Món quà này phân nửa đến từ một fan hâm mộ cực đoan định chống đối Cố An Kỳ.
Một con búp bê bị cắm đầy cây kim nguyền rủa che kín hết khuôn mặt khiến Cố An Kỳ cảm thấy rất ghê tởm, trong lòng cũng rất khó chịu.
Rốt
cuộc thì cô đã làm gì khiến thiên hạ phải căm ghét? Khiến người đó phải
hận như vậy? Một kim lại một kim đâm vào cơ thể con búp bê?
Tô
Dật Phàm nhìn con búp bê nguyền rủa kia, lông mày nhăn lại thật sâu,
loại fan này ngày trước anh cũng đã từng gặp, phần lớn đều thuộc loại
không chết không ngừng. Xem ra khoảng thời gian này Cố An Kỳ ngày càng
phải chú ý đến việc ra ngoài, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng
nổi.
“Dạo này chúng ta có nhiều lịch trình trùng nhau nên để tôi đưa đón em đi.” Tô Dật Phàm suy nghĩ rồi nói.
“Thôi, làm phiền anh lắm, Chu tiên sinh sẽ đi với em, cùng lắm thì em lại đe
dọa Âu Dương tiên sinh, để anh ta thuê vệ sĩ cho em là được.” Nửa câu
sau Cố An Kỳ nói mang theo vài phần đùa cợt, nhưng trên mặt lại không hề có ý cười.
Lúc này cô phải thuê vài vệ sĩ thật, cho dù bị nói là mắc bệnh ngôi sao cũng không sao cả. Nếu cô không có biện pháp bảo vệ,
tương lai có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó hối hận cũng không kịp.
Tô Dật Phàm trầm mặc trong chốc lát, không nói gì, khóe mắt liếc về phía
đống giấy gói và con búp bê, không ngờ lại thấy phía dưới đống giấy gói
là một tờ giấy nhỏ với nội dung “Đi chết đi.”, nếu nhìn xa thì chỉ như
một ô hoa văn bình thường.
Fan có tâm lý biến thái nghiêm trọng
như vậy đúng là không thể không đề phòng. Mặc dù Cố An Kỳ nói sẽ thuê vệ sĩ, nhưng anh vẫn chưa thể yên tâm, ngoài miệng tuy không nói ra, nhưng anh đã định sẽ có mặt ở trường quay nhiều hơn để bảo vệ, chăm sóc Cố An Kỳ.
Chu Á Kiệt đã báo cảnh sát, cũng đã đưa con búp bê nguyền
rủa và đống giấy gói giao cho họ, Cố An Kỳ cũng thuật lại ngắn gọn đầu
đuôi câu chuyện cho họ hiểu.
Nhìn đám người tản đi, Chu Á Kiệt
mới nói: “Về sau nhớ cẩn thận hơn, quà của fan cũng đừng tự mở ra nữa mà hãy để nhân viên mở hộ.”
Đạo lý này Cố An Kỳ sao có thể không
rõ, chẳng qua cô đã lâu chưa được tự tay mở quà của mình nên cô muốn
hưởng thụ cảm giác đó mà thôi. Ai… Xem ra vẫn nên cẩn thận thì hơn, nếu
không sau này lại xảy ra chuyện hối cũng không kịp.
“Tôi biết rồi.” Cố An Kỳ mệt mỏi nói.
“Đôi khi fan sẽ ghét một nghệ sĩ mà chẳng cần lí do, cô cũng đừng để trong
lòng.” Chu Á Kiệt mất tự nhiên nói, cảm giác như đang an ủi Cố An Kỳ,
nhưng cách nói chuyện lại rất cứng nhắc.
“Ừ, tôi biết rồi, chẳng
qua vẫn hi vọng sớm tìm ra đáp án cho chuyện này, sống mà cứ nơm nớp lo
sợ thì rất khó chịu.” Cố An Kỳ nói.
Sau khi tiêm phòng uốn ván,
Cố An Kỳ không nghỉ ngơi nhiều mà lập tức cùng Tô Dật Phàm tới nơi có
hoạt động tiếp theo, xong việc mới về nhà nghỉ ngơi.
Chuyện Cố An Kỳ bị thương nhanh chóng bị truyền ra, có lẽ paparazzi vẫn theo đuôi Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm nghĩ đến hai người đến bệnh viện là vì mấy chuyện
như “Chưa kết hôn đã có con” hay “bác sĩ bảo cưới” linh tinh, nhưng
không ngờ “Chưa kết hôn có con” chẳng thấy đâu mà lại thu được tin tức
“Fan tặng búp bê nguyền rủa”, trở thành nơi có tin tức độc quyền.
Sau chương trình hôm qua, fan của Cố An Kỳ đều mong đợi phản ứng của Cố An
Kỳ sau khi nhận được quà tặng của họ, vẫn đợi Cố An Kỳ đăng weibo. Cố An Kỳ vẫn đều đặn mỗi ngày đăng một hai tin, nhưng hôm nay lại bất thường
một tin cũng không có, điều này khiến mọi người cảm thấy rất kỳ lạ, lên
trang web chính thức xem thì mới thấy Chu Á Kiệt tuyên bố đã có người
tặng Cố An Kỳ “búp bê nguyền rủa”.
Chu Á Kiệt còn nói được gặp
mặt trực tiếp với fan làm cô rất vui vẻ hạnh phúc, nhưng xảy ra chuyện
này khiến người ta không thể an tâm, hiện tại ngón tay của Cố An Kỳ đã
bị thương, khả năng sắp tới sẽ không thể đăng tin tức gì lên weibo. Nếu
vẫn chưa bắt được tội phạm thì để bảo vệ cho sự an toàn của Cố An Kỳ, có lẽ chúng tôi sẽ phải hủy bỏ vài hoạt động gặp mặt hội fan mê điện ảnh,
mong mọi người thông cảm, về sau nếu còn có cơ hội, chúng tôi sẽ sắp xếp để Cố An Kỳ gặp mọi người.
Hôm qua những người đi đều là “những
người hâm mộ kỳ cựu” của Cố An Kỳ, vô cùng trung thành và đáng tin.
Chuyện này xảy ra khiến mọi người vô cùng hoảng sợ. Sao lại có người
tặng món quà đó cho Cố An Kỳ? Sao lại có người làm ra hành động tồi tệ
như vậy được?
Cũng không biết ai mở miệng trước nói là do fan của Tô Dật Phàm làm, mọi người dường như đều nhớ lại chuyện xảy ra lúc phát quạt cổ vũ nên rất bất mãn với fan của Tô Dật Phàm, vài người không
nuốt trôi cục tức này, không chịu nổi chuyện thần tượng nhà mình bị bắt
nạt, đã chạy sang trang web chính thức của Tô Dật Phàm gửi một bài post
dài ngoằng với giọng điệu không tốt, giống như đã chắc chắn trăm phần
trăm do fan của Tô Dật Phàm làm.
Fan của Tô Dật Phàm tất nhiên
cũng không vừa, lập tức sang trang web của Cố An Kỳ viết vài bài post
mắng chửi, do số lượng fan nhiều nên chỉ chốc lát sau bài post chửi mắng giống như spam đã chiếm hết mặt báo đầu tiên. Dù sao là do họ quá đáng
trước, vài fan lâu năm cũng đã thay mặt mấy fan non trẻ mới vào xin lỗi
bên kia, nhưng ai biết đối phương lại không thèm nhận, thấy fan của Cố
An Kỳ hạ mình xin lỗi thì lại càng kiêu căng. Vốn vài fan lâu năm còn
khuyên bảo vài fan non trẻ làm việc quá đáng, giờ lúc này cũng giận đến
điên người.
Người ta đã đánh đến cửa nhà rồi mà còn phải khách
sáo sao? Khách sáo là cái con khỉ gì? Khách sáo là cái củ cải gì? Nhóm
fan hoa hồng trắng luôn mở miệng không lưu tình lập tức mắng té tát* đối phương. Hai bên cãi nhau ầm ĩ đến tận trời, cãi nhau từ trang web nội
bộ đến các trang web lớn như “Thiên nhai” vân vân, chỉ trong một buổi
tối ngắn ngủi ngọn lửa chiến đấu đã cháy cao hừng hực. Ban đầu chỉ ghét
bỏ fan của đối phương đã bắt đầu từng bước thăng cấp, trở thành ghét
luôn cả thần tượng của đối phương.
(ẩu huyết lâm đầu (狗血淋头)/ Cẩu huyết phún đầu(狗血喷头): mắng chửi xối xả/mắng té tát)
Sáng sớm Cố An Kỳ đã bị điện thoại của Chu Á Kiệt giục giã: “An Kỳ, lên mạng mau, xoa dịu đám fan của cô. Mau mau mau.”
“Sao thế?” Cố An Kỳ đang nửa tỉnh nửa mơ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cô lên trang web thì biết, cãi nhau, cãi nhau to rồi, chỉ có cô mới áp chế được thôi, mau lên mạng đi.” Chu Á Kiệt nói vô cùng vội vàng, Cố An Kỳ
dường như cũng đã hiểu được độ nghiêm trọng của sự việc nên nhanh chóng
lên trang web, vừa nhìn vài bài post cô đã hiểu toàn bộ mọi chuyện.
“An Kỳ? Em cũng bị gọi lên sao?” Tô Dật Phàm nhìn avatar của Cố An Kỳ sáng lên thì gửi một tin nhắn qua.
“Ừ, tốt nhất nên xử lý chuyện này nhanh đi, chuyện càng lớn thì càng không tốt.” Cố An Kỳ cau mày nói.
“Ừ, không nói nữa, chúng ta đều tự đi giải quyết đi.”
Sự tình nguy cấp, Cố An Kỳ mở chat voice trên nhóm trò chuyện.
“Mọi người, xin hãy bình tĩnh một chút.” Giọng của Cố An Kỳ vang lên giữa
một đám fan hoa hồng trắng đang tức giận tranh cãi muốn chỉnh chết fan
của Tô Dật Phàm.
“An Kỳ, sao chị lại lên đây? Bây giờ mới là sáng sớm thôi mà.” Fan nói.
“An Kỳ, tay chị đã đỡ chút nào chưa, có nặng lắm không?”
“An Kỳ, chị đừng lo, cái đám fan gì đó của Tô Dật Phàm chúng em sẽ giúp chị giải quyết, không ai có thể làm tổn thương chị.”
Cố An Kỳ vừa lên mọi người đã tranh nhau nói.
“Mọi người hãy yên tâm, hiện tại tôi rất khỏe, chẳng qua tay bị đâm nên
không thể dùng sức quá nhiều thôi, cũng không có gì đáng lo. Sau khi bị
con búp bê đâm vào, anh Dật Phàm đã đưa tôi đến bệnh viện, tiêm phòng
uốn ván rồi nên không sao hết.” Cố An Kỳ dừng một chút, cố ý nhắc tới Tô Dật Phàm, điều này làm cho một ít fan bình tĩnh hơn một chút. Cho dù có cãi nhau thì không thể phủ nhận từ trước đến nay Tô Dật Phàm vẫn luôn
giúp đỡ Cố An Kỳ, họ giận cá chém thớt hình như… hơi quá đáng?
“Chuyện này bây giờ vẫn đang điều tra, bây giờ tôi chỉ hy vọng cảnh sát có thể
nhanh chóng bắt được người tặng con búp bê đó, nếu có thể, tôi rất muốn
hỏi sao lại ghét tôi như vậy.” Cách nói chuyện của Cố An Kỳ rất bình
thường, nhưng fan lại đau lòng.
“An Kỳ, đây không phải lỗi của chị.”
“Là do tâm lý của tên kia biến thái, An Kỳ đừng để ý.”
“Trước khi tìm được hung thủ, hy vọng mọi người sẽ không cùng bất kì ai tranh
chấp vì chuyện này. Mọi chuyện bao giờ cũng có chân tướng của nó.” Cố An Kỳ nói chậm lại, mang theo sự an ủi.
“Nhưng mà An Kỳ, đám fan của Tô Dật Phàm nói chuyện rất quá đáng.”
“Đúng đó đúng đó, họ nói chuyện như bị mất não ấy.”
“Ha ha, ” Cố An Kỳ mỉm cười, cảm giác có người bảo vệ quả thật rất tốt,
“Nói đơn giản thì, nếu chúng ta không bất hòa với họ thì tất nhiên họ
cũng sẽ không tự nhiên đốt lửa. Họ thích cãi nhau thì cho họ cãi, chúng
ta chỉ cần cấm cửa những IP đến cãi nhau là được.”
“Nhưng mà…”
“An Kỳ nói đúng, chúng ta không nên cãi nhau với họ, vụ này càng lớn thì
bên ngoài lại càng có cái nhìn không tốt về An Kỳ.” Một fan kỳ cựu cuối
cùng lên tiếng, “Bây giờ không ai được ra ngoài gây chuyện nữa, nếu để
tôi phát hiện ra thì tôi sẽ là người đầu tiên đuổi ra khỏi nhóm fan hoa
hồng trắng.”
“Fan chính là mặt mũi của ngôi sao, chúng ta làm như vậy đúng là không tốt. Vừa rồi quả thật hơi quá khích, nhưng nếu để
chúng em nhìn mấy người bên kia nhảy nhót thì trong lòng rất khó chịu.”
“Điều này không cần lo lắng, anh Dật Phàm cũng đã ra mặt nói chuyện với fan của anh ấy rồi.” Cố An Kỳ cười nói.
Mặc dù còn có người bất mãn than thở, nhưng mọi người đều thích Cố An Kỳ
thật lòng, cũng hiểu nếu họ làm như vậy thì đối với Cố An Kỳ mà nói thật sự sẽ không tốt. Tuy rằng trong lòng mọi người vẫn còn tức giận, nhưng
nể mặt Cố An Kỳ họ vẫn tình nguyện gác lại chuyện này.