Siêu Sao Trở Lại

Chương 219: Chương 219: Anh sẽ đưa hạnh phúc đến bên em




Đôi mắt tròn của Cố An Kỳ lúc này đã biến thành hai vầng trăng khuyết, cô nhận lấy hoa từ Tô Dật Phàm, cười hỏi: “Không phải vì việc này mà anh bồn chồn lo lắng cả buổi sáng nay đấy chứ?”

“Thích không?” Tô Dật Phàm không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn Cố An Kỳ. Trong đôi mắt thâm thúy obsidian chỉ phản chiếu bóng dáng Cố An Kỳ, anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, dường như chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô đã đủ làm anh thỏa mãn.

“Bánh này to quá, lãng phí chết đi được.” Cố An Kỳ đột nhiên nói câu chẳng liên quan, nhưng khóe miệng vui sướng ai ai cũng nhìn thấy.

“Vì anh muốn chia cho cả khán giả nữa nên mới to như thế. Nếu không lần sau chúng ta làm nhỏ hơn?” Tô Dật Phàm nói đùa kéo đến một chuỗi tiếng hét phía dưới.

“Ba hoa chích chòe.” Cố An Kỳ tức giận nhìn anh, tuy nhiên khóe miệng lại không nhịn được cong lên, đành phải cầm hoa xoay người đi.

Đèn trên sân khấu đột ngột tắt phụt, chỉ còn lại ánh nến lung linh trên chiếc bánh, mỗi một tầng bánh đều được cắm nến rải rác, vừa vặn là số tuổi của Cố An Kỳ.

“Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you.” Tô Dật Phàm hát bài hát chúc mừng sinh nhật trong lúc đi ra từ lối đi bên cạnh.

Tô Dật Phàm giơ món quà trong tay lên: “An Kỳ, sinh nhật vui vẻ.”

Đó là một chiếc hộp nhỏ được bọc vô cùng khéo léo, có vẻ đựng trang sức. Cố An Kỳ nhìn anh, chỉ thấy anh liếc nhìn chiếc hộp, ý bảo cô mở ra.

Cố An Kỳ suy nghĩ rồi bắt đầu mở.

“Cái này… Nghĩa là sao?” Cố An Kỳ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trong hộp, không nói nên lời. Tô Dật Phàm không phải người không hiểu chuyện đến mức không biết ý nghĩa của việc tặng nhẫn, vậy vì sao còn tặng nó cho cô?

Trong chốc lát Cố An Kỳ không biết phải phản ứng thế nào chỉ ném ánh nhìn khó hiểu tới Tô Dật Phàm, chờ anh giải thích.

“An Kỳ…” Tô Dật Phàm quì một gối xuống, “An Kỳ, gả cho anh đi.”

“Anh… anh sao thế…” Cố An Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối, không biết nên nói gì mới tốt. Vừa rồi vẫn là Tô Dật Phàm tổ chức sinh nhật cho cô mà, sao bỗng biến thành Tô Dật Phàm cầu hôn cô thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Về sau mấy chuyện giặt quần áo nấu cơm anh sẽ làm, tiền em mua sắm do anh quẹt thẻ. Tất cả tiền lương sẽ nộp sung công hết…”

Tiếng la hét phía dưới như sắp nổ nhà đến nơi, tình hình gần như không thể không chế được nữa, tất cả mọi người phải gọi là gào chứ không phải hét nữa: “Đồng ý đồng ý đồng ý kết hôn kết hôn kết hôn ”

“Ngừng ngừng ngừng.” Cố An Kỳ thật là bị Tô Dật Phàm làm cho đầu óc choáng váng rồi, “Anh đừng hứa hẹn quá sớm. Có một số việc chúng ta có phải nên bàn trước với nhau hay không? Vì dụ như, tại sao anh lại muốn cầu hôn em vào hôm này? Ý định này bắt đầu từ khi nào?”

“Ngay từ khi bắt đầu hẹn hò anh đã có suy nghĩ một ngày nào đó sẽ cầu hôn em rồi.” Tô Dật Phàm cười để lộ hai hàm răng trắng bóng, vẻ ngoài ngốc nghếch không che giấu được vài phần khôn khéo, “Nhìn vào mặt trong nhẫn đi.”

Cố An Kỳ vuốt chiếc nhẫn kim cương trong tay, lại ngoài ý muốn phát hiện bên trong có khắc một hàng chữ nhỏ.”Tô Dật Phàm yêu Cố An Kỳ.” Không phải tiếng Anh mà là tiếng Trung, hình như là được khắc từng nét lên, chữ trên đó nhìn cũng có chút quen. Tô Dật Phàm, anh có thể khắc nhiều chữ trên một cái nhẫn nhỏ như vậy khiến Cố An Kỳ kinh ngạc không thôi.

“Anh che giấu cũng lâu thật, vốn tưởng rằng anh trung hậu thành thật, thì ra bên trong lại là một con cáo.” Cố An Kỳ tức giận nói, “Nói đi, mấy câu vừa rồi học ở đâu ra? Ngọt hơn cả mía lùi?”

“Ha ha, Dư Quả và Tiểu Mễ dạy đó.” Tô Dật Phàm cười, không chút xấu hổ nói, “Tuy họ giúp anh viết lại một lần nhưng việc khắc là tự tay anh làm đó.”

Tên giảo hoạt này nói thẳng thắn như vậy làm cô không bắt được đuôi cáo của hắn. Cố An Kỳ bĩu môi nhìn anh. Thì ra ngay cả Dư Quả cùng đối tác mới của cô ấy, Tiểu Mễ còn giúp chuyện này, chỉ một mình cô là ngơ ngác không biết gì. Hơn nữa có lẽ mọi người xung quanh ai cũng biết, loại cảm giác này quả thật rất khó chịu.

“An Kỳ gả cho anh đi, anh sẽ mang lại cho em hạnh phúc.” Tô Dật Phàm chân thành nhìn sâu vào mắt Cố An Kỳ. Anh cũng không nói, lời này đã ấp ủ trong lòng anh nhiều năm, chỉ vì muốn nói với cô.

Câu nói giản dị nhất, nhưng chân thành nhất.

Anh muốn đem lại hạnh phúc cho Cố An Kỳ, muốn cùng cô nắm tay nhau đi nốt quãng đường còn lại. Anh muốn ở bên cạnh chăm sóc cô, muốn vĩnh viễn làm bạn với cô. Nắm chặt tay cho đến khi bạc đầu*.

(*nguyên văn: Chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão)

“Nhớ mấy lời anh vừa nói đó nha, mặc kệ anh học được từ Dư Quả hay Tiểu Mễ, tất cả đều phải thực hiện hết. Về sau mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà em giao hết cho anh, anh phải chịu trách nhiệm đó.” Cố An Kỳ cũng không khách khí, nói thẳng.

Tay trái cô đưa hộp nhẫn cho Tô Dật Phàm, tay phải giơ lên đợi anh đeo nhẫn cho cô.

Cố An Kỳ không nói lời ngon tiếng ngọt với anh mà đồng ý thông qua mệnh lệnh. Cô không hợp nói mấy lời sến súa, cũng không hợp nói những lời đường mật ngọt đến tận trái tim, nhưng cô biết Tô Dật Phàm hiểu ý của cô.

Cô đã đồng ý, đồng ý lời cầu hôn của Tô Dật Phàm. Lý do thật ra rất đơn giản, ngày trước cô cũng đã từng nói rồi, cô thích Tô Dật Phàm, cô yêu Tô Dật Phàm. Nếu cô không tin Tô Dật Phàm sẽ mang lại hạnh phúc cho cô, cô đã đá anh lâu rồi. Thời gian họ hẹn hò chưa lâu, nhưng cũng đủ để cô hiểu rõ con người anh, đủ để cho cô cân nhắc ở bên cạnh anh có hạnh phúc hay không. Cộng cả thời gian lúc chưa hẹn hò, anh và cô đã lãng phí quá nhiều thời gian, cô cũng không muốn kéo dài hơn nữa.

Ban đầu, Cố An Kỳ không quan tâm việc có kết hôn hay không, cô là người đến đâu hay đến đó. Nhưng trải qua một thời gian, Cố An Kỳ càng ngày càng cảm thấy Tô Dật Phàm là người đàn ông tốt, ít nhất luôn luôn để ý chuyện liên quan đến cô. Anh yêu cô, còn hơn yêu chính bản thân anh. Chuyện gì cũng đặt Cố An Kỳ lên trước, mặc dù đôi khi hai người cũng có tranh cãi, nhưng mà vì quá nuông chiều cô nên anh luôn là người nhận lỗi trước.

Ở bên cạnh anh, cô rất yên tâm, ở bên cạnh anh, cô rất vui vẻ, như vậy là đủ.

Tô Dật Phàm nhìn khóe miệng Cố An Kỳ hơi cong lên, anh nâng tay cô, đeo nhẫn vào, sau đó nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.

Giống như lời thề của chàng kị sĩ sẽ yêu thương nàng công chúa cả đời, lại giống như con dấu hạ xuống hợp đồng ký kết giữa hai người.

“Nữ hoàng đồng ý rồi sao? An nữ hoàng đồng ý rồi kết hôn thôi kết hôn thôi” Mọi người phía dưới hò reo.

Fan ở đây đều đã cùng hai người trải qua một đoạn đường dài, kể từ lúc Tô Dật Phàm công khai, scandal nổ ra cho đến khi fan hai bên bất mãn, đại chiến trên weibo, BBS*. Thời điểm đó có thể nói là ngày nào họ cũng có mặt trên báo, ai cũng nghi ngờ tình cảm của họ, chẳng người nào tin chuyện tình của họ sẽ có kết cục viên mãn. Hai bên chẳng những phải đối phó với truyền thông, mà còn phải nghĩ cách xoa dịu người hâm mộ, áp lực rất lớn, gánh nặng cũng rất nhiều.

(*BBS là viết tắt của Bulletin Board System. Một hệ thống công dựa trên nền web để chia sẻ các cuộc thảo luận, tập tin, và thông báo)

Sau đó Cố An Kỳ lại bị thương bởi búp bê nguyền rủa, chưa kể đến đứa fan thần kinh nào đó còn hắt axit sunfuric lên lưng phải vào bệnh viện, tính mạng bị đe dọa. Mọi người đều chứng kiến Tô Dật Phàm chăm sóc Cố An Kỳ như thế nào, vì cô mà từ bỏ cả cơ hội diễn ở nước ngoài, chỉ canh giữ bên cạnh cô, một tấc cũng không rời. Thời gian đó, chỉ cần đã nghe nói đến chuyện của Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm thì đều biết, cuộc sống của anh chỉ xoay quanh hai chỗ, bệnh viện và phim trường, đôi khi ngay cả nhà cũng không về, mà khi về cũng là để hầm canh cho Cố An Kỳ.

Tình cảm giữa hai người mọi người đều thấy, kể từ đó, fan hai bên bỏ qua thành kiến trước đây với đối phương. Họ cũng không cứng đầu đến mức có suy nghĩ muốn thần tượng của mình ở vậy cả đời, họ cũng hi vọng thần tượng có thể tìm được người ấy, có tương lai hạnh phúc. Trải qua nhiều chuyện như vậy, giờ nhóm fan đều chân thành hy vọng hai người có thể đi đến cuối cùng, sống cuộc sống vui vẻ.

Mọi người đều chứng kiến từng thăng trầm trong cuộc tình của họ, nay thấy hai người có thể ở bên nhau, ai ai cũng chỉ có sự chúc phúc chân thành.

Có vài cô gái đa cảm đan hai tay vào nhau, nước mắt không nhịn được từng giọt từng giọt rơi xuống, nhìn hai người trên sân khấu, cõi lòng mọi người tràn đầy cảm động.

Hai người đã trải qua một quãng đường gian khổ như vậy, cuối cùng cũng được ở bên nhau. Giao Cố An Kỳ cho Tô Dật Phàm, hoa hồng trắng yên tâm, mà giao Tô Dật Phàm cho Cố An Kỳ, fan củaTô Dật Phàm cũng vô cùng ủng hộ.

Hai người bọn họ xứng đôi như thế, giống như sinh ra để dành cho nhau, cực kì hoàn mỹ.

Cố An Kỳ chủ động ôm Tô Dật Phàm, đến khi rời đi dùng giọng nói chỉ hai người nghe được thì thầm vào tai anh: “Em chờ lời giải thích của anh đó.”

Tô Dật Phàm cười khổ, xem ra Cố An Kỳ thù dai vẫn chưa quên việc anh giấu cô đi thỉnh giáo người khác về chuyện cầu hôn, nói không chừng còn có ‘đại tiệc’ chờ anh phía trước. Chẳng qua tất cả không quan trọng, chỉ cần cô ở bên anh, anh không còn gì phải lo lắng. Tô Dật Phàm dịu dàng nhìn vào đôi mắt trong suốt của Cố An Kỳ, nở nụ cười nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.