“Mặc kệ như thế nào
chúng ta cứ thử liên hệ với họ trước xem sao, nói không chừng có lẽ họ
sẽ sửa lại kịch bản.” Kiều Trí Viễn nói lời này, thật ra ngay bản thân
anh ta cũng thấy chẳng đáng tin. Một nhân vật phụ, hơn nữa lại còn là
một nhân vật phụ chẳng có mấy phân cảnh, sao họ có thể vì một nhân vật
gần như tép riu như vậy mà sửa lại kịch bản chứ? Nhưng là nhìn Tống
Khánh Phong khó xử, cộng thêm việc này liên quan đến sự nghiệp sau này
của Hứa Toa Toa, anh ta không thể không mở miệng.
“Điện thoại
cũng gọi rồi, nhưng phía kịch bản chắc họ sẽ không chịu sửa đâu, bây giờ phải suy tính xem làm sao dưới điều kiện khó khăn mà đạt được lợi ích
lớn nhất thôi.” Tống Khánh Phong cau mày nói, việc đã tới nước này, cho
dù muốn hủy bỏ hợp đồng cũng không phải chuyện dễ. Tất cả vẫn cần bàn
bạc kĩ hơn.
Tống Khánh Phong nhìn kịch bản mới đến, lại càng căm
tức tổ biên kịch. Đồng thời, anh ta cũng liên tưởng đến Thiệu Văn Đình.
Lúc trước lý do Thiệu Văn Đình từ chối anh ta là do nếu Hứa Toa Toa đồng thời diễn hai bộ phim sẽ không thể phát huy hết khả năng. Như vậy nếu
bây giờ để Hứa Toa Toa đi gặp Thiệu Văn Đình lần nữa… Có lẽ…
Nếu
Thiệu Văn Đình thật sự gặp được Hứa Toa Toa, nói không chừng, vị trí
diễn viên chính của Cố An Kỳ cũng sẽ bị lung lay. Dù sao Hứa Toa Toa là
diễn viên hàng đầu hiện nay, Cố An Kỳ mặc dù diễn xuất tốt, phản hồi
nhận được cũng tích cực, nhưng nếu so sánh với lai lịch của Hứa Toa Toa
thì chẳng là gì. Có lẽ đạo diễn Thiệu Văn Đình rất thích Cố An Kỳ diễn
nhân vật kia, nhưng diễn xuất của Hứa Toa Toa cũng chẳng phải nói chơi,
nói không chừng còn diễn hay hơn. Nếu Hứa Toa Toa được nhận vai trong
phim Thiệu Văn Đình, cơn tức vì mất vai trong phim Hollywood chắc cũng
sẽ tiêu tán không ít.
Quyết định xong, Tống Khánh Phong thu dọn cặp tài liệu rồi đi ra cửa…
“An Kỳ?” Tô Dật Phàm đứng dưới đài nhảy cầu hét lên.
“Hả?” Cô hoàn hồn, nhưng hai mắt vẫn trống rỗng.
“Sao vậy? Em ổn chứ?” Tô Dật Phàm hỏi.
“Em vẫn ổn.” Cố An Kỳ hít sâu một hơi, không biết vì sao, cô cảm thấy mí mắt nhảy liên tục, cũng không biết là phúc hay họa.
“Bùm” một tiếng, cô nhảy xuống khỏi đài nhảy cầu.
“Đến giờ rồi, em đi tắm đi rồi xuất phát.” Tô Dật Phàm cầm một chiếc khăn
lớn giúp Cố An Kỳ lau tóc, “Lát nữa em còn phải chụp ảnh tạp chí đó.”
“Ừ…” Cố An Kỳ lên tiếng, cầm khăn vào phòng tắm bên cạnh.
Làn da trên lưng cô đã trở lại như cũ, dưới sự giúp đỡ của phẫu thuật thẩm
mỹ và các loại tinh dầu, gần như không còn nhìn thấy sẹo. Đi chụp ảnh
trang bìa lần này, có một nguyên nhân rất lớn là để cho mọi người biết,
lưng của cô không hề bị ảnh hưởng chút nào từ sau chuyện kia.
Mặc dù tạp chí này bề ngoài không có liên quan gì tới “Pamir”, nhưng Cố An
Kỳ lại biết tòa soạn này và “Pamir” có mối quan hệ rất thân thiết. Cụ
thể quan hệ của hai bên như thế nào, Cố An Kỳ cũng không rõ lắm, cô chỉ
biết tổng biên tập tạp chí và tổng giám đốc của “Pamir” là vợ chồng.
Vì vậy Cố An Kỳ chụp ảnh trang bìa cho tòa soạn này nguyên nhân chủ yếu là để trấn an “Pamir”. Chỉ có như vậy, đối phương mới tiếp tục ký hợp đồng với cô.
Mặc dù nhìn qua “Pamir” có vẻ rất thực dụng, nhưng Cố An Kỳ có thể hiểu. Dù sao “Pamir” cũng chỉ là một công ty thương mại, việc gì cũng phải lấy lợi nhuận làm đầu.
Cố An Kỳ day day huyệt thái
dương, dạo này cô hơi mệt mỏi. Mặc dù áp lực tinh thần rất lớn, nhưng
không thể không nói tập luyện nhảy cầu thường xuyên giúp cô cải thiện
“Chứng sợ độ cao” rất nhiều, trước mắt, nhảy cầu từ độ cao mười lăm mét
hay trong vòng hai mười tầng nhà cô cũng không sợ. Chẳng qua cô đã lén
thử nhảy nhảy Bungee một lần, khi biện pháp an toàn được gắn lên người
cô, cô vẫn vô cùng lo lắng, rất sợ người đó vì gắn không tốt mà sẽ khiến cô tan xương nát thịt.
“Mệt à? Ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em.” Tô Dật Phàm nói với Cố An Kỳ bên cạnh.
“Không sao, em không mệt.” Cố An Kỳ khẽ cười, “Nhưng anh đó, dạo này cứ đưa
đưa đón đón em, lại còn phải quay phim, làm đủ thứ nữa nên chắc chắn
không được ngủ đủ giấc. Về sau đi đâu em tự đi là được. Nếu không thì
còn có Chu tiên sinh mà.”
“Yên tâm, anh không sao.” Tô Dật Phàm
ôn hòa nói, anh không nhìn Cố An Kỳ mà chỉ nhìn thẳng về phía trước, ”
‘Chứng sợ độ cao’ của em coi như đã giải quyết xong , vấn đề bây giờ là, phải làm sao để em đặt lòng tin vào các dụng cụ. Em có thể thử nhảy
trên đất trước, mới đầu thì đừng chơi nhảy Bungee vội, nó quá kích
thích. Nhảy trên đất ít xảy ra nguy hiểm hơn.”
“Ừ.” Cố An Kỳ chột dạ, sợ Tô Dật Phàm phát hiện chính cô lén đi nhảy Bungee nên giọng nói cũng nhẹ đi vài phần.
Khóe miệng Tô Dật Phàm hơi cong lên, nhưng không nói gì thêm, chỉ đưa Cố An Kỳ đến nơi chụp ảnh.
Tại đó, Cố An Kỳ gặp một người cô rất không muốn nhìn thấy —— Hứa Toa Toa.
Hứa Toa Toa là gương mặt trang bìa tiếp theo, vì cô ta phải đi Hollywood quay phim nên phải đẩy một số lịch trình lên trước, vì vậy mới chạm mặt Cố An Kỳ.
Mặc dù trong lòng Cố An Kỳ không muốn nhìn thấy cô ta, nhưng trên mặt vẫn duy trì lễ nghi cơ bản, thân là ‘Hậu bối’ cô lập tức chào hỏi tiền bối: “Chào chị Toa Toa.”
“A, An Kỳ, sao em cũng ở
đây? Chụp ảnh cho phần nội dung sao?” Hứa Toa Toa xoay người, giống như
mới nhìn thấy Cố An Kỳ, thân thiết chào hỏi, trên mặt không để lộ ra
chút sơ hở nào, nhưng lời nói lại không lưu tình, vẫn nhìn ra được sự
bát mãn của cô ta đối với Cố An Kỳ.
Cô ta đến chụp ảnh trang bìa, còn Cố An Kỳ lại đến chụp cho phần nội dung, vậy chẳng phải chứng minh
cô ta cao hơn Cố An Kỳ một bậc sao?
“Không phải, em đến để chụp ảnh trang bìa.” Cố An Kỳ khiêm tốn nói, ngay cả lông mày cũng không nhăn lại một chút.
“À? Thế à?” Hứa Toa Toa ý vị thâm trường đánh giá cô một chút, nhân tiện
nhìn về phía lưng bị cô che kín mít, “Vết thương của em sao rồi?”
Câu hỏi của Hứa Toa Toa giống như tiền bối quan tâm hậu bối, nét mặt, động tác có thể nói là không có chỗ để chê.
Cố An Kỳ nheo mắt lại, nở nụ cười ôn hòa, khác với Hứa Toa Toa cao ngạo,
nụ cười của Cố An Kỳ cho người ta cảm giác ấm áp như gió xuân: “Nhờ có
sự quan tâm của tiền bối, em không sao.”
“À, thế thì tốt.” Hứa Toa Toa thấy hỏi cũng không được gì, ngồi xuống không nói nữa.
“HolaOh,MiAmiga,hacemuchotiempoqueteveo.Estabien? 【 Hey, bạn của tôi, đã lâu không gặp, dạo này thế nào? ” Một người đàn
ông cao lớn từ trong studio đi ra, thấy Cố An Kỳ thì thơm cô hai cái
chào hỏi.
“EstoyBien. 【 Em rất tốt 】” Cố An Kỳ cười nói.
Cố An Kỳ kéo người đàn ông Tây Ban Nha giới thiệu với Tô Dật Phàm: “Fernando, YiFan, Dật Phàm, Fernando.”
(*Yifan và Dật Phàm đều chỉ một người nhưng An Kỳ dùng khác nhau, chắc một cái là tên quốc tế )
“Em nói được tiếng Tây Ban Nha? Sao anh không biết?” Tô Dật Phàm không thể
không nói lúc này anh đang ăn giấm chua, mặc dù anh hiểu Tây Ban Nha có
phong tục thơm lên mặt nhau khi chào hỏi, nhưng trong lòng anh vẫn khó
chịu.
“Chuyện anh không biết còn nhiều lắm.” Cố An Kỳ buồn cười
trả lời, “Lần trước ở một buổi trình diễn thời trang anh ấy bị lạc
đường, lại không tìm thấy chính người phiên dịch của mình nên em đã giúp đỡ. Tính cách anh ấy rất tốt, rất dễ ở chung, anh tiếp xúc sẽ biết.”
“Ừ.” Tô Dật Phàm buồn buồn trả lời.
Cố An Kỳ bị dáng vẻ buồn bực của Tô Dật Phàm chọc cười, khoác tay anh, sau đó lại nói mấy câu với người đàn ông Tây Ban Nha kia, bô lô ba la Tô
Dật Phàm chẳng hiểu gì.
Không biết vì sao, người đó đột nhiên kéo tay Tô Dật Phàm, thần sắc kích động nói một đoạn dài dằng dặc, Tô Dật
Phàm không biết làm sao, không ngừng nhìn Cố An Kỳ. Cố An Kỳ nghe thấy
lời người đó nói thì cười như tiểu hồ li, vui vẻ đến mức chỉ thiếu nước
lăn lộn dưới đất.
“Anh ta nói gì thế?” Tô Dật Phàm hỏi.
“Anh ấy nói anh phải chăm sóc em cho tốt, nếu không với tư cách làm anh
trai, anh ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh, sẽ đập anh tơi bời thành thịt băm rồi đem cho cún ăn.” Cố An Kỳ cười như điên.
Tô Dật Phàm lau mồ hôi: “Anh ta nhận làm anh trai em?”
“Đúng vậy, nếu không anh nghĩ là gì?” Cố An Kỳ nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu,
“Fernando đồng tính luyến ái, không phải dị tính, hiểu chưa?”
“Ồ, thì ra là thế.” Tô Dật Phàm xấu hổ.
“Anh ấy nghĩ anh là người theo đuổi em ư?” Fernando có bập bẹ nói bằng tiếng Trung, “Chàng trai, tôi đâu có hứng thú ăn cọp mẹ này chứ.”
“Hey.” Cố An Kỳ bất mãn còn nói vài câu bằng tiếng Tây Ban Nha, chọc Fernando
cười toe toét. Fernando đúng là nói được tiếng Trung, từ sau lần bị lạc
đường đó anh đã học được rất nhiều từ tiếng Trung đơn giản, nhưng vẫn
không được thành thạo cho lắm.
Vừa rồi kéo tay Tô Dật Phàm nói
một đoạn bằng tiếng Tây Ban Nha cũng không phải anh cố ý, chỉ là vì anh
quá mức kích động, quá vui vẻ vì em gái nhà mình cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc mà thôi.
“Fernando tiên sinh…” Đột nhiên có người chen vào, quấy rầy không khí hài hòa giữa ba người.
Ba người ngẩng đầu nhìn Hứa Toa Toa, không biết cô ta muốn nói gì.