Hàn Dịch Phong hôm
nay rất khác thường, khi vừa cùng anh đến địa điểm quay chị Mai đã nhận
ra điểm này. Theo tầm mắt của anh, thấy Cố An Kỳ đang nói nói cười cười
với nhân viên, lông mày chị Mai không khỏi nhăn lại.
Nói
thật, cô không hy vọng nghệ sĩ của mình hợp tác với Cố An Kỳ. Một khi
Hàn Dịch Phong chạm mặt với Cố An Kỳ thì cảm xúc cũng bị hỗn loạn, mà cả người cũng bất thường theo. Cô thật sự không muốn hai người này chạm
trán với nhau, cho dù Hàn Dịch Phong không tim không phổi chơi đùa khắp
nơi, mở to đôi mắt hoa đào phóng điện người khác, hay bị chụp rất nhiều
ảnh với ” bạn gái” còn tốt hơn tình huống hiện nay. Thấy dáng vẻ anh bây giờ cau mày buồn bã, chị Mai nghi ngờ đây không phải Hàn Dịch Phong, mà là anh em song sinh với cậu ta mà thôi.
Đi theo phong thái quý
tộc u buồn được yêu thích rất nhiều, nhưng mà… Ai mà chịu nổi Hàn Dịch
Phong đang tươi sáng như ánh nắng mặt trời, vừa thấy Cố An Kỳ thì lập
tức chuyển sang trạng thái u buồn chứ.
“Cũng sắpquay rồi, cậu cũng nên ra chào hỏi đi.” Chị Mai cứng ngắc nói, cô quả thật không thể nhìn được nữa mới đành phải nói.
“Chào hỏi làm gì, quay xong rồi tính sau.” Hàn Dịch Phong nghe chị Mai nói,
như đứa trẻ đang giận dỗi quay đầu đi, không thèm nhìn Cố An Kỳ.
Chị Mai thấy Hàn Dịch Phong mất tự nhiên, cũng không biết nói gì nữa, đành
thở dài ngồi xuống bên cạnh anh, hai người từ xa quan sát nơi bố trí
cảnh quay.
Cố An Kỳ đặt vài đạo cụ xuống rừng cây để trang trí
cũng như tạo cảm giác hình ảnh, mà nhân viên bên cạnh đang chỉnh sửa lần cuối theo cách của cô.
“An Kỳ.” Cố An Kỳ nghe thấy một giọng nói từ xa, cô xoay người thấy Trịnh Văn Quân.
Sao anh lại ở đây? Cố An Kỳ sửng sốt: “Sao anh lại tới đây?”
“Muốn tới thì tới thôi, cũng phải cần lí do sao?” Trịnh Văn Quân dường như
không thèm quan tâm, rất tự nhiên ôm eo cô, lúc đến gần khẽ thì thầm bên tai cô: “Quảng cáo lần này của em không phải cần ít phông nền sống sao? Anh vội vàng tới đây để làm nền cho em, hợp tác một chút đi, ‘Cô bé lọ
lem tiểu thư’.”
Trịnh Văn Quân hạ giọng nói chuyện bên tai cô,
thoạt nhìn hai người vô cùng thân mật, nhưng thật ra Trịnh Văn Quân vẫn
cẩn thận duy trì một khoảng cách nhỏ với Cố An Kỳ, động tác này khiến Cố An Kỳ yên tâm hơn. Cô hiểu ý cười cười, vỗ vỗ vai anh: “Làm phiền rồi,
quay xong nếu còn thời gian tôi sẽ mời anh ăn cơm.”
Cố An Kỳ
hiểu, sự nghiệp của Trịnh Văn Quân đang trên đà phát triển, lịch trình
vì vậy mà cũng kín mít, bây giờ chỉ vì muốn giúp cô mà anh chạy tới tận
đây, điều đó có nghĩa thời gian nghỉ ngơi của anh cũng bị rút ngắn đi.
Cô không muốn yêu đương, hiện tại cô chỉ muốn đặt hết tâm tư lên công
việc mà thôi. Trịnh Văn Quân không ép buộc cô cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
“Được, anh chờ.” Trịnh Văn Quân nhiệt tình cười nói, “Cố gắng quay quảng cáo đi, anh chỉ đến xem thôi.”
Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân đều rất ăn ý không nhắc lại đề tài mấy hôm
trước, Trịnh Văn Quân không muốn Cố An Kỳ chịu quá nhiều áp lực, gây ra
phiền toái không cần thiết cho cô. Như lúc trước đã nói, anh tình nguyện chờ, cũng tình nguyện thay đổi để thích hợp với Cố An Kỳ. Anh không
muốn vội vàng bức bách cô, giữ một ít khoảng cách có lẽ mới có lợi cho
cả hai bên.
“Vậy chờ xem đi, sẽ không để anh thất vọng đâu.” Khóe miệng Cố An Kỳ cong lên cười thoải mái, cô không rõ suy nghĩ hiện tại
của Trịnh Văn Quân, chỉ xoay người điều chỉnh lại vị trí vài chi tiết.
Chủ đề quảng cáo hôm nay vẫn là “Cô bé lọ lem”, tuy nhiên Cố An Kỳ không
lấy bối cảnh truyện cổ tích, cũng không có lễ phục lộng lẫy quý giá hay
những bộ quần áo rách tả tơi. Cô lấy bối cảnh tự nhiên, vì vậy địa điểm
quay cũng là khu rừng ở ngoại ô.
Có hai nguyên nhân khiến cô chọn địa điểm này, thứ nhất, chọn một địa điểm ở ngoại ô sẽ không tốn quá
nhiều kinh phí, thứ hai là cô muốn tuyên truyền sản phẩm.
Về
phương diện tài chính hay mối quan hệ, Cố An Kỳ không bao giờ có thể so
được với hai người kia, vì vậy ngay từ đầu cô đã chọn phong cách khác
biệt.
Chu Á Kiệt đưa cho Cố An Kỳ một chồng tư liệu mấy trăm
trang, Cố An Kỳ đã nhớ đến từng chữ, đối với những sản phẩm mùa này cũng đã thuộc nằm lòng bàn tay. Tất cả những sản phẩm này đều xuất phát từ
thiên nhiên, vô cùng tươi mát, được đóng gói tinh xảo khéo léo nên khả
năng người trẻ tuổi sẽ rất ưa chuộng, đặc biệt là những cô gái hai mươi
tuổi.
Kỳ thật bất kỳ cô gái nào cũng hy vọng làn da của mình có
thể trẻ trung hơn, mịn màng hơn, các sản phẩm này cũng không ngoại lệ,
điểm đặc biệt nhất của nó là được chiết xuất trăm phần trăm từ thiên
nhiên, rất tốt cho da, cho dù là làn da có xấu đến đâu thì kể cả lúc
không trang điểm cũng có thể sử dụng sản phẩm này để dưỡng da. Đây không chỉ là đồ trang điểm mà còn cung cấp chất dinh dưỡng cho da, duy trì
làn da luôn tươi đẹp.
Những thông tin này chiếm độ dài không quá
nhiều trong tập tư liệu mà Chu Á Kiệt đưa cho cô nhưng Cố An Kỳ đã sớm
thuộc lòng, lúc nghe nói phải quay quảng cáo, trong đầu cô nghĩ tới điểm này đầu tiên.
Ý tưởng của Cố An Kỳ là, nếu không thể qua mặt hai người kia về tài chính, vậy thì sẽ xuống tay ở những thông tin cơ bản nhất.
Hơn nữa quảng cáo còn so sánh về nội dung. Nếu quảng cáo của cô tinh tế hơn hai người kia, cộng thêm việc quảng bá cho sản phẩm hiệu quả thì vị trí gương mặt đại diện chắc chắn sẽ nằm trong tay cô.
“Em trò chuyện vơi anh ta vui vẻ nhỉ.” Cố An Kỳ bất chợt nghe thấy một giọng nói lạnh
lùng từ phía sau, “Thích thằng nhóc kia thật sao ?”
“Tôi nói
chuyện với ai không liên quan đến anh, Hàn Dịch Phong tiên sinh.” Cố An
Kỳ thờ ơ duy trì khoảng cách với Hàn Dịch Phong. Hiện tại cô muốn phủi
sạch mọi quan hệ với Hàn Dịch Phong, phân rõ giới hạn với anh ta. Cô
biết nếu bây giờ cô tiếp tục hẹn hò với Hàn Dịch Phong thì không những
quá vô trách nhiệm với anh, mà còn vô trách nhiệm với cả bản thân cô.
Người Hàn Dịch Phong thích là chủ nhân thân thể này chứ không phải cô, đợi
đến lúc anh phát hiện ra hai người khác nhau thì sẽ càng khó chấp nhận
hơn, vì vậy cắt đứt ngay từ đầu coi như công bằng với cả hai bên.
Nhưng trong mắt Hàn Dịch Phong, những việc Cố An Kỳ làm lại mang ý nghĩa
khác, biến thành Cố An Kỳ đang bảo vệ Trịnh Văn Quân. Người vốn “nhát
gan” như cô dám chống đối anh vì người đàn ông khác ư? Ý nghĩ này như
một cái gai trong lòng Hàn Dịch Phong khiến anh rất khó chịu.
“Sắp bắt đầu rồi, nếu anh có thời gian quan sát chuyện giữa tôi và Trịnh Văn Quân thì không bằng đi chuẩn bị đi.” Cố An Kỳ xa cách nói, đi kiểm tra
mọi thứ lần cuối, “Đúng rồi, lần này quay chất lượng cao, không có nhiều phim nên đừng NG nhiều lần, nếu không tôi lại phải bỏ tiền túi ra.”
Cố An Kỳ cảnh cáo như đoán trước Hàn Dịch Phong chắc chắn sẽ NG. Hàn Dịch
Phong nhìn bóng dáng Cố An Kỳ, hai tay nắm chặt lại. Nha đầu chết tiệt
kia, mới vài ngày không thấy mà lá gan đã càng lúc càng lớn!
Cố
An Kỳ không thèm để ý chút nào mà đi về phía hậu trường trang điểm. Ban
đầu cần mộc mạc nên Cố An Kỳ nhanh chóng tạo một cái mụn màu đỏ trên mặt rồi đi ra. Cô mặc chiếc váy in hoa màu trắng, mái tóc đen mềm mại phiêu dật được cô buộc sang hai bên để trước ngực.
Cố An Kỳ ngây thơ như vậy khiến Hàn Dịch Phong sửng sốt, dường như người mà anh biết đã trở lại.
Một Cố An Kỳ hơi nhát gan nhưng vô cùng lương thiện, hồn nhiên dường như đã trở về bên anh. “Chuẩn bị quay!” Lâm Hạc Quần cầm loa hô lớn làm Hàn
Dịch Phong đột nhiên tỉnh táo lại.
“3, 2, 1! Action!” Bảng clapper board dập xuống, Cố An Kỳ bắt đầu diễn.
Cố An Kỳ lặng lẽ tựa vào một gốc cây đại thụ, lén đưa mắt nhìn về phía xa. Gió nhẹ nhàng thổi qua, chạm vào lá cây làm vang lên những tiếng “xột
xột xoạt xoạt”, cô vô cùng cẩn thận tránh sau gốc cây lặng lẽ nhìn người đó, không muốn người đó phát hiện ra mình, nở nụ cười ngây thơ mang
theo chút ngốc nghếch.
“Ai? Ai đang ở đây?” Hàn Dịch Phong nói
theo kịch bản, nhìn bốn phía xung quanh. Cố An Kỳ giống như con thỏ bị
kinh hãi, lập tức tránh sau gốc cây không dám lên tiếng. Cô len lén nhìn Hàn Dịch Phong phía xa, trong mắt tràn ngập tình yêu và chua sót. Trên
mặt dường như có sự giãy dụa, do dự có nên xuất hiện hay không. Nhưng
mà… Cô nhẹ nhàng lấy tay xoa cái mụn trên mặt, rũ mắt xuống, vẫn không
có dũng khí đối mặt vơi Hàn Dịch Phong, chỉ có thể ngắm anh từ xa, nhìn
anh từ từ biến mất khỏi tầm mắt.
Cố An Kỳ nhìn bóng dáng Hàn Dịch Phong rời đi, nặng nề thở dài: “Nếu cái mụn này có thể biến mất thì tốt biết mấy.”
Cô dường như đang tự nhủ, đột nhiên từ trên cây rơi một chiếc lá xuống trước mặt cô, Cố An Kỳ ngẩng đầu nhìn lên trên.
Đoạn này sẽ làm hoạt hình 3D, tạo hình ảnh hoạt hình đáng yêu cho mỹ phẩm
của “Octavia”. Nhưng xét theo tình huống trước mắt, Cố An Kỳ phải dựa
toàn bộ vào tưởng tượng để cân nhắc độ cao, cân nhắc tốc độ, từ đó tự
điều chỉnh, thay đổi lại, như vậy mới khiến hình ảnh trở nên chân thật
hơn, càng khiến người ta cảm thấy cô đang không làm việc vớ vẩn, điều
này phải nói là rất khó.
Phía trên chỉ có một chiếc lá màu xanh,
song Cố An Kỳ dường như lại đang nhìn thấy một thứ gì đó không thể tin
được, đôi mắt hạnh* mở thật to, hoảng sợ lui từng bước ra sau, nhưng tầm mắt vẫn dừng tại một điểm, mắt cũng không nháy. Tiếp theo, dường như
tai nghe được cái gì đó, đôi mắt không ngừng chuyển động, cuối cùng mang theo nghi ngờ vươn tay nâng một vật nho nhỏ gì đó lên.
(*mắt hạnh: Đôi mắt hạnh đào là kiểu mắt tròn và có phần đuôi mắt dài)