Cố An Kỳ không thích tính kế người khác, cũng không thích bị người khác
tính kế. Ngày trước lúc Khi Hứa Toa Toa gọi cô đến vách núi ngay lập
tức cô đã hoài nghi, tại sao cô có thể nhanh chóng vạch trần Hứa Toa Toa như vậy ư? Đơn giản là vì Hứa Toa Toa diễn thái quá, có cảm
giác cố ý.
Tuy lần nói chuyện này không có quá nhiều tin
tức quan trọng, nhưng câu cuối cùng lại khiến cho người ta phải
cân nhắc. Hứa Toa Toa luôn nói cô ta biết ai là người đẩy Lâm Huyên
Di, khiến cô ấy ngã xuống vách núi, chẳng qua nếu cô ta đem sự
thật nói ra, có thể tin được mấy phần?
Cố An Kỳ nhíu mày, có chút do dự không biết có nên tìm hiểu đến cùng hay không.
“An Kỳ… An Kỳ?” Tô Dật Phàm gọi.
Cố An Kỳ hoàn hồn, sửng sốt hỏi: “Sao vậy?”
“Ai… Sắc mặt em hôm nay không được tốt, có phải vừa rồi xảy ra chuyện gì không?” Tô Dật Phàm vừa lái xe vừa hỏi.
“Vừa rồi Hứa Toa Toa gọi em lên sân thượng.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, có một số việc cô cũng không muốn gạt Tô Dật Phàm.
“Cô ta gọi em lên đó làm gì?” Tô Dật Phàm nhíu mày.
“Cô ta muốn ép em thừa nhận mình chính là Lâm Huyên Di.” Cố An Kỳ khẽ
híp mắt, mặt không chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đây chắc không phải nguyên nhân khiến em phiền não. ” Tô Dật Phàm hỏi, “Rốt cuộc chuyện gì ?”
“Chuyện phiền toái quả thực không ít.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, “Theo lời của
cô ta, em cảm giác được, cô ta thực sự biết ai là người hại em rơi xuống vách núi là ai.”
Tô Dật Phàm muốn quay đầu nói với Cố An Kỳ điều gì đó, suy nghĩ rồi dừng xe ở ven đường: “Cô ta biết? Em tin sao?”
“Em tương đối chắc chắn, nhưng hiện tại việc em để ý bây giờ không
phải việc ai là người hại mình, mà em lo lắng là cô ta biết em chưa chết, nếu cô ta lại giở trò cũ thì nên làm gì bây giờ.”
Cố An Kỳ gật gật đầu, lại nhanh chóng cau mày. Lúc trước cô khẩn
trương đi tìm bàn tay đen tối sau bức màn như vậy, phần lớn
nguyên nhân là vì muốn xuống tay trước để phòng bị người kia.
Nhưng hiện tại…
Nếu Hứa Toa Toa thật sự biết người hại chết cô là ai, hoặc giả sử Hứa
Toa Toa cùng với người kia có quan hệ cực kì thân mật, cuối cùng cô
ta nói với người hại chết Lâm Huyên Di rằng Lâm Huyên Di chưa
chết, kết quả sẽ thế nào?
Bộ phim này có cảnh quay với dây
treo, nếu thật sự như vậy, chỉ cần động tay động chân, tính mạng của Cố An Kỳ chắc chắn sẽ bị uy hiếp rất lớn.
“Đúng là lần này phải
quay với dây treo rất nhiều… Đạo diễn Thiệu thích cảnh quay thật diễn
viên thật, ông ấy rất ghét dùng diễn viên đóng thế. Việc này…”
Tô Dật Phàm cũng không biết phải làm sao.
Nếu trong tình
huống bình thường, phần lớn các đạo diễn đều dùng một ngọn
đồi, hoặc một mỏm đá cao hơn hai thước để diễn viên đứng ở trên,
nhưng đạo diễn Thiệu lại không như vậy, để theo đuổi những thước
phim hoàn mỹ nhất, ông nhất định phải quay cảnh thực, nói cách khác, Cố An Kỳ rất có khả năng lại một lần nữa phải lên trên
đỉnh núi, đứng ở vách núi đen để quay phim.
Còn một vấn đề khác, Thiệu Văn Đình từ trước đến nay không thích tìm diễn viên đóng
thế, dáng người của diễn viên đóng thế có thể rất giống diễn
viên chính, nhưng việc phải xử lý cảnh một bên mặt linh tinh vẫn gây ra sự bất tiện.
Nên làm gì bây giờ? Tô Dật Phàm nhíu chặt lông mày, anh biết mình không có khả năng khuyên Cố An Kỳ từ bỏ nhân vật này, bởi cô đã suy nghĩ rất lâu để vượt qua chứng sợ hãi. Nếu lần này không diễn, sau này cô cũng không có khả năng diễn
tiếp được nữa. Nên làm sao đây? An Kỳ…
“Quên đi, tất cả bây giờ chỉ là phỏng đoán của em mà thôi,” Cố An Kỳ thấy không khí trở nên nặng nề không khỏi nói.
“Nếu như em đã đoán được, vậy chúng ta phải đề phòng trước.” Tô Dật
Phàm nhìn sâu vào Cố An Kỳ, “Anh không muốn em gặp chuyện không may…”
Cố An Kỳ mím môi, mỉm cười: “Được rồi, đừng nói nữa, làm em lo lắng
thật bây giờ. Hay hủy bỏ kế hoạch ngày mai đi, em thật sự không
còn tâm trạng nào để đi nữa.”
“Ừ.” Tô Dật Phàm gật đầu.
Tô Dật Phàm đưa Cố An Kỳ trở về nhà, trước khi vào nhà cô bảo Tô Dật
Phàm ngày mai tới nhà cô sớm, cô muốn dẫn anh đi gặp một người đặc
biệt.
Tô Dật Phàm không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đáp ứng.
“Alo, Tiểu Bảo à?” Cố An Kỳ nói trong điện thoại, “Chị có một số việc muốn nói cho em biết.”
“Chị, em cũng có một số việc muốn nói với chị.” Tiết Tiểu Bảo vừa sắp xếp tài liệu vừa nói.
“Hôm nay Hứa Toa Toa tìm chị, chị cảm thấy hình như cô ta thật sự biết điều gì đó.” Cố An Kỳ nói với Tiết Tiểu Bảo.
“Chắc chắn là cô ta biết, chị, chị có còn nhớ lần trước chị nói lại
với em những lời của Tiêu Thắng Hinh không? Sau đó em điều tra được,
người có mặt lúc ấy không chỉ có Hứa Toa Toa, Cao Á còn giấu một
người trong đoàn làm phim, người mà chúng ta không chú ý tới –
Kiều Trí Viễn.” Tiết Tiểu Bảo nói.
“Em nói Kiều Trí Viễn là
người ra tay? Không phải, lá gan anh ta không lớn như vậy đâu.” Cố An Kỳ suy nghĩ một chút, lập tức phủ định khả năng này.
Kiều Trí
Viễn vì thanh danh cái gì cũng có thể làm được, cho nên có thể
khẳng định anh ta biết sau khi sự việc bại lộ sẽ có kết quả
gì. Anh ta tuyệt đối không có khả năng làm như vậy. Lại nói, năm đó
cô và Kiều Trí Viễn không có thâm thù đại hận gì, cũng không
cần phải muốn ép cô đến tình trạng này đúng không?
“Chị, nếu một mình Kiều Trí Viễn ra tay, anh ta thật sự không có lá gan
đó, nhưng nếu là hai người, thậm chí là ba người thì sao?” Tiết Tiểu
Bảo nói, “Em điều tra được một số tư liệu, chị, lúc trước chị
từng nói trong tài khoản bỗng dưng mất đi một số tiền lớn, em
rất kinh ngạc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tìm hiểu mãi mới biết là Kiều Trí Viễn ăn trộm. Chị, chị luôn không quan tâm đến
chuyện tiền bạc, nhưng chị cũng không thể… Ai… Nếu biết sớm, nói
không chừng tốc độ điều tra còn có thể nhanh hơn.”
“Kiều Trí
Viễn lúc trước lấy tiền của chị? Nhưng căn bản chị không hề tin
tưởng anh ta, anh ta không thể động đến số tiền ấy, hơn nữa,
tiền của chị đều có người quản lý mà.” Cố An Kỳ nhíu mày nói, cô không quan tâm đến tiền bạc lắm, lúc đầu đúng là tiền đối với cô
thực sự rất quan trọng, một ngày ba bữa, tiền thuê nhà các thứ
đều do cô trả, nhưng sau khi nổi tiếng, có tiền, Cố An Kỳ lại
không nghĩ nhiều đến vấn đề này nữa. Phần lớn tài sản của cô
đều mời chuyên gia về quản lý hoặc đầu tư. Làm sao tiền của cô
có thể rơi vào trong tay Kiều Trí Viễn được?
“Chị, không
phải em đã nói với chị rồi sao, chị đôi khi rất tin tưởng người khác. Chị mời người kia về quản lý tiền bạc, hắn nuốt của
chị bao nhiêu tiền, chị chắc cũng không biết đúng không?” Tiết
Tiểu Bảo có chút bất đắc dĩ nói, “Người kia cùng Kiều Trí Viễn có quan
hệ thân thích, có lẽ là anh em họ, cùng lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất tốt. Chị, tiền của chị chính là bị người ta nhân cơ hội
đem ra ngoài, em chắc chắn chị không hề biết rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì.”
“À…” Cố An Kỳ suy nghĩ, không đáp lại. Vốn
nghĩ người đó về phương diện đầu tư làm rất khá, cô thấy bạn bè
xung quanh cũng đều đem tiền đưa cho công ty quản lý tài sản trong
coi, nên mới làm theo, nhưng thật không ngờ mọi việc lại trở nên phức tạp như thế. Như vậy khi cô muốn cùng anh ta chia tay, anh
ta khẩn trương như vậy chẳng lẽ là bởi vì liên quan đến tiền
bạc sao?
“Em vừa rồi nói, hai người, thậm chí ba người là có ý gì?” Cố An Kỳ cau mày hỏi.
Tiết Tiểu Bảo khái quát đơn giản một chút, “Cao Á cho người làm hỏng một linh kiện nhỏ, nhưng có lẽ là bởi vì đối phương là người mới, hơn
nữa trong lòng còn nghi ngại, cho nên kể cả có kéo căng cái dây treo
thì nó cũng không đứt, nói cách khác, cho dù chị bị thương nhưng khả năng sống sót vẫn rất cao. Kiều Trí Viễn biết, cũng nhìn thấy
việc này, nên ngay sau khi đối phương rời đi đã động chút tay
chân, sau đó dây thép đứt hoàn toàn nên chị ngã xuống.”
“Tiểu Bảo, em khẳng định Kiều Trí Viễn có động tay động chân?” Cố An Kỳ cau mày, có chút trầm trọng hỏi.
“Em khẳng định. Việc linh kiện bị phá hỏng kia người của em mới
điều tra ra được mấy ngày trước. Sau đó người kia lại gây ra
chuyện khác, bị đưa đến đồn cảnh sát, hiện tại anh ta rất
nghèo, cho nên chỉ cần có tiền, cái gì anh ta cũng khai ra
hết.” Tiết Tiểu Bảo nói.
Tờ khai thật hay giả Tiết Tiểu Bảo tự
biết phân biệt, qua thời gian lâu như vậy chắc chắn đã thả lỏng cảnh
giác, đối với việc này cậu đã hoàn toàn nắm rõ.
“Anh ta tham ô của chị bao nhiêu tiền? Rất nhiều sao?” Cố An Kỳ hỏi.
“Mười triệu.” Tiết Tiểu Bảo đáp, “Thực ra lúc chị chia tay với anh ta
cũng gần như cùng thời điểm với việc anh ta tham ô. Khả năng để nắm được một số tiền lớn như vậy trong thời gian ngắn là rất ít, hơn nữa lúc ấy chị cũng không nắm rõ tình hình, muốn xem báo cáo kiểm toán, cho nên anh ta nghĩ chị đã biết việc này
nên hoảng hốt.”
Không nói đến vấn đề khác, nếu lúc ấy
Kiều Trí Viễn thật sự nhìn thấy có người động tay động chân, nghĩ đến
việc có thể đem tội đổ lên đầu người khác, Cố An Kỳ tin tưởng anh ta
tuyệt đối sẽ làm. Anh ta luôn luôn là người không dám chịu trách
nhiệm, nhưng lá gan cũng không phải là nhỏ.
“Với tình
hình của anh ta, số tiền này chỉ cần khoảng hai năm là có thể kiếm được, làm sao có thể… Ai…” Cố An Kỳ lắc đầu, cảm thấy chính là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
“Chị, em tra
ra được lúc trước anh ta lái xe đâm chết một người qua đường. Vì
để bịt miệng người nhà người đó, anh ta cần rất nhiều tiền, sau đó cùng người nhà của họ ký cam kết giữ bí mật với bên
ngoài,” Tiết Tiểu Bảo nói, “Anh ta lúc trước cũng chỉ có thể xem như
được nâng đỡ, vừa mới đứng vững gót chân mà thôi, nếu tin tức giết
giết người truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ chết rất thảm. Cũng
có khả năng phải từ bỏ nghiệp diễn.”
“A, thật không nghĩ tới cái chết của chị chỉ vì như vậy…” Cố An Kỳ lắc đầu, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Lúc ấy Hứa Toa Toa kỳ thực cũng không thể coi là thiếu tiền, nếu
Kiều Trí Viễn thật sự ở cùng một chỗ với Hứa Toa Toa, chẳng lẽ anh
ta không dám vay Hứa Toa Toa sao? Chẳng lẽ… Thời điểm anh ta bắt đầu yêu Hứa Toa Toa, căn bản không nghĩ tới việc quá tin tưởng Hứa Toa
Toa. Chẳng lẽ ngay từ đầu anh ta đã đoán được sẽ chia tay Hứa Toa
Toa?
Mười triệu, chỉ vì mười triệu, Kiều Trí Viễn lại động sát tâm giết cô diệt khẩu.