“Tô Dật Phàm, hôm nay
không phải ngày Cá tháng Tư.” Cố An Kỳ nói chuyện càng ngày càng xa
cách, “Tôi không biết anh hôm nay bị làm sao, vì nguyên nhân gì mà lại
trêu đùa tôi như vậy, nhưng tôi biết rất rõ anh không hề tình nguyện
muốn hẹn hò với tôi. Tôi không cần sự bảo vệ của anh, tôi cũng không cần anh làm lá chắn cho tôi. Đột ngột đưa ra yêu cầu như vậy anh đã từng
nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Anh cho rằng dù thế nào thì tôi cũng
chấp nhận sao? Như vậy có ý gì? Bố thí tôi sao? Người địa vị cao thương
hại người địa vị thấp sao? Tô Dật Phàm, anh quá đề cao bản thân anh mà
luôn nghĩ mình là đúng.”
Đối với người khác Cố An Kỳ luôn mang
theo một cái gai vô hình, bình thường cô che giấu rất tốt, luôn duy trì
khoảng cách nhất định với người ta, nhìn như thân mật nhưng lại bí mật
mang theo chút xa cách. Khoảng cách đó đủ để cô tự bảo vệ bản thân. Có
người cho rằng cô là nữ vương kiêu ngạo, có thể hô phong hoán vũ, chỉ
cần thứ cô muốn, cô hy vọng, cô đều có cách lấy được đến tay. Có người
lại nghĩ cô là nữ hoàng của sân khấu, ngạo mạn đứng ở nơi cao nhất nhìn
xuống mọi người, nhưng không ai biết sự tự ti cất giấu trong nội tâm cô, cùng với lòng sợ hãi và không tin tưởng đối với thứ tình yêu quá mức mờ mịt.
Lòng tự trọng càng cao thì sự tự ti càng lớn, sự kiêu ngạo
bề ngoài chính là mặt nạ để cô che giấu bản thân, chỉ là mặt nạ mà thôi.
Dưới lớp mặt nạ, co chỉ là một người nhát gan, một người sợ hãi tình yêu.
“Anh không hề thương hại em, An Kỳ em nên biết” Tô Dật Phàm nhìn hốc mắt của Cố An Kỳ đỏ lên thì tâm trạng hơi kích động, “Huyên Di, rốt cuộc em
định giấu anh bao lâu nữa? Vì sao em cứ luôn không tin tưởng anh?”
Huyên Di? Cố An Kỳ nhìn vào mắt Tô Dật Phàm, khiếp sợ nói không nên lời: “Anh… Anh…”
“Có phải nếu anh không nói, em sẽ mãi mãi không cho anh biết đúng không?” Tô Dật Phàm cau mày, nhìn sâu vào mắt Cố An Kỳ.
“Thắng Hinh nói cho anh.” Cố An Kỳ bình tĩnh, trong đôi mắt không nhìn ra chút cảm xúc nào.
“Không phải cậu ấy nói cho anh biết.” Tô Dật Phàm dừng một chút rồi nói tiếp,
“Anh vẫn luôn nhờ A Thừa tìm hiểu về chuyện trước khi em rơi xuống vách
núi, cuối cùng tìm ra được rất nhiều điểm trùng hợp giữa em và—— Cố An
Kỳ.”
“Sau đó anh xác nhận thân phận của tôi qua Thắng Hinh.” Cố
An Kỳ lạnh lùng nhìn Tô Dật Phàm, “Nếu anh không gọi điện cho cậu ấy,
chắc chắn sẽ không tin mấy chuyện vớ vẩn như thế này, cho nên nếu anh đã dám nói trước mặt tôi như thế này thì chắc chắn đã có đủ bằng chứng
chính xác. Nếu anh đã gọi điện cho cậu ấy, vậy cũng nên biết tôi không
còn chút trí nhớ nào về anh. Cả đời này tôi cũng không nhớ đã từng có
khoảng thời gian bên cạnh anh.”
“Không sai, anh đã từng gọi điện
cho cậu ấy, thông qua lời cậu ấy nói anh cũng biết một ít chuyện của em. Anh không biết em đã xảy ra chuyện gì đến mức đã quên hết khoảng thời
gian đó, quên mất ước hẹn giữa chúng ta.” Tô Dật Phàm nhìn vào mắt Cố An Kỳ, “Chẳng qua anh cũng không định nói chuyện quá khứ với em. Nếu em đã không nhớ thì anh cũng không ép em phải nhớ lại, tuy nhiên anh thật
lòng muốn cùng em bắt đầu lại một lần nữa, cùng nhau đi nốt quãng đường
còn lại. Chúng ta đã bỏ lỡ nhiều thứ, vất vả mới có cơ hội, vì sao không nắm chắc nó? Chẳng lẽ còn phải chờ thêm vài lần năm năm, mười năm nữa,
lại tiếp tục nhìn người kia ra đi sao?”
“Trước khi biết tôi là
Lâm Huyên Di, anh đã từng có ý định thổ lộ chưa?” Sau một lúc lâu im
lặng, Cố An Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tô Dật Phàm, “Nói thật
đi, nói cho tôi biết lúc đó anh nghĩ thế nào.”
“Trước khi biết em là Lâm Huyên Di, anh thừa nhận anh có rung động với em, nhưng khi đó
anh chưa từng nghĩ đến chuyện thổ lộ, ” Tô Dật Phàm cau mày nói, “Anh
biết trong lòng anh vẫn còn hình bóng của ‘Lâm Huyên Di’, anh không muốn ngoài mặt thì thổ lộ với em, nhưng trong lòng vẫn để lại một góc cho
‘Lâm Huyên Di’, như vậy đối với em không công bằng. Anh cũng không thể
đối với em một lòng một dạ được.”
“Vì vậy sau khi biết tôi là Lâm Huyên Di anh đã hoàn toàn bỏ đươc khúc mắc xuống. Hai người là cùng một người, không còn nỗi lo về sau* nữa đúng không?” Cố An Kỳ bình thản
nói, làm cho người ta nghe không ra vui buồn.
(*nguyên văn後顧之憂 hậu cố chi ưu)
“Anh thừa nhận sau khi biết sự thật anh đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng như anh
đã nói, anh thích em, điều này mãi mãi cũng không thay đổi, cho dù em
thay đổi dáng vẻ, người anh yêu vẫn chỉ có em. Anh sẽ không nhắc lại quá khứ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cần em vẫn tồn tai trên thế giới này, vẫn ở bên cạnh anh, anh đã thỏa mãn.” Ánh mắt thâm thúy của Tô Dật Phàm nhìn
Cố An Kỳ, đối với việc cô đang thử anh, không hề lùi bước, “An Kỳ, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi. Mười năm, đã chúng ta đã bỏ lỡ một lần
mười năm rồi, đừng để bỏ lỡ thêm mười năm nữa.”
“…” Cố An Kỳ không trả lời, chỉ im lặng ngồi chỗ cũ.
Trong cảm nhận của mình, tất nhiên cô biết mình cũng có tình cảm với Tô Dật
Phàm, nhưng nó chưa đủ sâu đậm đến mức làm cho cô có thể ở bên cạnh anh
mãi mãi, vượt qua một lần mười năm, hai lần mười năm, thậm chí là cả
đời. Lúc trước Âu Dương Thừa bảo cô thảo luận chuyện scandal với Tô Dật
Phàm, khi Tô Dật Phàm do dự quả thật đã chọc tới điểm yếu của cô, vì thế cô dao sắc chặt đay rối, thay anh hạ quyết định, cắt đứt mối quan hệ
giữa hai người.
Cô chưa từng nghĩ sự do dự của Tô Dật Phàm có
liên quan đến cô, cô cũng chưa từng nghĩ tình cảm của cô và Tô Dật Phàm
nhiều năm trước vẫn lưu lại dấu vết khó có thể xóa nhòa trong lòng anh.
Cô không ngờ nhiều năm như vậy Tô Dật Phàm chưa từng thân thiết với nữ
nghệ sĩ nào là vì cô. Cô chưa từng nghĩ ngay cả lúc anh cho rằng cô đã
chết, anh vẫn không thể quên cô.
Từ lúc ra mắt Tô Dật Phàm chưa
từng yêu đương, có thể nói anh người giữ mình trong sạch nhất trong lịch sử các thiên vương. Cô còn nhớ ngày trước cô còn trêu đùa với bạn bè,
Tô Dật Phàm có phải có thiên hướng giới tính khác không mà không có bạn
gái. Nhưng cô không biết, trong lòng Tô Dật Phàm đã có một người, anh
luôn chờ người đó, chờ cô ngoái đầu nhìn lại, chờ cô cùng anh đi hết
quãng đường còn lại.
Ngốc, đúng là rất ngốc… Nhưng cứ như vậy mà ở bên anh, Cố An Kỳ lại không biết nên đối mặt như thế nào.
Anh đợi cô mười năm, suốt mười năm, tình cảm này quá mức sâu nặng, cô không biết nên đáp lại như thế nào. Cô không yêu, cũng không hiểu cách yêu,
cô thật sự không biết phải nhận phần tình cảm cũng như bắt đầu lại như
thế nào.
Trong lòng cô vẫn tồn tại sự sợ hãi, đối với tình yêu
cho tới bây giờ cô không có cảm giác an toàn, cô không biết nên làm gì
để có một tình cảm lâu dài. Cô không nhịn được suy nghĩ, nếu sau khi Tô
Dật Phàm và cô yêu nhau, anh mới phát hiện cô không giống cô trước kia,
hoặc anh không được như trong cảm nhận của cô, vậy phải làm sao bây giờ?
“An Kỳ, người anh yêu bây giờ là em, không liên quan đến em trong quá khứ.” Tô Dật Phàm dường như nhìn ra sự do dự của Cố An Kỳ, không khỏi mở
miệng nói. Cố An Kỳ rũ mắt.
“Lúc trước khi tôi và Kiều Trí Viễn
hẹn hò, anh không tức giận sao?” Cố An Kỳ đột nhiên nhớ tới chuyện này,
nhìn Tô Dật Phàm, lông mi nhướn lên, “Anh mặc kệ cho anh ta cướp tôi
đi?”
“Em còn không biết xấu hổ nói chuyện này sao?” Tô Dật Phàm
nói đến việc này, nhất thời mang theo chút trách cứ, “Lúc trước em đã
nói sẽ chờ anh trở lại, muốn anh nhất định phải công thành danh toại ở
nước ngoài mới được trở về, cuối cùng vừa lơ là một cái em đã thành đôi
với Kiều Trí Viễn rồi. Anh còn đang định về nước tính sổ với em, không
ngờ em…”
Tô Dật Phàm nói lời này giọng điệu như cô vợ nhỏ ấm ức,
giống như chú chó nhỏ vừa bị Cố An Kỳ vứt bỏ, bên trong còn mang theo
chút làm nũng khiến Cố An Kỳ “Xì” bật cười ra tiếng. Tô Dật Phàm thấy Cố An Kỳ cuối cùng cũng cười thật lòng một cái, khóe miệng cũng cong lên
theo.
“Về sau em đừng leo tường bậy bạ nữa.” Tô Dật Phàm từ phía
sau ôm eo Cố An Kỳ, rầu rĩ nói, hơi thở ẩm ướt phun bên gáy Cố An Kỳ
khiến cô hơi ngứa.
“Này, tôi còn chưa đồng ý hẹn hò với anh mà.”
Cố An Kỳ huých khuỷu tay về phía sau, Tô Dật Phàm lãnh đủ, miệng thì hô
đau nhưng liều chết vẫn không buông tay.
“Vậy ngày nào anh cũng bám lấy em, chờ em đồng ý thì thôi.” Tô Dật Phàm giận dỗi nói.
“Anh không cần làm việc à?” Cố An Kỳ tức giận nói.
“Không cần, cái gì cũng không cần, anh chỉ cần em, một mình em là đủ.” Tô Dật
Phàm tăng sức lực ở tay, dường như muốn tăng thêm cảm giác an toàn,
“Ngày nào anh cũng đi theo em, hai mươi tư trên hai mươi tư.”
“Tôi cũng không cần có một gánh nặng theo tôi hai tư giờ mỗi ngày.” Cố An Kỳ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, không biết nên nói cái gì mới tốt. Dáng vẻ bình tĩnh của người này trong quá khứ bay đâu mất rồi? Sao bây
giờ cứ như đứa trẻ nghịch ngợm bám lấy không buông thế này?
“An
Kỳ… Chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi…” Tô Dật Phàm khẽ thủ thỉ bên tai Cố An Kỳ, giọng nói trầm thấp khàn khàn như sự cám dỗ của ác ma khiến
người ta khó có thể kháng cự.
“Ừ…” Cố An Kỳ khẽ gật đầu, giọng
nói nhỏ đến mức không ai nghe thấy. Có lẽ cô có thể thử tin tưởng Tô Dật Phàm nhiều hơn, có lẽ cô có thể dần dần học cách yêu một người.
Cuộc sống một mình mặc dù thú vị, nhưng có lẽ sẽ không được trọn vẹn như thế giới hai người. Tô Dật Phàm tình nguyện chờ cô, bảo vệ cô suốt mười năm trời. Cho dù nơi cô không nhìn thấy, anh vẫn chung thủy, không hề có
quan hệ nam nữ bất chính.
Có lẽ… Có lẽ cô cũng nên thử cách chấp nhận, học cách mở rộng trái tim cho người đáng giá để cô yêu, đồng thời cũng yêu cô.
Có lẽ trên phương diện tình cảm cô rất ngu ngốc, rất chậm chạp, nhưng cô
sẽ cố gắng học hỏi, cùng người phía sau từ từ học cách yêu như thế nào,
làm sao để bắt đầu chuyện tình yêu của hai người.