Cảnh quay cuối cùng đang được tiến hành, phần của Tô Dật Phàm đã hoàn
thành, chỉ còn lại cảnh Cố An Kỳ và mấy nhân vật phụ đi dạo.
“An
Kỳ, kể cả khi nói chuyện cũng phải nhớ điều chỉnh góc độ, tốt nhất đầu
tiên là đang rất nhập tâm vào câu chuyện chứ không phải chú ý đến Khương Khôn phía sau, đến lúc cô cảm giác hắn ta đang chú ý đến mình thì cười
tươi ngoái đầu nhìn lại. Diễn thế nào tùy cô, miễn để ý đến sự cân bằng
hình ảnh là được.” Bởi đây là cảnh đạo diễn Thiệu Văn Đình tự mình bổ
sung nên ông đặc biệt coi trọng. Vốn chưa từng chỉ đạo diễn xuất cho Cố
An Kỳ, chưa bao giờ can thiệp vào cách diễn của diễn viên nhưng lúc này
ông cũng không tránh khỏi lo lắng.
Vốn Cố An Kỳ cũng định diễn
như vậy, nay nghe Thiệu Văn Đình nói, thử nghiêng nghiêng đầu vài cái,
điều chỉnh lại góc độ muốn diễn rồi gật gật đầu.
“Chuẩn bị, Action” bảng clapper board được dập xuống.
“Thu Vũ sư tỷ, nghe nói không bao lâu nữa sẽ tới ngày Thất Tịch ở trần gian
đó, chúng ta ở lại thêm mấy ngày đi, đừng về núi vội.” Một cô nương áo
đỏ kéo áo Cố An Kỳ.
“Nếu vương vấn trần tục, tốc độ tu luyện sẽ
bị chậm lại, mà chuyện tu luyện thì không thể đợi được.” Thu Vũ đứng
giữa một đám cô nương dịu dàng nói, thấy mấy cô nương khác đều chán nản
cúi đầu, nàng đổi ý, “Chẳng qua các muội cũng khó có được cơ hội xuống
núi, bây giờ tâm cũng quyến luyến nơi đây, trở về trên núi cũng không
thể chuyên tâm tu luyện. Chuyện của sự phụ cũng không vội, chúng ta ở
đây thêm vài ngày cũng không sao.”
“Thu Vũ sư tỷ tốt nhất.” Cô nương mặc áo vàng vừa cười vừa lao tới.
“Mấy người các muội, aizz…” Thu Vũ nhìn sư muội đang ôm cứng người mình, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Thu Vũ sư tỷ, lát nữa chúng ta đi mua kẹo hồ lô đi, muội thấy mọi người ở
đây đều thích ăn.” Cô nương áo đỏ ham ăn dính lấy bên phải Thu Vũ, lôi
kéo cánh tay của nàng nói.
“Không được ăn nhiều, nếu bị sư phụ
phát hiện, ta sẽ không nói giúp các muội đâu.” Thu Vũ nghiêng đầu nói
với mấy cô nương nhỏ hơn mình mấy tuổi.
Khóe mắt Thu Vũ tràn đầy ý cười, cưng chiều nhìn nhóm sư muội, ôn hòa mà lại thanh nhã. Nàng như
vậy hấp dẫn không ít ánh mắt người khác. Trong đó, bao gồm cả Khương
Khôn…
Khương Khôn si ngốc nhìn bóng dáng Thu Vũ, nhìn nàng nét
mặt tươi cười như hoa, đứng im lặng giữa mọi người, dường như trong lúc
đó, mọi thứ xung quanh đều trở nên vĩnh hằng.
“Thạch nữ…” Hắn gọi tên nàng, đôi mắt không rời bước chân của nàng.
Giống như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Khương Khôn, Thu Vũ từ từ xoay
người, thấy người xa lạ phía sau, biểu hiện hơi sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu, nở một nụ cười lịch sự. Chỉ có vậy, nàng lại quay đi, tiếp tục
cùng nhóm sư muội lên đường.
“Cut” Thiệu Văn Đình hô, “Tốt lắm, mọi cảnh quay đến hôm nay là kết thúc rồi, lát nữa tất cả cùng ra ngoài ăn đi, tôi mời.”
Hôm nay tâm trạng của Thiệu Văn Đình rất tốt, nụ cười luôn treo bên khóe
miệng. Cảnh quay cuối này, giữa hai người tồn tại cảm giác như có như
không, giống như đang nắm một sợi dây vô hình, khiến người ta phải đau
đầu suy nghĩ mối quan hệ giữa hai người này là gì. Diễn giấu đi bản
chất, như ẩn như hiện tạo ra sự tò mò muốn tìm hiểu nhưng không thể tìm
ra, một trăm người ra một trăm cách nghĩ, đây chính là hiệu quả Thiệu
Văn Đình mong muốn.
Đêm đó mọi người trò chuyện rất vui vẻ, Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm bị chuốc không ít rượu, thân là diễn viên chính,
lại còn là tiền bối nên ngày thường mọi người không dám quá phận, nay
quay phim kết thúc, chủ đề đầu tiên bị lôi ra bàn tán chính là vụ hai
người kết hôn. Chuyện này thu hút được sự chú ý của không những người
trong giới mà cả người ngoài giới, nếu được tham dự, có thể tha hồ mà
khoe khoang với bạn bè.
Mọi người chơi vui đến điên rồi, ban đầu
còn ngại ngùng mong muốn được nhận thiệp mời, sau đó chuyển đến phần
chuốc rượu thì mọi người đều quẩy. Hết chai này đến bình khác, Cố An Kỳ
tửu lượng không tốt nhanh chóng ngà ngà say, mà Tô Dật Phàm ngồi bên
cạnh đỡ rượu cho cô cũng sớm chịu không nổi. Đợi đến khi tan cuộc, hai
người mặc dù vẫn giữ lại một chút lý trí nhưng gần như đã say.
“Dật Phàm, anh đừng lái xe, chúng ta gọi người đến giúp chúng ta lái xe về
nhà đi.” Cố An Kỳ day day huyệt thái dương nói, lái xe trong khi say
rượu không an toàn, hai người họ đã say như vậy rồi, lái xe không thể
nào yên tâm được.
“Nghe lời em.” Tô Dật Phàm khẽ cau mày nói.
“Sao vậy? Khó chịu sao?” Cố An Kỳ hỏi.
“Anh vẫn ổn không sao.” Tô Dật Phàm cười trấn an.
Tuy nhiên Cố An Kỳ vẫn lo choTô Dật Phàm, bởi vậy cô nhờ nhân viên phục vụ quán rượu mang ít canh giải rượu lên để anh uống.
Đêm đó hai người quá say, cuối cùng đành phải nhờ người lái xe chở về. Tô
Dật Phàm nôn suốt một đêm, Cố An Kỳ ở bên cạnh chăm sóc anh, giày vò cả
đêm, đến bình minh hai người mới được nghỉ ngơi.
“Sau này không cho anh uống nhiều như vậy nữa.” Cố An Kỳ nằm trên giường, chọc chọc mặt Tô Dật Phàm.
“Hôm qua không phải là bắt buộc sao?” Tô Dật Phàm bất đắc dĩ, nhưng thấy chú hổ nhỏ nhà mình đang chuẩn bị nổi bão, lập tức sửa miệng, “Được, anh
đồng ý với em sau này sẽ uống ít. Hôm qua thấy em rõ ràng còn khó chịu
mà còn phải chăm sóc anh cả đêm, anh rất đau lòng.”
“Biết là tốt rồi, về sau đừng hòng uống say như vậy, nếu không, em cho anh ngủ sô pha.” Cố An Kỳ giả vờ hung hăng.
Tô Dật Phàm mỉm cười, cúi đầu hôn trán Cố An Kỳ: “Bà chủ, sau này ngài
cũng đừng uống rượu nữa, hôm qua ngài khó chịu cả đêm đó.”
Cố An
Kỳ gật gật đầu, im lặng tựa vào ngực Tô Dật Phàm. Có lẽ đêm qua dọn dẹp
tàn cuộc nên bây giờ quá mệt mỏi, chẳng bao lâu sau cô đã thiếp đi. Tô
Dật Phàm nhẹ nhàng hôn lên mái tóc Cố An Kỳ, nở nụ cười thỏa mãn, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.
Nửa tháng sau chính thức bắt đầu giai
đoạn quảng bá, Cố An Kỳ, Tô Dật Phàm, Hứa Toa Toa lại một lần tập trung
lại một chỗ. Hiện nay giá trị con người của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm càng ngày càng tăng cao, chỉ cần tin tức nhắc đến hai người họ đều có thể
thu hút được sự chú ý của không ít người, họ chẳng những là sự bảo đảm
cho raiting mà còn bảo đảm cho doanh thu.
Sắp tới chụp quảng cáo
rồi ảnh bìa tạp chí đủ loại, tất cả đều được bán ra số lượng lớn, đoạn
đối thoại làm caller ID của hai người trên trang web chính thức cũng
được đủ người tranh nhau download.
Nay lại nghe nói bộ phim điện
ảnh của họ đã đóng máy, mọi người đều ngạc nhiên, bộ phim này đã tập hợp rất nhiều diễn viên hot, lại có thêm hai người họ phòng bảo đảm cho
phòng bán vé, rốt cuộc bộ phim này sẽ thu được bao nhiêu đây? Trăm
triệu? Hay đến hàng tỷ? Nghe nói sau khi được lồng tiếng bộ phim này còn được bán bản quyền sang nước ngoài, không biết phòng bán vé ở bên đó sẽ như thế nào, có thể áp đảo những bộ phim ra cùng thời điểm khác hay
không.
Album của Cố An Kỳ cũng bắt đầu bước vào giai đoạn quảng
bá, vì vậy cô mệt mỏi hơn nhiều người khác, quảng bá cùng lúc cho cả bộ
phim và album, chạy qua chạy lại như con thoi khiến cô mệt đến xương
sống thắt lưng đều đau, về đến nhà là nhào tới cái ghế mát xa, sau đó
ngủ quên luôn trên đó, bình thường đều là Tô Dật Phàm bế Cố An Kỳ đặt
lên trên giường.
Tô Dật Phàm thấy Cố An Kỳ như vậy tất nhiên là
đau lòng, nhưng anh cũng hiểu cô làm tất cả cũng vì công việc, cho dù
anh khuyên bảo thế nào cô cũng không nghe. Một khi đã như vậy, anh sẽ
làm hậu thuẫn cho cô, chống đỡ cô, giúp cô tiến về phía trước.
So với Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm, Kiều Trí Viễn cùng Hứa Toa Toa lại có
cảnh ngộ khác. Hứa Toa Toa mặc dù cuộc sống gặp khó khăn, nhưng cô ta
cũng là người thông mình, biết cách điều chỉnh lại bản thân để bắt đầu
lại. Cô ta biết “Thời đại tinh thượng” không đáng tin nên không dựa vào
công ty nữa mà tự đi casting, tự tạo cơ hội cho mình. Nhờ vào thực lực,
cô ta cũng giành được vai chính cho một bộ phim điện ảnh lớn.
Kiều Trí Viễn còn thảm hơn nữa, dường như vị chị đại anh ta hẹn hò đã biết
mục đích của anh ta nên gần đây có hành động muốn kiềm nén anh ta. Chị
đại của giới showbiz đó Cố An Kỳ cũng coi như quen biết, đó là người rất mạnh mẽ, tính cách thẳng thắn, người khác tốt với cô, cô sẽ tốt lại gấp trăm ngàn lần, nhưng người khác đối xử tàn nhẫn với cô, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Vị nữ minh tinh đó cũng mắc bệnh sạch sẽ trong tình yêu,
khi biết Kiều Trí Viễn chỉ muốn lợi dụng cô thì lập tức trở mặt.
Bền ngoài Kiều Trí Viễn nhìn như gọn gàng chỉnh chu, nhưng thực tế đã dần
dần bị cướp mất quyền lực, giờ chỉ còn là một cái võ rỗng ruột. Trừ khi
anh ta có thể tìm lại chỗ đứng như Hứa Toa Toa, học được cách sử dụng
thực lực bản thân chứ không phải ỷ vào người khác, nếu không, kết cục
của anh ta sẽ là bị tân binh đuổi kịp và vượt qua, dần dần bị mọi người
lãng quên.
Trong quá trình quảng bá Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm có
gặp qua Kiều Trí Viễn vài lần, bây giờ đoàn làm phim quảng bá chỗ nào
anh ta sẽ chạy theo tới đó, tranh thủ khả năng lên hình, nhưng không
biết vì sao, những bài báo đưa tin về anh ta ít dần ít dần, thỉnh thoảng có mấy bài báo lá cải viết về anh ta thì đều liên quan tới scandal,
phần lớn đều về chuyện anh ta vứt bỏ Hứa Toa Toa.
Kiều Trí Viễn
chính là gieo gió gặt bão, Cố An Kỳ, Tô Dật Phàm không hề thấy anh ta
đáng thương. Thỉnh thoảng nghe câu “giúp đỡ” gì đó của anh ta hai người
đều làm như không nghe thấy, vào tai này ra tai kia.
Qúa trình
quảng bá đều rất thành công, mặc dù chưa công chiếu nhưng khắp nơi tràn
ngập poster của phim, nghe nói thường xuyên có người nửa đêm đi trộm làm nhà sản xuất năm lần bảy lượt phải bổ sung. Bộ phim này vô cùng nổi
tiếng, không phải người trong giới cũng đánh giá cao. Sắp sửa chính thức tiến vào giai đoạn công chiếu, kết quả này, cũng đã đến lúc kiểm
nghiệm.