Ngày bộ phim lần đầu
công chiếu, Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm có mặt từ rất sớm để thử trang phục. “Pamir” đã đặc biệt thiết kế riêng cho hai người vài bộ lễ phục khác
nhau. Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm vốn cũng không muốn mặc trang phục chính
thức, chỉ định mặc trang phục bình thường hàng ngày thôi, nhưng không
ngờ “Pamir” lại chuẩn bị cho hai người tất cả đều là lễ phục chính
thống, vì vậy không còn cách nào khác, hai người đành chọn ra một bộ để
mặc.
Cố An Kỳ mặc một bộ váy voan xếp nếp màu trắng theo
phong cách Hy Lạp, lễ phục hơi dài, có một phần thả trên mặt đất, từ xa
nhìn lại giống như là một nữ thần cao quý không thể xúc phạm. Tô Dật
Phàm mặc một bộ vest phong cách Anh được cách điệu, để phối hợp với lễ
phục cổ điển của Cố An Kỳ, cổ tay áo của anh cũng được thiết kế theo
kiểu xếp nếp.
Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm thấy trang phục của người
kia thì nhìn nhau cười. Chu Á Kiệt vẫn ngồi một chỗ nhìn hai người lúc
này trong lòng đặc biệt rối rắm, anh hiểu bản lĩnh của Cố An Kỳ và Tô
Dật Phàm, nhưng trò chơi phòng bán vé này ai cũng không lường trước
được. Tốt hay xấu không phải chỉ bọn anh nói là xong, nhưng vì sao hai
người này chẳng hề lo lắng tẹo nào, hay nói đúng hơn họ thoải mái cứ như buổi ra mắt phim của Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn không hề liên quan
đến họ?
Ngày hôm qua Chu Á Kiệt đã nói chuyện với Dương Văn Lâm,
hai người đều cho rằng hành động này của “Thời đại tinh thượng” là muốn
phá hủy đường lui của họ, vì vậy họ đang ở trong tình huống rất bất lợi. Thời gian của buổi công chiếu đầu tiên họ đã thông báo từ lâu, nếu lúc
này thay đổi, hiển nhiên sẽ bị phát hiện họ cố ý muốn tránh va chạm với
phim của Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn. Vì vậy họ cũng không đoán trước
được tình hình hôm nay sẽ như thế nào.
Hai người Chu Á Kiệt và
Dương Văn Lâm đều vô cùng lo lắng, nhưng họ không nghĩ cặp đôi Cố An Kỳ
và Tô Dật Phàm lại không hề lo lắng hay cảm thấy áp lực gì, vẫn nói nói
cười cười chuẩn bị mọi việc.
“Nghe nói nơi công chiếu của họ không cách chỗ chúng ta quá xa, hơn nữa có vẻ thời gian cũng trùng nhau.” Tô Dật Phàm nói.
“Sao, anh muốn đi à?” Cố An Kỳ hơi nhíu mày.
“Xem ra lần này họ thật sự muốn khiêu chiến với chúng ta.” Tô Dật Phàm dựa
vào tường, khóe miệng cong lên, “Chẳng những muốn đoạt khán giả của
chúng ta, mà ngay cả truyền thông cũng muốn cướp.”
“Chẳng qua ai
cướp của ai, ai đoạt của ai còn chưa nói trước được đâu.” Cố An Kỳ khẽ
cười, “Thật mong đợi những chuyện sắp xảy ra quá…”
“Ừ, đúng là làm người ta phải mong đợi.” Tô Dật Phàm hơi nheo mắt lại.
Đúng vậy, quả là khiến người ta phải mong đợi, Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn
định hoàn toàn áp đảo họ ư? Vậy cũng phải xem cô ta có bản lĩnh xử họ
như tằm ăn lá dâu không đã. Ha ha, đừng để đến lúc đó khó tiêu rồi lại
bị người khác chê cười là được.
Muốn đoạt khán giả và truyền
thông của họ sao? Sao không nghĩ tới chuyện họ cũng có thể đoạt truyền
thông của Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn?”Thời đại tinh thượng” thật sự
quá cuồng vọng , họ nghĩ có thể một tay che trời sao? Qúa coi thường bản lĩnh của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm rồi?
Hứa Toa Toa và Kiều Trí
Viễn, chắc chắn lúc này hai người đó đang chuẩn bị rất kĩ lưỡng, nhưng
kết quả chỉ nhận lại sự hối hận vì đã khinh thường họ mà thôi.
“An Kỳ, An Kỳ, bên ngoài… Bên ngoài” Giản Tiếu thở hồng hộc chạy vào, “Chị nhanh nhìn xuống dưới đi… Ngoài cửa sổ ấy.”
“Sao thế?” Cố An Kỳ không hiểu gì, nhưng Giản Tiếu lúc này thở không ra hơi, một câu đầy đủ cũng không nói hết, chỉ liên tục chỉ ra ngoài.
Cố An Kỳ chạy tới cửa sổ nhìn xuống. Chỉ thấy bên dưới dòng người xếp hàng đã nhìn không thấy điểm cuối . Sách《 Tình yêu cuối cùng 》của Dư Quả hay những đồ vật xuất hiện trong phim được không ít người mang đến. Không
hề thiếu các chàng trai cô gái mặc trang phục giống “Hàn Lâm Nhi” và
“Lâm Phàm Bình”.
“Em… em lúc nãy xuống dưới mua đồ uống thì thấy
nhiều ơi là nhiều người đang chờ vào rạp, còn nhiều người khác chưa có
vé cũng đến chờ những người đầu cơ* hay trả vé thì mua lại.” Giản Tiếu
uống ít nước, dường như đã thở được nên nói tiếp, “Đương nhiên, ngay cả
người đầu cơ hay trả vé đều không có.”
(*đầu cơ vé: thu gom vé và bán lại với giá cao hơn giá niêm yết)
“Chị An Kỳ, phim của chị và anh Dật Phàm chắc chắn sẽ áp đảo cái phim vớ vẩn của bên kia .” Giản Tiếu cổ vũ, “Thế nên chị cứ thoải mái đi, đừng có
lo.”
“Em vội vã chạy về đây là vì việc này?” Cố An Kỳ dở khóc dở
cười, Giản Tiếu đôi khi thật sự rất đơn thuần đáng yêu, “Yên tâm đi, chị và Dật Phàm cho tới bây giờ chưa hề lo lắng chuyện này.”
Họ chưa từng lo lắng, bởi vì họ vô cùng tin tưởng vào bản thân cũng như bộ phim này. Họ sẽ không thua, tuyệt đối sẽ không.
“Nhưng mà vẫn cảm ơn em đã nói cho bọn chị biết.” Cố An Kỳ đưa khăn lạnh cho Giản Tiếu, “Lau mồ hôi đi, em chạy cũng mệt rồi.”
“Hihi.” Giản Tiếu cười ngượng ngùng, vốn cô là trợ lý của Cố An Kỳ, nhưng giờ
Cố An Kỳ lại đưa khăn mặt cho cô, việc này khiến cô hơi xấu hổ, “Cám ơn
chị An Kỳ.”
Không khí phía trên thì vô cùng vui vẻ, nhưng nhân viên dưới lầu lại không hề được thảnh thơi như vậy.
Đây đã là fan thứ mười đến làm loạn đòi vé rồi, mà người sau lại càng khoa
trương hơn người trước, nói là muốn lấy vé phim của Hứa Toa Toa và Kiều
Trí Viễn ở rạp chiếu phim bên cạnh đổi lấy vé phim《 Tình yêu cuối cùng 》 của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm. Việc này… Việc này họ phải làm sao, họ đâu có quan hệ hợp tác với rạp chiếu phim kia đâu, sao nói đổi là đổi được?
“Xin cậu đấy, bạn gái tôi muốn xem bộ phim này từ lâu rồi, không được xem
nói không chừng cô ấy sẽ đá luôn cả tôi mất. Người anh em, người bạn tốt xin giúp tôi đi. Cậu xem đi, phim võ hiệp của Hứa Toa Toa và Kiều Trí
Viễn cũng rất hay mà, cậu đổi cho tôi đi.” Người này vẫn bám dai như
đỉa, liều chết cũng phải đổi cho bằng được vé.
“Chúng tôi cũng
phải đợi rất lâu mới có được một vé, mà chúng tôi còn phải xem chứ, sao
còn thừa mà cho anh được?” Mọi người đều vô cùng xem trọng tấm vé trong
tay, nói gì cũng không chịu nhường cho chàng trai cao ráo kia.
Chàng trai nhìn đội ngũ dài ngoằng, thật sự không biết nên làm gì bây giờ :
“Anh bảo vệ, hay anh thấy thế này được không, em đưa anh tiền anh cho em một vé đứng, Sắp xếp một vé đứng cho em được không?”
Chàng trai dúi tiền cho bảo vệ, nhưng bảo vệ lạnh lùng từ chối. Vé đứng cũng nghĩ ra được? Anh ta nghĩ đây là tàu hỏa chắc?
Bên dưới ồn ào vô cùng, chàng trai đó chết sống cũng không chịu đi, cứ đứng ở cửa làm loạn nửa ngày, cuối cùng quấy rầy đến Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm mới chịu dừng lại. Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm nhìn “Fan” “gây chuyện” đó,
nhất thời bó tay. Đây không phải là paparazzi tiên sinh của 《 Cùng nhau
buôn chuyện sao 》?-