Cố An Kỳ chờ người khác chọn xong quần áo rồi mới đi chọn trang phục diễn cho mình. Không
ngoài dự đoán của cô, những bộ chất liệu tốt, kiểu dáng tương đối đẹp,
hợp thời một chút thì đều đã bị chọn, chỉ còn lại vài bộ không được đẹp
cho lắm cũng như kiểu dáng đã lỗi mốt.
Cố An Kỳ cũng không
vội vã, nhìn kết quả như vậy, ngược lại cô khẽ cười ra tiếng. Mắt Cố An
Kỳ quét một lượt qua tất cả bộ quần áo, cuối cùng chọn một bộ in hoa
sen*. Bộ quần áo này trông không được đẹp lắm nhưng chất liệu cũng tốt.
Đối với thứ nữ tam tiểu thư trong《 Hình xăm 》 khiêm tốn không được người ta yêu mến thì bộ này quả là thích hợp.
(*thực ra bản gốc là hà
nguyệt in hoa 荷月印花, trong đó hà nguyệt là tháng hoa sen, theo cách tính
âm lịch của người Trung Quốc (trong đó 12 tháng đều có tên gọi gắn với
các loài cây) nên ta để là in hoa sen)
Sau khi thay đổi quần áo, một lúc sau lại hóa trang, đợi khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi thì cảnh thứ nhất cũng được bắt đầu.
Đậu Đông Thanh ở phim trường lặng lẽ chờ. Nhà tài trợ yêu cầu đội hình diễn phim này phải toàn ngôi sao, Đậu Đông Thanh lúc bắt đầu cũng không phản đối, không phải vì đội hình toàn sao có khả năng mang lại thành tích
bán vé cao, mà là ông cảm thấy nhiều danh tiếng thì sẽ được việc hơn so
với những diễn viên chỉ luôn đóng vai phụ. Vì toàn sao, hơn nữa muốn
chiếu vào kỳ nghỉ hè nên thời gian để ông chọn diễn viên không nhiều,
đơn giản chọn người mình hài lòng nhất hoặc người đã từng đảm nhận nhiều vai diễn. Những phần còn lại đều giao cho giám sát sản xuất và trợ lý.
Thời gian đúng là rất vội, hôm nay cũng là lần đầu tiên ông gặp cái gọi là “Ngôi sao” .
Ông nhìn một đám diễn viên đi ra từ phía sau, sắc mặt càng ngày càng cứng
ngắc, mày gắt gao mặt nhăn lại một chỗ. Ông nhất thời cảm thấy lời thề
thốt nghiêm túc đảm bảo “Chọn được diễn viên ưu tú nhất” của giám sát và trợ lý lúc trước đều là vô nghĩa, rắm thối.
Không sai, đúng là
ông cố ý, trước đó ông đã lấy lại toàn bộ stylist để xem họ chọn trang
phục thế nào vào ngày đầu tiên. Chú ý tới chi tiết nhỏ như trang phục có thể nhìn ra diễn viên có coi trọng bộ phim hay không, dồn bao nhiêu tâm huyết. Ông tung ra chiêu này vì muốn kiểm tra trình độ của “Ngôi sao”
rốt cuộc đến đâu.
Ông vốn nghĩ sẽ rất ít người phạm sai lầm, tuy
nhiên… Nhìn xem, xem những người trước mắt này! Fuck! Rốt cuộc thì họ…
ngu đến mức độ nào đây? Không để ý xem cảnh cần diễn là gì ư? Rõ ràng là cảnh có tang, nhưng đám người này ăn mặc trang điểm xinh đẹp để làm gì?
“Khoan đã.” Đậu Đông Thanh dùng loa hô một tiếng, ngăn cản trợ lý đang hỗ trợ sắp xếp. Ông hạ loa xuống, bước đến chỗ quay phim.
“Mấy người nói cho tôi biết, cảnh này quay về cái gì?”
Mọi người thấy sắc mặt Đậu Đông Thanh không vui, trong lòng khẽ run lên. Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?
“Là cảnh Tần Chính sắp qua đời, mọi người tề tựu ở tiền sảnh.” Mọi người sợ sệt, có người mở miệng trả lời vấn đề.
“Vậy mấy người đang mặc cái gì? Hả? !” Đậu Đông Thanh cười lạnh, đúng là
không biết xấu hổ còn trả lời, “Người được kính trọng nhất sắp có tang,
mấy người ăn mặc như vậy để thể hiện mình vui mừng sao? ! Hả? !”
Mọi người nghe Đậu Đông Thanh nói, sắc mặt hơi cứng đờ. Người người nơm nớp lo sợ đứng một bên không dám nói lời nào, chỉ sợ Đậu Đông Thanh lấy
mình ra nổ súng.
“Từng người nói một, ai diễn nhân vật gì.” Đậu
Đông Thanh nổi giận đùng đùng quát, mọi người thấy dáng vẻ tức giận của
Đậu Đông Thanh, trong lòng cũng sợ hãi, nhất thời cúi đầu, né tránh tầm
mắt của ông.
“Cô, nhân vật nào.” Đậu Đông Thanh chỉ vào một người hỏi.
“Tôi… Tôi diễn Tần gia tam thiếu phu nhân.” Một nữ nghệ sĩ đứng khá gần Đậu Đông Thanh bị ông chỉ điểm, mặt đỏ bừng trả lời.
“Tần gia tam thiếu phu nhân ? À, cô chưa đọc kịch bản sao? Trong kịch bản
tính cách của tam thiếu phu nhân như thế nào? Đó là người rất biết che
giấu bản thân, cô lại trong lúc có tang mặc đồ màu đỏ hả? Não cô bị úng
nước sao ? Hay bị lừa đá?” Nữ diễn viên đã chực khóc, bị ông mắng đến
khóc luôn, Đậu Đông Thanh vẫn không lưu tình, “Năng lực kém như thế, rốt cuộc cô làm cách nào vào được đoàn làm phim? Không đủ tiêu chuẩn, đứng
sang một bên cho tôi.”
“Cô, nhân vật nào.”
“Cậu… nhân vật nào?.”
…
Cứ như vậy Đậu Đông Thanh hỏi vài người, một đám đều bị ông mắng thương
tích đầy mình, cuối cùng đều nói không đủ tư cách, tất nhiên thỉnh
thoảng cũng có vài người thông qua nhưng sắc mặt cũng không tốt. Giám
sát đứng bên cạnh nhìn Đậu Đông Thanh không những không bớt giận mà còn
cháy càng to, diễn viên bị ông đốt “Không đủ tiêu chuẩn” càng ngày càng
nhiều, lòng họ cũng hoảng lên.
Theo tốc độ này của đạo diễn Đậu thì diễn viên có thể ở lại chắc chắn rất ít, bộ phim này… quay thế nào bây giờ? !
“Đạo diễn Đậu, xin ngài bớt giận, xin bớt giận, ngài xem đã tìm diễn viên
khắp nơi rồi, khó có thể đổi nhiều diễn viên như vậy được, ngài nói đúng không?.” Giám sát đi tới, vô cùng cẩn thận nói.
“À, nghĩ tôi là
con anh hay sao mà giảng đạo lý. Cút đi.” Thùng thuốc nổ của Đậu Đông
Thanh coi như đã thật sự phát nổ, “Hai người các anh, lúc trước nói với
tôi thế nào ? Hả? ! Đã tìm được cho tôi diễn viên tốt nhất? Hửm? ! Tìm
toàn bình hoa thì có!”
“Tránh ra đi, đừng nói nữa.” Đậu Đông
Thanh tức giận đẩy trợ lý ra, tiếp tục dạy dỗ đám tiếp theo, lời mắng
càng ngày càng khó nghe, không ít ngôi sao”Năng lực thừa nhận chưa được
đào tạo ” bị mắng nước mắt chảy ròng, khóc lớn mất hết hình tượng. Một
số diễn viên mới nổi gần đây có lòng tự trọng cực cao chưa bị mắng tới
hai câu đã chạy đi, Đậu Đông Thanh tức giận hét lớn: “Chạy đi thì đừng
bao giờ quay lại nữa!”
Đậu Đông Thanh không phải người thương
hương tiếc ngọc, đối với những người đó ông cũng không có gì đồng tình.
Trường quay đối với ông là nơi thiêng liêng nhất, tới chỗ này quấy rối
chẳng khác nào phá hủy nó. Ông có thể bình tĩnh mới là lạ!
Trợ lý và giám sát nhìn vị đạo diễn nổi tiếng với tính cách nóng nảy đang chửi “Tam Tự Kinh”, đúng là không có cách nào, chỉ có thể đứng bên cạnh chờ
ông dạy dỗ xong thì mới xong việc. Nói thật, họ cũng không lường trước
được Đậu Đông Thanh sẽ tức giận lớn như vậy.
Nhìn Đậu Đông Thanh
lại tràn đầy sức sống, người trong phim trường trừ vài diễn viên lâu năm và Cố An Kỳ, gần như ai ai cũng khẩn trương nói không ra lời.
Cố An Kỳ đứng ở một góc, trong lòng rất thảnh thơi, cô tuyệt không lo lắng sẽ có nhiều phiền toái sau khi kiểm tra đến mình. Chẳng qua trên mặt
vẫn trưng ra vẻ mặt khẩn trương, sợ hãi giống mọi người, “Súng bắn chim
đầu đàn”, nghệ sĩ dù bị nhục mạ thế nào thì cũng không dám cãi lại Đậu
Đông Thanh, nhưng không có nghĩa là sẽ không ghen ghét nghệ sĩ nhỏ bé
như cô, lấy cô trút giận.
Ngay từ lúc đầu đi vào phòng hóa trang
lựa chọn cô đã cảm thấy bất thường, nói chung, cho dù đoàn làm phim
không chú trọng mấy vai diễn nhỏ như thế nào thì cũng sẽ chuẩn bị trang
phục diễn phù hợp với cảnh quay trong phòng hóa trang, nhưng lúc Cố An
tới thấy một phòng đầy trang phục với đủ màu sắc, không ít màu còn khá
hợp mốt.
Cố An Kỳ cho dù ngốc đi chăng nữa thì trong lòng cũng
hiểu. Lúc ấy cô chỉ ngồi một chỗ không nói gì, có rất nhiều ý tưởng cho
việc này. Đội hình ngôi sao lần này rất cường đại, hạng hai không ít,
nhưng kinh nghiệm diễn xuất còn thiếu, hoặc căn bản diễn như không diễn
cũng không hiếm. Không có kinh nghiệm diễn xuất nên đương nhiên không
thể đoán ra tính toán của Đậu Đông Thanh. Rơi vào bẫy của ông chỉ có thể dâng tặng một câu “Tiếc nuối”.
Cố An Kỳ cũng không thích xen vào việc của người khác hay nghĩ cho bọn họ mà phải đưa ra lời khuyên. Cô
nói sẽ có người nghe sao? Cô nói ra không phải đã chặn mất đường lui của mình sao?
Chọn trước không nhất định thể hiện rằng sẽ chọn được
trang phục diễn tốt nhất, phù hợp nhất. Đây là nguyên nhân cô đợi đến
cuối cùng mà không lo lắng không tìm thấy quần áo cho mình.
“Cô,
nhân vật nào?!” Đậu Đông Thanh liên tục dạy dỗ vài người, miệng hơi khô, giọng cũng hơi khàn đi. Ông uống một ngụm trà, tiếp tục hỏi.
“Thứ nữ tam tiểu thư Tần gia không được yêu thương nhất.” Cố An Kỳ khẽ trả
lời, giọng điệu hơi rung, dường như sợ hãi nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.
“Ừ, tạm đạt tiêu chuẩn.” Đậu Đông Thanh hiếm hoi liếc nhìn Cố An Kỳ một cái, không mắng chữ nào.
Thấy Cố An Kỳ khẽ gật đầu, nhanh chóng lui về phía sau, Đậu Đông Thanh hơi gật đầu, ông kỳ thật hơi hài lòng Cố An Kỳ .
Cố An Kỳ là sau khi ông nhìn cô diễn trong《 Bảo vệ cô bé lọ lem 》 của tên
béo Lâm Hạc Quần mới bảo trợ lý gọi điện thông báo. Cố An Kỳ này ông
không muốn ấn tượng không được, lúc cùng tên béo Lâm Hạc Quần đi ra
ngoài uống rượu, lão già kia say rượu liền lôi kéo ông nhắc nhở có khả
năng thì giúp đỡ Cố An Kỳ một chút, nói cô là nghệ sĩ đầy hứa hẹn.
Lúc Đậu Đông Thanh nghe nói đến Cố An Kỳ thì cũng là lúc scandal của cô
đang ồn ào, tên béo say rượu liền nói mình có lỗi với Cố An Kỳ, không
thể ra tay giúp cô, hai lần đều nợ cô, vừa nghe nói ông muốn quay phim
mới gồm toàn ngôi sao, lập tức tiến cử Cố An Kỳ. Đậu Đông Thanh lúc đầu
không đồng ý, sau đó Lâm béo đúng là làm đủ mọi cách, chiêu gì cũng lấy
ra sử dụng.
Đậu Đông Thanh cuối cùng không chịu nổi Lâm Hạc Quần
mặt dày, nhìn Cố An Kỳ diễn ông cũng thấy cô gái đó cũng có tài, vì vậy
mới sắp xếp cô đến đây cho một vai phụ nhỏ.
Tuy nhiên tất cả cũng mới chỉ bắt đầu, rốt cuộc cô là loại diễn viên nào, ông chưa thể xác
định. Chẳng qua nếu cô đúng như lời Lâm béo nói, có lẽ đúng là người
không đơn giản.
Chẳng qua… Nhìn dáng vẻ run rẩy vừa rồi của tiểu nha đầu kia, đúng là người nhát gan . Hừ! Ông đáng sợ như vậy sao? !