Tô Dật Phàm nhìn Dương Văn Lâm đi ra khỏi phòng bệnh, anh bình thản nói, “Đi thôi.”
Anh không nói gì khác, thậm chí cũng không hỏi bệnh tình Cố An Kỳ.
“Không vào xem sao?” Dương Văn Lâm hỏi, “Dù sao cũng là anh lái xe đưa cô ấy đến.”
“Không cần, cô ấy ổn, không phải sao?” Tô Dật Phàm trả lời rất kiên quyết,
Dương Văn Lâm không nhìn ra cảm xúc của anh có chút gì dao động, “Phóng
viên sắp đến rồi, ra ngoài trước đi.”
Dương Văn Lâm gật gật đầu,
đuổi kịp Tô Dật Phàm. Anh kỳ thật có rất nhiều điều muốn hỏi Tô Dật
Phàm. Ví dụ như sao anh tìm được Cố An Kỳ, ví dụ như anh có thể giao Cố
An Kỳ cho anh rồi về nhà nghỉ ngơi trước, nhưng vì sao vẫn tự mình đưa
đến đây.
Lúc đó tình trạng Cố An Kỳ quả thực không ổn, nhưng
Dương Văn Lâm không nghĩ quan hệ giữa Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ tốt đến
mức như thế. Phải biết rằng tuy bề ngoài Tô Dật Phàm là bạn trai quốc
dân dịu dàng thần bí trong mắt mọi người, nhưng trên thực tế bên trong
anh rất lạnh lùng, tới bây giờ vẫn không hề thấy anh đặc biệt để ý tới
nữ minh tinh nào.
Vì Cố An Kỳ, anh đã phá lệ hai lần. Tuy rất ngạc nhiên nhưng Dương Văn Lâm vẫn quyết định nuốt nghi ngờ vào trong bụng.
Tô Dật Phàm không phải loại người cứ được hỏi là sẽ trả lời. Anh che giấu
bản thân rất kĩ, rất sâu, thói quen của anh là không để cho người khác
phát hiện cảm xúc của mình.
Dương Văn Lâm không phải người nói
nhiều, cũng không quá can thiệp cuộc sống riêng tư của nghệ sĩ, nếu Tô
Dật Phàm không muốn nói thì anh cũng không hỏi nữa. Anh là quản lý của
Tô Dật Phàm, anh sẽ lựa chọn chống lưng cho nghệ sĩ của mình.
Ai, sao mấy nghệ sĩ anh dẫn dắt đều không thích thẳng thắn bày tỏ thế nhỉ?
Dương Văn Lâm đau đầu xoa trán, đầu năm nay nghệ sĩ sao cứ như mấy đứa
trẻ đang trong thời kỳ phản nghịch thế này? Có lẽ giống như Lâm Huyên Di đã nói, anh trời sinh đã có mệnh làm “Vú em”. =_=|||
Sau khi
Dương Văn Lâm đi, Cố An Kỳ lấy điện thoại trên tủ đầu giường mở ra, phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đa số đều của Chu Á Kiệt, còn lại toàn
số lạ đều bị cô bỏ qua.
Các số lạ đều giống nhau như đúc, Cố An
Kỳ rất ngạc nhiên, sao một phóng viên có thể kiên trì gọi điện thoại
không ngừng nghỉ cho cô được chứ. Không để ý dãy số kia nữa, cô gọi điện thoại cho Chu Á Kiệt nói qua về tình trạng của mình.
“Vì sao lúc ấy không bỏ đi?” Chu Á Kiệt tạm dừng một chút rồi tiếp tục dùng giọng điệu cứng nhắc không lên xuống hỏi.
“Căn bản là không được lựa chọn bỏ đi hay ở lại, không phải sao?” Cố An Kỳ
lạnh nhạt trả lời, như đã sớm nhìn thấu thiệt hơn trong đó.
“Cô rất thông minh, cũng rất quyết đoán.” Chu Á Kiệt lần đầu tiên khen Cố An Kỳ.
Cố An Kỳ không chỉ vô cùng thông minh, mà còn là người cực tàn nhẫn với
bản thân. Không sai, lần này không có sự hi sinh của cô thì không thể
đổi lấy cơ hội phản công này.
Nhưng dưới tình huống đó, trước bao nhiêu con mắt bị đùa cợt, bị hắt nước bẩn, có bao nhiêu người có thể
nhẫn nhịn được? Không nói tới nữ minh tinh nũng nịu, cho dù là nam nghệ
sĩ nói không chừng cũng không thể có “năng lực nhẫn nại ” như thế.
Ngay từ giờ phút bước vào cạm bẫy, Cố An Kỳ đã có thể tính toán được kết quả cuối cùng, ẩn nhẫn từng bước, đúng là khiến anh nhìn với cặp mắt khác
xưa.
Người trong giới giải trí cần nhất sự nhẫn nại cùng chờ đợi.
Hai điểm này Cố An Kỳ cũng không thiếu, hơn nữa còn có thể hoàn thành vô cùng xuất sắc.
“Ha ha, đa tạ đã khen ngợi, chẳng qua tin tức ngoài kia còn phải nhờ tới
anh. Tôi cũng không muốn lúc xuất viện vẫn phải sứt đầu mẻ trán với mấy
tin đồn vô căn cứ.” Giọng điệu cô rất nhẹ nhàng, cô biết rõ sẽ có người
phải trả giá đắt cho chuyện này.
“Nghỉ ngơi cho tốt đi, còn những việc khác cô không cần quan tâm.” Giọng nói đều đều của Chu Á Kiệt
truyền đến, giờ phút này đặc biệt khiến người ta an tâm “Cô cứ ở trong
bệnh viện thêm vài ngày đi, đừng vội xuất viện.”
À? Xem ra là đã
có hành động? Cố An Kỳ cong môi cười nhẹ. “Ừ, tôi biết rồi. Có thể mang
giúp tôi vài thứ đến bệnh viện không? Dù sao ‘Bệnh tình’ cũng nghiêm
trọng, phải ở lại mấy ngày mà.” Cố An Kỳ híp mắt nói.
“Được, cô cần gì thì lát nữa nhắn tin cho tôi, tôi giúp cô mang đến.” Chu Á Kiệt lập tức đồng ý, một lúc sau thì cúp máy.
Chu Á Kiệt không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm với Cố An Kỳ, anh đang vội vàng muốn phản công. Việc trêu cợt lần này chẳng những vũ nhục Cố
An Kỳ mà còn tát vào mặt anh, tát vào mặt mũi “Đông phong”. Người khác
thì không biết thế nào nhưng anh hiểu rất rõ Âu Dương Thừa coi trọng Cố
An Kỳ đến mức nào. Cố An Kỳ là nghệ sĩ rất có tiềm năng, đối với “Đông
phong” chuyên bồi dưỡng nam nghệ sĩ mà thiếu nữ nghệ sĩ hàng đầu mà nói, cô là hy vọng rất lớn.
Có thể nói, Âu Dương Thừa đã đặt cược lên người Cố An Kỳ, vì vậy mới để anh làm quản lý của cô.
Bây giờ, đài truyền hình RD phải chuẩn bị sẵn sàng để trả giá cho những chuyện này.
Hôm đó lúc xế chiều Chu Á Kiệt có đến thăm Cố An Kỳ, sắc mặt cô không tốt
lắm, tái nhợt không có một chút huyết sắc, đôi môi trắng bệch. Dưới tóc
mái là cái trán có một vết bầm lớn, chắc là vết thương do dây đàn hồi
gây ra.
Lúc Chu Á Kiệt đến cô đang đọc sách, cô tuy tiều tụy
nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, đôi mắt nâu nhìn qua rất có tinh
thần. Sức khỏe chắc cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi tốt
là được.
“Anh đến rồi à, đồ đạc đâu? Mang đến hết chứ ?” Cô ngẩng đầu lên.
“Có chỗ nào không khỏe nhớ gọi bác sĩ, đừng cố chịu đựng.” Chu Á Kiệt nói.
Cố An Kỳ nhìn gói to Chu Á Kiệt mang đến, tùy tiện phất tay, gật đầu cho có lệ.
“Có thể giúp tôi cắm sạc điện không?” Cô ngửa đầu, không đợi Chu Á Kiệt trả lời đã đưa bộ sạc lên, thái độ rất rõ ràng.
Chu Á Kiệt thở dài, cầm lấy bộ sạc trong tay cô, bất đắc dĩ giúp Cố An Kỳ
cắm sạc cho laptop, anh biết Cố An Kỳ không hề để lời nói của anh vào
trong lòng.
Cố An Kỳ không hỏi Chu Á Kiệt tình hình bên ngoài thế nào, cô tự lên mạng, tiện tay mở vài trang web xem xét.
Cô không tin lời nói từ miệng của người khác, cô chỉ tin tưởng kết quả, chỉ tin tưởng những gì mình nhìn thấy.
Chu Á Kiệt nhìn cô lên mạng, không nói gì nữa, lặng lẽ ngồi một bên.
Trước khi đến phòng bệnh, anh đã đi tìm bác sĩ chủ trị của Cố An Kỳ. Bác sĩ
nói, lần này Cố An Kỳ hít vào không ít nước bẩn, khả năng sẽ bị viêm
đường hô hấp, cần nghỉ ngơi thật tốt, lúc nào cũng phải có người bên
cạnh chăm sóc.
Nhìn cô gái đang ngồi lên mạng đằng kia, thỉnh
thoảng còn gật gật đầu, anh đúng là không nghĩ tới sau khi cô bị vũ nhục thê thảm như vậy mà còn có thể tỏ ra như không có việc gì như thế.
“Để đạt được mục đích, thề không bỏ qua.”
Cố An Kỳ, cô thật là người đáng sợ. Đây là suy nghĩ của Chu Á Kiệt về cô.
“À, Chu tiên sinh…” Sau khi tìm được thông tin mong muốn, cô gập máy tính
lại, “Clip chiều hôm tôi đến《 Tiến lến VS 》…Có thể lấy được không?”
Hai mắt cô không có tiêu cự, chỉ lạnh nhạt nhìn phương xa.
“Có lẽ hơi khó” Chu Á Kiệt nhíu nhíu mày, “Tuy nhiên dùng nhiều tiền chắc là có thể.”
“Nếu clip đó bị phát tán trên mạng sẽ gây ra hậu quả gì?” Cố An Kỳ dùng
giọng điệu bình thường nhất để nói tới chuyện khiến người ta kinh hãi.
Tuy Chu Á Kiệt không nhìn thấy vẻ mặt Cố An Kỳ, nghe không hiểu ý cô,
nhưng cảm thấy lời cô nói lạnh đến tận xương.
“Ha, anh cho là
thật sao ? Ha ha, tôi nói đùa mà thôi, đừng tưởng thật.” Cô nói đùa,
nhưng Chu Á Kiệt vẫn im lặng nhíu mi, anh biết rõ, câu nói của Cố An Kỳ… Là thật.
“Cô vẫn giữ kết quả chẩn đoán tay lần trước khám chứ?.” Chu Á Kiệt hỏi.
“Để ở nhà, sao thế? Cần dùng à?” Cố An Kỳ nhíu mày hỏi ngược lại.
Chu Á Kiệt rất không thích giọng điệu này của Cố An Kỳ. Nó giống như… cô đã tính toán hết tất cả mọi thứ, đoán được mọi người sẽ làm gì tiếp theo.
Kỳ thật từ lúc Diệp Y Dung làm bỏng tay cô, có lẽ hành động trả thù đã
được lên kế hoạch. Nếu không người thà chết cũng không nhờ người khác
như cô đáng lẽ chỉ ngồi nhà bôi thuốc mỡ chứ sẽ không vào bệnh viện,
không thì làm sao có được chẩn đoán bệnh?
Hơn nữa cô còn theo quy trình khám bệnh thông thường là đến đăng ký, khám bệnh, giữ lại giấy
chẩn đoán, đây vốn là chuyện rất khác thường. Anh phải sớm nghĩ ra mới
phải.
“Tay cô bây giờ không sao nữa đúng không?.”
“Ừ, không sao, chẳng qua vẫn nên bôi thuốc mỡ.” Cô trả lời, thuận tiện co duỗi ngón tay.
“Cô nghỉ ngơi đi, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.” Anh vốn định nói gì thêm, nhưng do dự một lát vẫn không thể nói thành lời.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Di động Cố An Kỳ vang lên, Cố
An Kỳ không ấn nút nghe ngay mà cười nhìn Chu Á Kiệt.
Chu Á Kiệt
hiểu cô đang đuổi khách: “Hai ngày nữa tôi lại đến thăm cô, cô nhớ chú
ý, còn nữa, bị thương chỗ nào nhớ chụp ảnh lại.”
“Tôi biết rồi.” Cô gật gật đầu, cười nói.
Đợi Chu Á Kiệt rời đi, Cố An Kỳ thu hồi nụ cười, nhấn nút nghe: “Alo … Ừ,
tôi biết rồi, tôi hiểu. Đúng rồi, thứ tôi muốn đã chuẩn bị tốt chưa? …
Thật không? Vậy cô tung lên đi, thời gian này thích hợp rồi. Đúng, tiền
tôi đã chuyển tới tài khoản của cô. Được, cứ như vậy. Hợp tác rất được,
sau này có việc tôi sẽ lại đến tìm cô, đa tạ.”
Cố An Kỳ cắt đứt
điện thoại di động, khóe môi cong lên không hề khiến người ta an tâm mà
mang đến từng cơn gió lạnh, khiến người ta nổi da gà.
Tất cả mới chỉ bắt đầu, không phải sao? Hy vọng nó không chấm dứt quá nhanh…