng là bất hạnh của mình, nhưng cũng là may mắn, ít nhất hắn hiểu được cái gì gọi là động tâm, cái gì gọi là tình yêu chân chính.

Lúc Dương Quân đẩy cửa vào liền thấy được cảnh tượng như vậy, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng của Tiếu Kỳ Thậm rơi lên thân người nằm trên giường, dù cho Dương Quân đẩy cửa vào cũng không làm hắn chú ý. Có lẽ giờ phút này trong mắt của Tiếu Kỳ Thậm chỉ có một mình Đan Á Đồng.

Dương Quân không đi vào mà rời khỏi căn phòng. Cẩn thận đóng cửa lại, nhìn cánh cửa đóng kín, Dương Quân thở dài “Quy tắc ngầm thì quy tắc ngầm, gặp được người thật lòng như thế cũng thật hiếm.” Tuy hắn không hiểu Tiếu Kỳ Thậm, nhưng tình tự trong mắt Tiếu Kỳ Thậm hắn lại có thể hiểu được. Nhưng hắn có chút không rõ, đã ở trong giới giải trí này sao lại động lòng đơn giản như vậy?

Dọc theo ban công một đoạn liền gặp hai người đàn ông đứng ở góc. Lạc Viêm Kiềm có chút rủ rũ dựa lưng vào rào chắn bằng gậy trúc, vừa nhìn thấy hắn liền trở nên vui mừng “Dương Quân, bây giờ Á Đồng sao rồi?”

Dương Quân không biết tâm tư của Lạc Viêm Kiềm mà chỉ cho rằng đó là sự quan tâm đơn thuần đối với Đan Á Đồng, nhân tiện nói “Không có chuyện gì, vừa rồi uống thuốc nên ngủ rồi. Bây giờ thì Tiếu Thiên vương đang ở cùng cậu ấy, tôi cũng không có ý quấy rầy bọn họ.”

Nụ cười trên mặt Lạc Viêm Kiềm dần tắt, cậu nhìn cửa phòng Đan Á Đồng, ánh mắt có chút ảm đạm “Anh nói là Tiếu Kỳ Thậm đang ở trong phòng Á Đồng sao?”

“Ừ.” Dương Quân gật đầu, trong nháy mắt thấy sắc mặt kì lạ của Lạc Viêm Kiềm, trong nội tâm chấn động, chẳng lẽ nói… Dựa vào cái gì chứ. Thế giới này làm sao vậy, con gái mềm mại bày đặt không thích, lại muốn yêu một con hồ ly mặt lúc nào cũng tươi cười nhưng lòng dạ hiểm độc. Thật không biết mắt mấy thằng này để ở đâu nữa, mắt nhìn tệ quá đi, bằng không sao có thích loại người đáng sợ như Đan Á Đồng.

Lạc Viêm Kiềm dời đi tầm mắt, cậu đã biết mình thua ở nơi nào rồi. Bởi vì trong cậu còn có một Cảnh An Tước, còn trong nội tâm Tiếu Kỳ Thậm thì không có ai khác, ngoại trừ Đan Á Đồng ai cũng không có.

Anh ta sẽ không nói Đan Á Đồng giống người khác, cũng sẽ không đem Đan Á Đồng so sánh với người khác. Anh ta sẽ thấy Đan Á Đồng tốt hơn người khác ở chỗ nào, còn người khác thì không.

Thật ra cậu cũng không biết bản thân thích Đan Á Đồng, hay là thích bóng dáng mơ hồ của Cảnh An Tước trên người Đan Á Đồng nữa. Cậu thậm chí còn không biết rốt cuộc mình thích Đan Á Đồng hay là Cảnh An Tước. Nhưng cậu lại biết, tại thời khắc này, trong lòng cậu thấy mất mát và thống khổ vô cùng.

Hạ Tây Xuyên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lạc Viêm Kiềm “Viêm Kiềm, không còn sớm nữa, hôm nay lại ngồi xe lâu thế cậu đi nghỉ ngơi chút đi. Ngày mai còn phải quay phim, đừng để không tập trung.” Nói xong hắn liếc Dương Quân “Anh không phải trợ lý của Đan Á Đồng sao, chăm sóc tốt cho cậu ta là nhiệm vụ của anh. Làm một trợ lý mà như thế, anh thất trách quá đấy.”

“Ss ~” Dương Quân ngược lại hít sâu một hơi. Ngay cả Hạ Tây Xuyên cũng nói hắn vô trách nhiệm, xem ra bản thân thật sự làm không tốt rồi. Nghĩ nghĩ những ngày này, hắn thật sự làm không được tốt lắm, nhưng may mắn là hồ ly lòng dạ hiểm độc kia không tính sổ với, nói cách khác… Nghĩ đến thảm kịch có thể phát sinh, toàn thân hắn run rẩy, hắn cũng không muốn có một ngày thật sự biến thành một cái bàn trà đâu.

Gió thổi vài giọt mưa phùn bay vào cổ hắn, hắn nhịn không được rùng mình một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.