Edit: Sabj
“Cái gì? Anh nói Cố An Kỳ cũng có tư cách casting cho buổi quảng cáo sao?!” Diệp Y Dung đứng lên, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, “Không phải danh sách đã chốt rồi sao, sao đột nhiên lại có thêm tên của cô ta?”
Giọng Diệp Y Dung cất cao lên, vừa bén nhọn vừa chói tai khiến cho người ta khó chịu.
“Suỵt! Nói nhỏ thôi, nhỏ giọng! Cô đang sợ người khác không biết cô cùng cô ấy bất hòa sao? Đừng quên, bây giờ cô vẫn đang trong quá trình khảo sát.” Tống Vũ Trạch cau mày nói, “Cụ thể như thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng hình như là có ai đó đề cử Cố An Kỳ với Octavia, sau đó Octavia cảm thấy hình tượng của Cố An Kỳ thích hợp với chủ đề của họ nên cũng quyết định khảo sát cô ấy.”
“Tôi biết mà, tôi biết cô ta không tốt đẹp gì mà!” Diệp Y Dung nổi giận đùng đùng đi qua đi lại trong phòng hóa trang, “Lần trước thì đoạt quảng cáo của tôi, lần này lại ngáng ngang đường. Cô ta luôn dựa vào quan hệ với người khác để trèo lên cao, ỷ vào sau lưng có chỗ dựa nên lại muốn cướp đi quảng cáo của tôi sao? Đúng là loại phụ nữ hèn hạ, vô liêm sỉ, hạ lưu! Tôi…”
“Diệp Y Dung, cô thu cảm xúc lại cho tôi, muốn phát tác cũng phải xem tình huống. Cô cứ bình tĩnh trước đã, cô còn phải quay phim nữa, đừng làm hỏng vai diễn.” Tống Vũ Trạch nhíu mày cắt ngang lời Diệp Y Dung muốn nói. Vốn muốn cảnh tỉnh Diệp Y Dung, nhưng anh không thể tưởng tượng được Diệp Y Dung lại bài xích như vậy. Anh bây giờ cũng không biết nói cho cô ta chuyện của Cố An Kỳ là tốt hay xấu.
“Chuyện lớn như vậy anh bảo tôi bình tĩnh thế nào? !” Giọng Diệp Y Dung lại còn cao hơn “Cô ta đã một lần đoạt lấy quảng cáo của tôi rồi, lần này cô ta còn muốn đoạt nữa kìa!”
“Cô chắc chắn rằng cô sẽ bị cô ấy cướp đi?” Tống Vũ Trạch lạnh lùng nói, Diệp Y Dung sửng sốt nghe anh nói, cảm xúc dường như cũng ổn định một ít. Tống Vũ Trạch nhìn cô ta, thản nhiên nói, “Nếu cô cảm thấy chỉ cần là Cố An Kỳ tới tham gia trận cạnh tranh này là có thể cướp đi vị trí của cô thì bây giờ bỏ cuộc luôn đi. Cạnh tranh còn chưa bắt đầu cô đã nghĩ mình sẽ thất bại, thế cạnh tranh làm gì?”
“Tôi…”Khẩu khí Diệp Y Dung lập tức yếu xuống, cô ta cũng hiểu rõ lời Tống Vũ Trạch, nhưng cô ta không thể nén được lửa giận trong lòng.
Nhìn Diệp Y Dung dường như đã tỉnh táo lại, Tống Vũ Trạch mới tiếp tục nói: “Tuy nói lần này Cố An Kỳ may mắn chiếm được tư cách casting, nhưng khả năng cô ấy giành được vị trí địa diện không cao. Thứ nhất, địa vị trong giới của Cố An Kỳ chưa đủ vững chắc, chưa đủ phân lượng để giành được vị trí này; thứ hai, Octavia trước mắt vẫn hài lòng cô, sẽ không đổi ý trong khoảng thời gian ngắn.”
“Nếu cô bị dao động thì sẽ thất bại, ngược lại, nếu cô kiên định thì vô cùng có khả năng thắng. Chẳng qua gần đây cô vẫn nên cẩn thận ít scandal thì tốt hơn, Octavia có hỏi qua tôi cô còn độc thân hay không. Người đại diện cho quảng cáo lần này phỏng chừng sẽ chọn nghệ sĩ độc thân. Dính phải mấy scandal không đâu sẽ bất lợi với cô.”
“Tôi biết rồi. Đúng rồi, Tống tiên sinh, tôi nhớ ra rồi, ngày hôm qua ở 《 Ngôi sao thi tài》, Cố An Kỳ không phải nhận được một bó hoa hồng trắng sao? Tôi lúc ấy thấy sắc mặt cô ta hơi lạ, anh nói xem có phải là…” Diệp Y Dung không nói hết, để Tống Vũ Trạch tự mình đoán.
“Có chuyện như vậy sao? Được, tôi sẽ tìm hiểu.” Tống Vũ Trạch nói, “Tóm lại việc cô cần làm bây giờ là quay phim cho tốt vào, không cần lo đến chuyện khác, tất cả giao cho tôi là được.”
“Ừ…” Diệp Y Dung gật gật đầu, con mắt hiện lên một tia ác độc nhưng lập tức che giấu đi.
Cố An Kỳ ơi Cố An Kỳ, tôi muốn nhìn xem lần này cô định cướp vị trí của tôi như thế nào!
Khoảng một giờ sau, Cố An Kỳ và Chu Á Kiệt cũng đến đoàn làm phim, dọc theo đường đi hai người không hề nói chuyện. Kỳ thật ngoài công việc thì họ không còn chuyện gì để nói, Cố An Kỳ vẫn trước sau như một không thích Chu Á Kiệt, mà Chu Á Kiệt cũng không thể đối đãi tự nhiên với Cố An Kỳ. Thứ duy nhất ràng buộc hai người là ích lợi. Họ có mục tiêu giống nhau, đều khát vọng thành công, một người muốn trở về đỉnh cao sân khấu, một người muốn trở về thân phận người quản lí số một trong giới giải trí.
Để đạt được mục tiêu, họ có thể không từ thủ đoạn, cho dù là làm gì, chỉ cần có thể thành công, họ đều sẵn sàng thử. Đây là điểm chung của họ, cũng là động lực để họ có thể tiếp tục hợp tác.
Lúc Cố An Kỳ đến đoàn làm phim, Diệp Y Dung đã đang hóa trang. Thấy Cố An Kỳ đã đến, Diệp Y Dung châm chọc giương môi, lạnh lùng liếc cô một cái. Cho đến khi Cố An Kỳ đi vào, cô ta lại đứng lên, tươi cười niềm nở chào hỏi Cố An Kỳ: “Chào chị An Kỳ.”
Diệp Y Dung không quên Tống Vũ Trạch đã cảnh cáo, cho dù cô ta hận Cố An Kỳ như thế nào thì cũng không thể biểu hiện ra.
Giờ phút này tại đoàn làm phim có khi đang có người luôn nhìn chằm chằm vào đây.
Cố An Kỳ bị tiếng gọi ngọt ngào “chị An Kỳ” kia làm cho nổi cả da gà, cô cong môi, lâp tức phản ứng lại, kéo tay cô ta: “Y Dung, chiều tốt lành nha, sao hôm nay tới sớm thế?”
Trên mặt cô là nụ cười chân thành tha thiết, dường như Diệp Y Dung thật sự là bạn thân thiết của cô, nói chuyện cũng rất gắn bó.
Diệp Y Dung không nghĩ tới Cố An Kỳ sẽ nắm tay cô ta, theo phản xạ có điều kiện bỏ ra. Cô ta không ngờ lần này không dọa sợ Cố An Kỳ mà chính mình lại bị ngẩn tò te, Cố An Kỳ nắm lấy bàn tay bị cô ta bỏ ra, sắc mặt hơi buồn bã, nụ cười dường như có chút cứng ngắc: “Xin lỗi, đột nhiên nắm tay em làm em sợ hãi.”
Vẻ mặt xấu hổ mà lại xin lỗi chân thành làm cho Diệp Y Dung lập tức đổi sắc mặt, ngón tay đan chặt vào nhau.
“Em… Không, là em sai. Em xin lỗi chị An Kỳ.” Cố ý ! chắc chắn là cô ta cố ý ! Diệp Y Dung cố nén lửa giận trong lòng, cúi đầu nhận lỗi với Cố An Kỳ. Nếu không phải vì vị trí phát ngôn viên quảng cáo, cô sẽ không bao giờ nói xin lỗi loại phụ nữ dối trá đó!
Cố An Kỳ ý vị thâm trường nhìn cô ta, đột nhiên giương môi, đôi môi đỏ tươi cong lên tạo ra nụ cười như có như không.
Đúng là cô không có hứng nói chuyện với Diệp Y Dung, cũng không có hứng diễn trò với cô ta. Chẳng qua nếu đối phương đã muốn ngáng chân cô thì cô cũng không thể cô ta được toại nguyện. Cô không phải người dễ dàng bị người ta bài trí.
Muốn thi diễn trò ư? Vậy phóng ngựa lại đây đi! Cố An Kỳ cô chưa bao giờ sợ trò này!