So với Cố An Kỳ đang
trong lúc nước sôi lửa bỏng thì Diệp Y Dung trong khoảng thời gian này
đúng là vô cùng vui vẻ. Chẳng những quảng cáo nhận được không ít mà còn
một hoạt động phúc lợi công cộng rất lớn đang cùng cô thỏa thuận cụ thể.
Mất đi quảng cáo của “Octavia” cũng không gây ra tổn thất gì với cô, ngược
lại cô càng có nhiều thời gian hơn để tham gia các hoạt động khác.
Chẳng qua đọc bài báo khen ngợi mình cô ta không biết thỏa mãn, cũng không
thấy vui vẻ: “Vì sao trang báo về Cố An Kỳ lại lớn hơn của tôi? !”
Cô ta tức giận, ném tờ báo sang một bên.
Tống Vũ Trạch không trả lời, chỉ nhặt tờ báo lên đọc qua rồi lại ném đi lần nữa.
“Cô ta chỉ là nghệ sĩ hạng ba mà sao chỉnh cô ta cũng phải phiền toái như
thế?” Diệp Y Dung liếc nhìn Tống Vũ Trạch, “Mệt cho tôi tin tưởng anh,
mất nhiều thời gian như thế còn không làm được gì. Hừ…”
Tống Vũ
Trạch sa sầm mặt, vỗ mạnh xuống bàn. Tính tình của Tống Vũ Trạch luôn
rất tốt, Diệp Y Dung chưa bao giờ thấy anh tức giận đến mức này nên ngây ngẩn cả người. Thời gian này quá an nhàn nên cô thiếu chút nữa thì quên Tống Vũ Trạch là anh em với người kia.
“Cô tin tưởng tôi ư? Cô tự hỏi xem cô đã từng tin tưởng tôi chưa? !” Những lời này Tống Vũ Trạch đã nhịn trong lòng thật lâu.
“Tôi, tôi sao tôi lại không tin anh chứ, anh là quản lý của tôi mà.” Diệp Y Dung sau khi hoàn hồn thì bắt đầu nói dối.
“Được, cô tin tôi. Cô tin tôi, nhưng cô vẫn đi gặp vị Gia kia cầu xin anh ta
hành hạ Cố An Kỳ? Cô tin tôi, nhưng vào lúc chị em tốt Nha Nha của cô
nhận được yêu cầu của cấp trên thì cô bảo cô ta hãy chỉnh Cố An Kỳ nhiều hơn nữa, đúng không?” Tống Vũ Trạch quát khẽ, “Cô nói đi, cô tin tôi
kiểu gì?”
“Tôi… là do tôi không thấy anh có hành động gì không
phải sao? !” Diệp Y Dung nói xong cũng tức điên lên, “Anh nói anh sẽ
nghĩ cách đuổi Cố An Kỳ ra khỏi giới giải trí, nhưng kết quả thì sao? !
Không phải anh chỉ kéo dài thời gian sao? Căn bản cô ta chẳng tổn thất
đến một cọng lông!”
“A… Ha ha…” Tống Vũ Trạch lúc này đúng là bị Diệp Y Dung làm tức giận đến cười phá lên.
Anh đến nay vẫn chọn cách an toàn từ từ để áp chế Cố An Kỳ, sau đó tiến
công từng bước một để đề phòng Âu Dương Thừa tìm được cơ hội phản công
lại. Từng bước một áp chế, từng bước một khắc chế, khi sắp có thể bôi
nhọ thanh danh Cố An Kỳ thì bị Diệp Y Dung phá hỏng.
Anh tỉ mỉ
bày ra từng quân cờ, cố gắng tính toán từng đường đi nước bước trong đó, nhưng cuối cùng thật không ngờ, người hại anh thua toàn bộ chính là
nghệ sĩ của mình.
Dùng thủ đoạn dơ bẩn, ti tiện như thế, cô ta
nghĩ sẽ không để lại chứng cứ sao? Cô ta nghĩ Cố An Kỳ cùng “Đông phong” phía sau cô dễ đối phó như vậy sao?
Ngu xuẩn! Đúng là cái đồ ngu xuẩn!
“Được, cô giỏi lắm. Vai trò quản lý của cô tôi không đảm đương nổi, cũng không làm nữa.” Tống Vũ Trạch chất chứa oán hận với Diệp Y Dung đã lâu nhưng
vẫn chôn sâu ngòi nổ xuống, lần này cô ta gây chuyện như vậy đã hoàn
toàn châm lửa cho cơn giận của Tống Vũ Trạch.
Tống Vũ Trạch đạp
cửa mà đi, chủ động từ bỏ thân phận quản lý của Diệp Y Dung. Hiện nay
Diệp Y Dung đang là ngôi sao mới lên như diều gặp gió, không ít người
hận không thể làm quản lý của cô giúp cô qua tay các lịch trình, tranh
thủ được trích hoa hồng. Chẳng qua quản lý không phải vị trí mà họ có
khả năng quyết định được, quyết định cuối cùng vẫn ở công ty. Xét thấy
sự coi trọng của công ty với Diệp Y Dung, vị trí đó chẳng mấy chốc sẽ
được một quản lý có kinh nghiệm phong phú ngồi vào.
Diệp Y Dung
không để ý việc Tống Vũ Trạch rời đi, cô chưa bao giờ cho rằng Tống Vũ
Trạch có thể giúp cô phát triển sự nghiệp. Ngược lại, cô vẫn cảm thấy
Tống Vũ Trạch là chướng ngại vật cản đường thì đúng hơn, lúc này anh tự
động chào tạm biệt với cô mà nói, là một chuyện tốt.
Ba ngày sau khi Tống Vũ Trạch bỏ đi cô vẫn nghĩ như thế, nhưng cô rất nhanh phát hiện ra điểm không đúng.
Hướng gió trong giới… Thay đổi rồi…
Cố An Kỳ chẳng những dùng thân phận người bị hại xuất hiện trước truyền
thông, mà không ít bài báo từng chỉ trích cô đều chuyển hướng.
Rốt cuộc thì đang xảy ra chuyện gì? Diệp Y Dung rất buồn bực, nghĩ mãi vẫn
không hiểu, cô rõ ràng đã nhờ Nha Nha hành hạ Cố An Kỳ, sau đó sẽ chiếu
những cảnh Cố An Kỳ “Đầu đất, nhược trí” lên rồi cơ mà, sao bây giờ mọi
việc lại phát triển không giống thế?
Nha Nha gọi điện thoại cho
Diệp Y Dung hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Nếu cấp trên đã ra tay thì sao
tin tức có thể lọt ra ngoài nhanh như vậy được.
Diệp Y Dung cũng
khó hiểu, cảm thấy Nha Nha đang nghi ngờ cô chơi cô ta, nên nói lại vài
câu. Giọng điệu của Nha Nha cũng không phải tốt, hai người nói qua nói
lại một lúc thành ra cãi nhau.
Hai người cứ kéo dài đến bây giờ, không ai chiu gọi điện cho đối phương trước.
“Chết tiệt! Rốt cuộc là sao?!” Diệp Y Dung căm hận nói, “Vì sao không thể xóa sổ được Cố An Kỳ ? !”
“Cô nói xem có phải cô ta có thế lực đằng sau không? Phải dùng cách gì thì
mới đuổi được cô ta đi?.” Diệp Y Dung hỏi quản lý mới của mình, Tần Hiểu Lệ.
“Cái này…” Tần Hiểu Lệ nhăn nhó, làm quản lý nhiều năm như
thế cô đương nhiên biết đột nhiên truyền thông chuyển hướng đại diện cho điều gì.”Đông phong” lợi hại thế nào cô đã được lĩnh giáo qua.
“Đông phong” không phải là đối tượng dễ đối phó, đặc biệt là tổng giám đốc Âu Dương Thừa. Lúc Tần Hiểu Lệ mới vào làm anh đã là quản lý hàng đầu, sau đó bỏ “Thời đại tinh thượng” đi ăn máng khác, một mình phát triển sự
nghiệp bên ngoài, “Thời đại tinh thượng” không phải không chưa từng đàn
áp anh, nhưng kết quả thì sao? “Đông phong” của anh vẫn hoạt động hữu
thanh hữu sắc* như trước, mà “Thời đại tinh thượng” cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt, không cản trở nữa.
*Nghĩa là sinh động, bóng bẩy
Thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, Âu Dương Thừa có thể xuống tay
chiếm được lợi ích của “Thời đại tinh thượng” thì chứng tỏ thủ đoạn của
anh vô cùng cao siêu, thực lực sâu không lường được.
Đắc tội với
người như vậy… Chẳng những Diệp Y Dung không thể tồn tại trong giới giải trí mà ngay cả quản lý như cô, nói không chừng cũng không thể đứng
trong giới này nưa.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tần Hiểu Lệ tuyệt không muốn đắc tội anh.
“Cả cô cũng không chịu giúp tôi đúng không? ! Vậy thì tôi cần cô để làm
gì?!” Diệp Y Dung tức giận thay đổi cả giọng nói, nghe vừa sắc bén lại
vừa chói tai.
Ai cũng thế, vì sao mọi người đều cố kỵ Cố An Kỳ?
Cô ta chẳng có núi để dựa vào, tại sao mọi người vẫn không ra tay? Tần
Hiểu Lệ sa sầm mặt, thân là quản lý nhiều năm cô chưa từng bị người ta
giáo huấn như thế này, tuy nhiên cô biết không thể đắc tội với Diệp Y
Dung, phía sau cô ta còn có vị Gia kia. Cô không nói gì, chỉ ngồi im
nghe Diệp Y Dung lải nhải, nghe tai này ra tai nọ.
Dần dần, cô dường như đã hiểu vì sao Tống Vũ Trạch lại bỏ đi rồi.
Tần Hiểu Lệ vẫn nghĩ nếu mình không có hành động gì thì Âu Dương Thừa sẽ
không ra tay, nhưng sau đó cô mới biết việc Diệp Y Dung gây ra lần này
đã chọc tức Âu Dương Thừa.
Không biết là trùng hợp hay cố ý mà đoạn phim Cố An Kỳ bị Diệp Y Dung bóp tay trong 《 Bảo vệ cô bé lọ lem 》 bị lọt ra ngoài.
Từng đoạn phim ngắn Diệp Y Dung bóp tay Cố An Kỳ được tung ra khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Sau đó một cao thủ máy tính nhất thời hứng trí zoom
vào chỗ tay Ôn Bội Quân bị bóp chặt, phát hiện tay cô bị sưng, tuy đã
phủ kem che khuyết điểm để che những vết đỏ nhưng vẫn không che được
hết.
Kể từ đó, đoạn phim về tay Cố An Kỳ bị thương còn bị Diệp Y Dung véo cũng được xác định rõ ràng.
“Lúc trước trên mạng truyền tin Diệp Y Dung bị Cố An Kỳ tát một cái, hôm nay lại có tin Diệp Y Dung véo bàn tay bị bỏng nghiêm trọng của Cố An Kỳ.
Qủa là rất khó để nói ai đúng ai sai, giới giải trí vốn nhiều thị phi,
nhưng chuyện này đúng là đặc biệt hot.
Được biết, Diệp Y Dung và
Cố An Kỳ đều là diễn viên của đoàn làm phim 《 Bảo vệ cô bé lọ lem 》,
người trong đoàn cũng nói hai người từng có bất hòa, chỗ nào có Diệp Y
Dung thì Cố An Kỳ sẽ bị nghiêm cấm ra vào. Hai người bất hòa đã lâu, vô
cùng có khả năng lén đem ân oán lên phim ảnh giải quyết. Hai vị đương sự trước mắt đều chưa lộ diện, sự thật còn chưa được hé lộ. Sau khi Diệp Y Dung véo Cố An Kỳ thì cô theo phản xạ tát Diệp Y Dung một cái, hay Cố
An Kỳ tát Diệp Y Dung cho hả giận? Chương trình sẽ tiếp tục đưa tin cho
quý vị.”
“Phụt…” Chu Á Kiệt tắt TV, quay sang nhìn một trong những nhân vật chính Cố An Kỳ.
Tin này do chi nhánh của công ty “Hoa Dương” đưa, nói không ít lời tốt cho
Diệp Y Dung, cố gắng hắt nước bẩn lên Cố An Kỳ, nhưng không thể không
nói, phần lớn mọi người đã nghiêng về phía Cố An Kỳ.
Đây là trùng hợp ư? Chu Á Kiệt tự hỏi. Sự việc phát triển quá mức thuận lợi, quá đơn giản khiến anh cảm thấy khó tin. Đoạn phim bị cắt kia không phải do
“Đông phong” làm , hơn nữa cao thủ máy tính cũng không tự nhiên rảnh rỗi đi làm mấy cái chuyện này.
Chẳng lẽ là cô ra tay? Chu Á Kiệt nhìn Cố An Kỳ.
“Sao thế? Trên mặt tôi nở hoa sao?” Cố An Kỳ nhíu mày, không để ý hỏi.
“…” Chu Á Kiệt thu hồi tầm mắt, thông minh không hỏi nữa. Nếu Cố An Kỳ muốn nói cho anh biết thì đã nói từ lúc mới bị oan ức, bị bỏng nước nóng
rồi. Cô không nói đều có mục đích của cô, anh cũng không muốn làm một
việc vô ích, có hỏi cũng chẳng thu được gì.
“Ba ngày nữa chắc tôi có thể ‘Khỏi hẳn xuất viện’ rồi chứ?.” Cố An Kỳ híp mắt cười nói, “Phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho《 Tình yêu cuối cùng 》, casting cho ‘Octavia’ cũng lửa xém lông mày rồi.”
“Ừ, ba ngày nữa tôi sẽ sắp xếp cho
cô xuất viện, lúc đó không cần trang điểm đâu, nhớ mang kính râm và mũ
lưỡi trai là được. Thuốc mỡ thì cứ bôi tiếp lên tay.”
À… Cố An Kỳ nghe lời Chu Á Kiệt nói, không khỏi suy nghĩ. Chu Á Kiệt tính toán rất
tốt, xuất viện là tin tức không lớn mà cũng chẳng nhỏ. Mái tóc lâu chưa
cắt cộng với khuôn mặt không trang điểm, dưới ánh sáng flash lại càng
tôn thêm vẻ nhợt nhạt. Thuốc mỡ màu nâu trên tay chắc chắn sẽ là tiêu
điểm.
“Cô đã chuẩn bị hết cho buổi casting chưa ? Thuộc hết thông tin rồi chứ?” Anh hỏi.
“Ừ, thuộc hết rồi.” Nhớ lời thoại, nhớ thông tin là những kĩ năng cơ bản nhất của một diễn viên, làm sao cô không nhớ được chứ?
“Nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể lấy được vị trí này?”
“80%” cô lười biếng trả lời. Cô không bao giờ nói trăm phần trăm linh tinh gì đó, vì chuyện bất ngờ trên thế giới này rất nhiều, cô không thể tính
toán được hết.
“Nhân tố làm cô bất an?”
“Ngôi sao mới Đường Tâm Tâm.” Cô thuận miệng nói, dường như cũng không để ý lắm.
Không phải cô chưa từng gặp Đường Tâm Tâm, cô đã thấy cô ấy ở bữa tiệc của Tô Dật Phàm. Đường Tâm Tâm là người khá táo bạo, lúc ấy ngồi chỗ cách Tô
Dật Phàm không xa. Chẳng những quan hệ tốt với nhiều người trong giới,
cũng rất biết cách chọn chỗ nhìn người.
Sau đó có ngôi sao nữ hát cùng Tô Dật Phàm, kỳ thật lúc ấy người đó ngồi bên cạnh Đường Tâm Tâm.
Cố An Kỳ nhìn thấy lúc cô nhìn thấy Tô Dật Phàm bỏ mic xuống không hát
nữa thì cô nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt khinh thường.
Cũng không phải người tốt, rất nhiều mưu kế nhưng biết cách che giấu. Cố An Kỳ nghĩ thế.
Nếu trong lúc chuẩn bị casting cô ta giở trò thì sẽ mang đến vài phiền tôái.
“À…” Chu Á Kiệt cao giọng, bất ngờ với lựa chọn của Cố An Kỳ.
“Yên tâm đi, tạm thời còn chưa tạo thành uy hiếp gì.” Cô cười cười, thu hồi
ánh mắt nghiêm túc, trở về dáng vẻ lười biếng như trước.
” Trong
bộ phim của đạo diễn Đậu Đông Thanh đang cần một diễn viên đóng một vai
nhỏ, tuy lên hình không nhiều nhưng nếu đóng phim ông ấy thì chắn chắn
sẽ có lợi cho sự nghiệp diễn xuất của cô.”
Chu Á Kiệt dừng một
chút, ” Tô Dật Phàm cũng sẽ diễn bộ này, nếu gặp cậu ấy ở trường quay
thì nhớ nói ‘Cám ơn’. Lần này cô được đưa đến bệnh viện kịp thời cũng là nhờ cậu ấy.”
“Ừ.” Cố An Kỳ vẻ mặt vẫn bình thường, tùy ý gật
đầu. Phim của Đậu Đông Thanh đều giành được thành tích khá lớn, ngoài ra anh còn thích chọn một đội hình toàn minh tinh. Chỉ cần là phim của
ông, chắc chắn sẽ tập hợp rất nhiều siêu sao hạng nhất, hạng hai, ngôi
sao hạng ba như cô có thể trà trộn vào đó thì cũng được xem như ngôi sao hạng hai mới lên, cô đã rất thỏa mãn rồi .
Kỳ thật, chỉ cần được đóng trong phim của ông ấy, thì cho dù chỉ được đóng vai phụ bé nhỏ,
đối với thân phận hiện tại của cô mà nói đã là “vinh hạnh” thật lớn.
Về phần sẽ gặp phải Tô Dật Phàm…
Ai, Cố An Kỳ cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào nữa… Từ sau
khi biết anh có thể sẽ dính dáng đến cuộc đời mình, cô không thể đối xử
với anh như bình thường được nữa. Vì sao chỉ có anh biết cô? Mà cô không có ấn tượng chút nào về anh? Rốt cuộc là sao?
Một đống vấn đề bày ra trước mặt khiến cô đầu váng mắt hoa.
Quên đi, đợi đến lúc đó rồi nói sau…
Tuy rằng cảm giác kháng cự đối với anh của Cố An Kỳ chưa biến mất, nhưng
không thể không nói, Tô Dật Phàm đối với “Tiểu sư muội” như cô vẫn chăm
sóc không ít. Vài lần cô gặp chuyện, Tô Dật Phàm đều ra tay giúp đỡ.