“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Cố An Kỳ nhíu mày hỏi, vô duyên vô cớ sao lại
đột nhiên tài trợ nhiều tiền như vậy cho một đoạn lam phim bé nhỏ chứ?
“Hình như cô chưa biết.” Chu Á Kiệt thở dài, giọng điệu còn có chút bất đắc dĩ.
Thở dài? Chu Á Kiệt? Cố An Kỳ nhướng mi, dường như có dự cảm không tốt chút nào.
“Đã xác định được nam chính rồi, là Kiều Trí Viễn.” Chu Á Kiệt đau đầu nói. Trong giới showbiz, anh vô cùng không muốn Cố An Kỳ hợp tác với Kiều
Trí Viễn.
Kiều Trí Viễn đầu tiên có Lâm Huyên Di, sau lại có Hứa
Toa Toa. Hai người này đều là đại nhân vật, nếu Cố An Kỳ dính scandal
với anh ta thì chẳng những không có lợi gì, mà còn phải nơi nơi cẩn thận bị oanh tạc. Bộ phim này vốn Trần Văn Nhã định mời diễn viên nhỏ đến
diễn, họ cũng cũng không muốn dùng siêu sao như Kiều Trí Viễn.
Tuy nhiên tình cờ Kiều Trí Viễn nghe nhân viên nói 《 Tình yêu cuối cùng 》
đang chọn nam nhân vật chính, sau khi anh đọc hết quyển sách cũng rất
thích nhân vật này. Kiều Trí Viễn gần nửa năm không quay phim, không
phải không có kịch bản, mà là không tìm thấy kịch bản để giúp anh đột
phá bản thân. Hiện tại sự nghiệp của anh nhìn như đang vươn lên nhưng
thực ra, nó đã đạt tới giai đoạn bão hòa, hình tượng bạch mã vương tử
của anh đã được xây dựng thâm căn cố đế, rất khó để có thể đột phá.
Giai đoạn thất nghiệp của nghệ sĩ không thể kéo dài, nếu không tìm thấy
hướng đi mới anh sẽ từ từ chết héo ở đỉnh cao, người hâm mộ cũng bị hậu
bối cướp mất. Kiều Trí Viễn không muốn thấy cảnh tượng đó, vì vậy anh
thà không quay phim để đợi kịch bản hay.
Nam chính của《 Tình yêu
cuối cùng 》là người chất phác trung thực, không quá chú trọng ngoại hình nhưng lại có sức hút từ bên trong, đối với anh đây là cơ hội để thay
đổi hình tượng vô cùng tốt. Anh chân thành cầu xin Dư Quả rất lâu để có
được một cơ hội casting.
Thật ra thì Kiều Trí Viễn là một diễn
viên rất có bản lĩnh, diễn tự nhiên mà không yếu đuối. Trần Văn Nhã bị
sự chân thành của anh tác động nên cho anh diễn nhân vật này, sau đó
“Thời đại tinh thượng” cũng “biểu đạt thành ý” đầu tư một đống tiền cho
đoàn làm phim.
” Kiều Trí Viễn của ‘Thời đại tinh thượng’?” Cố An Kỳ nhướn mày, sa sầm mặt.
“Đúng, tốt nhất cô nên cách xa anh ta một chút, Hứa Toa Toa không phải người
có thể trêu vào.” Chu Á Kiệt hiếm hoi không ép buộc Cố An Kỳ tiếp cận
nam nghệ sĩ, ngược lại còn bảo cô tránh xa. Người khác có lẽ không biết, nhưng anh đã hợp tác vài lần với Hứa Toa Toa, cô gái bề ngoài ngọt ngào này có những hành động rất tàn nhẫn khiến người ta nhìn không thấu. Cố
An Kỳ là yếu tố quan trọng để anh trở thành quản lý số một, anh không
muốn vì vài “Hiểu lầm” mà khiến cô mất đi tất cả.
“Yên tâm đi,
tôi không có hứng thú với anh ta.” Cố An Kỳ lạnh nhạt nói, cô đã hồi
phục lại cảm xúc ban đầu. Ai diễn cũng chẳng sao, chỉ cần là phim của cô chắc chắn cô sẽ không để nó bị hủy hoại. Nếu có người muốn phá hủy phim của cô, cô chắc chắn sẽ khiến người đó trả giá thật đắt.
Kiều Trí Viễn, cho dù anh đến đây thì sao? Anh ta căn bản chưa đủ tư cách để lòng cô phải loạn.
“Không có thì càng tốt, chẳng qua tôi muốn nhắc nhở cô cách anh xa một chút,
ít nhất hãy gặp mặt anh ta khi có người khác bên cạnh.” Chu Á Kiệt lo
lắng cũng không phải thừa, anh thật sự rất lo lắng Cố An Kỳ sẽ thu hút
Kiều Trí Viễn, “Sắp đến rồi, cô chuẩn bị chút đi, nói không chừng Hứa
Toa Toa cũng đến, nhớ lễ phép chào hỏi cô ta, cô ta là đại tiền bối, cô
không đắc tội nổi đâu.”
Hứa Toa Toa? Đôi mắt Cố An Kỳ hiện lên
một tia tàn khốc, nhưng lập tức bị cô thu lại, cô dường như không quan
tâm đáp: “Tôi biết rồi.”
Ân oán sâu đậm giữa Lâm Huyên Di và Hứa
Toa Toa đương nhiên Cố An Kỳ hiểu rõ. Cô không thích Hứa Toa Toa, thậm
chí phải nói là căm ghét sâu sắc, ngoài mặt không thể hiện nhưng không
có nghĩa trong lòng không có gì. Hiện tại cô chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bé
vừa nhảy lên hạng hai, căn bản không đủ tư cách chống lại Hứa Toa Toa.
Tất nhiên cô biết nên làm gì.
Xe chạy rất nhanh, chẳng bao lâu đã đến phòng làm việc của Dư Quả. Phòng làm việc của cô không những không
rộng lớn thoải mái như nhiều người tưởng tượng mà ngược lại giống như
một cái hang ổ nhỏ, vô cùng bừa bãi, sách và đồ ăn bị ném lung tung, nơi duy nhất sạch sẽ là một cái bàn nhỏ để mấy chồng sách rất dày và một
chiếc máy tính xách tay nhỏ.
Dư Quả không nghĩ Cố An Kỳ đến sớm như thế nên chưa kịp thu dọn đồ đạc lung tung dưới đất. Hậu quả là bị phát hiện.
“Tìm đại chỗ nào ngồi đi.” Dư Quả mất tự nhiên co rút khóe miệng, sau đó giả vờ như không quan tâm đến chuyện này nữa, vung tay dọn ra một khoảng
trống mời Cố An Kỳ ngồi xuống. Trợ lý Dư Quả giúp thu dọn một ít rồi đi
ra ngoài pha trà.
Cố An Kỳ cũng không nói gì, cứ như vậy mà ngồi xuống.
“Đã xác định được nam chính, chính là Kiều Trí Viễn.” Dư Quả tiện tay cầm
lấy một cái bút xoay xoay trong tay, “Bề ngoài tệ hơn Lâm Phàm Bình
nhưng trang điểm lên có thể giải quyết được, anh ta sắp tới đây xây dựng hình tượng nhân vật đấy, sao, có muốn ở lại xem không?”
Dư Quả
và Cố An Kỳ cũng coi như bạn bè, lúc đầu mặc dù vì bất đồng ý kiến mà
cãi nhau vài lần, nhưng càng giao tiếp hai người lại càng phát hiện,
quan điểm của người kia có cách nhìn khác phù hợp với của mình, qua thời gian hai người dần trở thành bạn bè, Dư Quả có ý tưởng mới thường đưa
cho Cố An Kỳ xem để Cố An Kỳ đưa ra ý kiến, vì vậy hiện tại Dư Quả nói
chuyện với Cố An Kỳ tương đối tùy ý.
“Ừ” Cố An Kỳ gật gật đầu, “Mình cũng muốn xem Lâm Phàm Bình được tạo ra như thế nào.”
“Sau khi xây dựng hình tượng xong hai người các cậu thử diễn một đoạn ngắn
luôn đi, mình muốn xem hiệu quả.” Dư Quả chép miệng nói.
“Được.” Cố An Kỳ trả lời rất dứt khoát, không hề có một từ vô nghĩa.
Nếu chưa gặp Tiêu Thắng Hinh, Cố An Kỳ chắc chắn sẽ nghĩ cách tránh mặt
Kiều Trí Viễn và Hứa Toa Toa. Không phải trốn tránh mà là chưa chuẩn bị
tốt tâm lý, cô không muốn gặp lại hai người khiến cô nhìn là thấy khó
chịu. Chẳng qua sau khi trở thành bạn bè với Tiêu Thắng Hinh một lần nữa cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhờ đó cũng ngộ ra nhiều điều.
Cô
không nên bị trói buộc bởi quá khứ, bị kìm hãm bởi một khuôn khổ, cô
muốn giành được vị trí số một thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Giới
giải trí nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, trên con đường Cố An Kỳ vươn lên sớm hay muộn cũng sẽ gặp hai người kia. Cô sợ bóng sợ gió
làm gì?
Cố An Kỳ và Dư Quả chưa nói được bao lâu thì Trần Văn Nhã tới, ba người trong lúc đợi Kiều Trí Viễn tranh thủ căn cứ vào vài góc
độ của nhân vật để chọn hiệu ứng hình ảnh.
“Màu sắc ấm áp phối
hợp với ánh sáng nhẹ nhàng sẽ rất đẹp, ở đây, ở đây nữa thêm một vầng
sáng mờ mờ vào nữa thì sẽ rất thơ mộng.”
“Cũng đẹp, nhưng cảnh đầu tiên nếu thêm tông màu tối vào thì sẽ càng nổi bật hơn, có phải tốt hơn hay không?”
“Được đấy, làm thế đi.”
Ba người quỳ rạp trên đất, tỉ mỉ thiết kế, khẩn trương thảo luận, vào lúc
ba người đang thảo luận đến lúc mấu chốt thì Kiều Trí Viễn đến.
“Xin lỗi đã tới muộn, vô cùng vô cùng xin lỗi. Vừa rồi tắc đường quá.” Kiều
Trí Viễn nói xong, Dư Quả không thèm cho anh ta sắc mặt hòa nhã, cho dù
bận việc gì, một khi đã muộn thì đừng có kiếm cớ.
“Được rồi vào
đi, vào rồi nói sau.” Hiểu quá rõ tính cách Dư Quả Trần Văn Nhã nhanh
chóng ra mặt giảng hòa. Kiều Trí Viễn đi vào theo lời cô, lúc này Trần
Văn Nhã mới nhìn thấy phía sau Kiều Trí Viễn còn có một người đi theo —— Hứa Toa Toa.
“Chào anh Kiều, chào chị Toa Toa.” Cố An Kỳ lập tức đứng lên, lễ phép chào đón.
Hứa Toa Toa cười đi đến, “chân thành” nói: “Đừng gọi chị là chị Toa Toa, gọi Toa Toa là được rồi.”
“Việc này…” Cố An Kỳ lộ vẻ khó xử, lén lút liếc nhìn vẻ mặt Hứa Toa Toa.
Vẻ mặt Hứa Toa Toa ôn hòa như tiền bối đang chăm sóc hậu bối, nụ cười vô
cùng ấm áp, nhưng chỉ Cố An Kỳ biết nụ cười của cô ta chứa bao nhiêu
nghi kị. Quan hệ đời này của cô và Tiêu Thắng Hinh tốt đẹp không phải là bí mật, lần trước khi Lại Nhã trách cứ Tiêu Thắng Hinh “không biết
điều” cũng nhân tiện lôi cả cô vào. Hứa Toa Toa có biết quan hệ giữa Cố
An Kỳ và Tiêu Thắng Hinh hay không cô không rõ, nhưng cô hiểu khi lần
đầu tiên Hứa Toa Toa nhìn thấy cô, trong mắt tràn ngập sự nghi ngờ.
Hứa Toa Toa một khi không tin tưởng người khác, đặc biệt là người xa lạ, cô ta sẽ rất tốt bụng nói chuyện với người đó, duy trì mối quan hệ tốt
đẹp, nhưng tất cả chỉ là bề ngoài, đến khi cô ta thấy ngứa mắt thì ngáng chân. Cố An Kỳ từng thấy rất nhiều tân binh bị cô ta chỉnh cho thê
thảm, nhiều năm không gượng dậy nổi, từ đó cũng từ bỏ chuyện trở lại
giới giải trí.
Cố An Kỳ nhìn vào mắt Hứa Toa Toa, cô ta vẫn cười
như gió xuân, không khác gì chị gái tốt bụng nhà bên. Cố An Kỳ chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt hạnh lóe lên sự sùng bái và hưng phấn. Hứa Toa Toa cười với cô rồi không để ý đến cô nữa, ngược lại dời tầm mắt
lên Dư Quả và Trần Văn Nhã.
Cố An Kỳ trên mặt luôn mang theo nụ
cười thích hợp, không hề cứng ngắc. Biểu hiện của cô đúng theo tiêu
chuẩn, thậm chí còn quá mức thành thật, đối với Hứa Toa Toa quá mức
khiêm tốn. Không ai biết trong lòng cô giờ đây căm hận ra sao, cũng
không ai biết cô phải kiềm chế bản thân cỡ nào mới trưng ra được vẻ mặt
này.
Cố An Kỳ đang “diễn” vai một hậu bối tôn trọng Hứa Toa Toa,
một tân binh nhỏ bé đua đòi, cô biết chỉ có như vậy mới có thể khiến Hứa Toa Toa “khinh thường”, từ đó thoát khỏi phạm vi quan sát của cô ta.