Khớp ngón tay của Hàn
Lâm Nhi trắng bệch nắm chặt lọ thuốc trong tay. Cô mở mắt.”Flight or
Fight”, chiến đấu hay chạy trốn? Trong thời gian còn lại cô tự có quyết
định của cô, ai cũng không được phép xen vào nó.
Cô, muốn sống thật tốt.
“Cut” Trần Văn Nhã hô, “Cảnh tiếp theo.”
Cố An Kỳ mặt không chút thay đổi đứng lên, để chuyên viên trang điểm dặm
lại phấn. Mặc dù vừa rồi thời gian quay không hề dài, nhưng để cho chân
thật, Cố An Kỳ đã ép buộc bản thân mình tiến vào trạng thái khi bị bệnh
tim phát tác. Hiện tại sắc mặt cô không những trắng bệch mà còn rịn ra
một lớp mồ hôi mỏng.
Tô Dật Phàm im lặng đi đến bên cạnh Cố An Kỳ, chỉ hơi nhíu mày lại, như đang nghĩ đến chuyện gì đó.
Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ hợp tác có thể nói là không chê vào đâu được,
trong lúc quay hai người ngay cả một lần NG cũng không mắc, các cảnh chỉ cần quay một lần là xong. Bất luận là cảnh nào, chỉ cần do Cố An Kỳ và
Tô Dật Phàm quay cùng nhau thì luôn có thể kết thúc trước thời gian, mặc dù hai người không hề lén trao đổi gì với nhau nhưng một khi đã diễn,
giống như thai song sinh có tâm linh tương thông, có thể nhìn thấu suy
nghĩ của đối phương.
Cho dù một người đột nhiên nổi bật hơn, người còn lại lập tức sẽ nhanh chóng bổ sung vào để cân bằng lại hình ảnh.
Điều này đã trở thành trò đùa cho Dư Quả và Trần Văn Nhã, nói là đoàn làm
phim của họ chỉ cần tiết kiệm tiền quay bộ phim này là có thể quay được
một bộ điện ảnh nữa rồi.
“Cảnh này quay rất tốt, tiếp tục đi” Trần Văn Nhã xem xét qua ống kính giám thị một lần nữa, sau khi xác định đã ổn thì hô lên.
Thật ra Trần Văn Nhã có chuyện vẫn chưa hề nói với ai, lúc đầu khi bộ phim
quyết định diễn viên là hai người này, cô hơi lo lắng. Điều cô sợ nhất
là Cố An Kỳ sẽ áp chế Tô Dật Phàm, hay nói cách khác nhân vật của Tô Dật Phàm bên cạnh một “Hàn Lâm Nhi” quá mức thẳng thắn thì sẽ chẳng có gì
thu hút. Hình ảnh trong phim điện ảnh có thể nói mắt xích quan trọng
nhất của một bộ phim, một khi đã mất cân bằng, bộ phim sẽ bị phá hỏng.
Điều quan trọng nhất là có thể làm cho người xem đặt ánh mặt lên cả hai
người.
Diễn xuất của Cố An Kỳ đúng là rất lời hại, nhưng Trần Văn Nhã lại không biết cô có thể theo kịp bước chân của Tô Dật Phàm hay
không, dù sao Tô Dật Phàm cũng là minh tinh cỡ thiên vương, ẩn sâu bên
trong là một loại khí chất mạnh mẽ, nếu người bình thường hợp tác chưa
chắc đã kháng cự lại được.
Mặt khác, nhân vật Hàn Lâm Nhi của Cố
An Kỳ vô hình chung rất hấp dẫn ánh mắt người khác, thẳng thắn chói lọi
khiến người ta đui mù, bề ngoài kiên cường, nhưng nội tâm lại vô cùng
nhạy cảm yếu đuối. Bên ngoài cô là một cô gái ngoan ngoãn nhu thuận,
nhưng bên trong lại mang dòng máu phản nghịch. Cô rất có chính kiến,
cách nhìn thế giới cũng khác với mọi người, đối với những người khác cô
giống như ánh mặt trời rực rỡ, nhưng chỉ mình cô biết cô là bóng tối
trước mình binh.
Còn Lâm Phàm Bình củaTô Dật Phàm lại khác hẳn
hoàn toàn, trong cuộc sống anh chỉ là một chàng sinh viên rất đỗi bình
thường, trung hậu thật thà, đối xử với mọi người cũng chân thành. Những
người như vậy dễ khiến người ta bỏ qua mà đặt tầm mắt lên người Cố An Kỳ nhiều hơn.
Nhưng thật không ngờ, từ lần đầu tiên hai người bắt
đầu diễn với nhau chưa từng xảy ra sai sót, không có chuyện một người
lấn chiếm ống kính. Hai người như đối thủ ngang tài ngang sức, hoặc như
cao thủ cùng đẳng cấp quen biết đã lâu, nhìn bọn họ so chiêu, Trần Văn
Nhã lại cảm thấy, bộ phim này của họ sẽ có cơ hội, không, chắc chắn,
chắc chắn sẽ thành công vang dội.
“Chị An Kỳ, chị uống nước đi.” Trợ lý Giản Tiếu công ty mới sắp xếp cho cô thân thiết đưa cốc nước lên.
“Thôi, chị vừa trang điểm lại, uống nước sẽ bị phai son mất.” Cố An Kỳ mỉm cười, “Lát nữa quay xong chị sẽ uống.”
Cô nhìn Tô Dật Phàm đang chìm đắm trong suy nghĩ ở phía xa, hai hàng lông
mày nhăn lại. Anh rốt cuộc làm sao? Cảnh vừa rồi không có vấn đề gì, vì
sao anh lại bất thường như vậy? Chẳng lẽ có điểm gì mà cô chưa chú ý
sao?
Không đúng, với tính cách theo đuổi sự hoàn mỹ của Tô Dật
Phàm, nếu phát hiện ra chi tiết nào đó không được chắc chắn anh sẽ thẳng thắn nói ra. Vậy thì vì sao?
Cố An Kỳ trăm tư không thể giải, chỉ trở về vị trí của mình, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.
“Chuẩn bị, bắt đầu đếm ngược, 5, 4, 3…” Trần Văn Nhã hô.
“Khoan đã.” Tô Dật Phàm ngắt lời Trần Văn Nhã, “Có thể nghỉ ngơi 10 phút trước được không?”
Lần đầu tiên Tô Dật Phàm muốn nghỉ ngơi, điều này khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Có thể…” Trần Văn Nhã sững sờ nói, tiến độ hiện tại của họ nhanh như phóng tên lửa, mặc dù thời gian quay bị trì hoãn rất lâu nhưng giờ đã vượt
quá tiến độ, nếu cứ quay với tốc độ này thì bộ phim sẽ nhanh chóng được
kết thúc, nhưng mà Tô Dật Phàm… dường như cảm xúc hơi bất thường?
“Cảnh vừa rồi có vấn đề gì sao?” Cố An Kỳ nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh Tô Dật Phàm.
“Không phải, không phải vấn đề đó.” Tô Dật Phàm cau mày, nặng nề nói.
“Anh không chịu nói mà cứ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt thì chẳng có ích gì, nếu như quả thật có vấn đề gì anh có thể nói thẳng với em.” Cố An Kỳ
nhìn dáng vẻ giữ mọi chuyện trong lòng của anh thì lửa giận phun trào
“Em cũng không phải người nhỏ mọn, chúng ta đều muốn bộ phim thành công
đúng không?”
“Không phải vấn đề của em, mà là của tôi.” Tô Dật Phàm thở dài.
“Cảnh vừa rồi một lần anh đã thông qua, nối tiếp giữa các phân cảnh cũng
không hề làm lỗi, tình cảm của nhân vật cũng xử lý tốt, còn vấn đề gì?”
Cố An Kỳ khó hiểu hỏi.
“Không thể nói rõ.” Tô Dật Phàm nói, “Nếu nói được thì cũng sẽ không cần phải suy nghĩ mệt mỏi như thế này.”
Tô Dật Phàm đúng là không thể nói rõ cảm giác vừa rồi, cảnh vừa rồi của
anh và Cố An Kỳ đã đạt tiêu chuẩn, hai bên phối hợp cũng rất ăn ý, nhưng sau nhìn thấy Cố An Kỳ diễn cảnh “bệnh tim” phát tác, trong đầu Tô Dật
Phàm dường như lóe lên một tia ánh sáng, nắm bắt được nhưng không thể
nói nên lời. Ánh sáng đó rất quan trọng với anh, nhưng anh không thể nói rõ cảm giác này như thế nào, phải dùng từ gì để miêu tả nó.
“Như vậy đi, chúng ta sẽ phân tích tính cách nhân vật, bắt đầu đi, hai người cùng làm sẽ nhanh hơn.” Cố An Kỳ suy nghĩ rồi nói.
“Được, nhân vật của tôi là người khá chín chắn, rất cẩn thận, là người biết chăm sóc và dịu dàng.”
“Nhân vật của em lại thẳng thắn, yêu là yêu, ghét là ghét, không có màu xám ở giữa.” Cố An Kỳ nói.
“Nhân vật của tôi…”
“Nhân vật của em…”
Hai người nói tới nói lui, càng ngày càng hiểu biết nhân vật của đối
phương, nhưng dường như Tô Dật Phàm vẫn chưa bắt được điểm mấu chốt.
“Cảnh này diễn không khó, mấu chốt là ở cảnh tiếp theo, khi sắc mặt Hàn Lâm
Nhi thoạt nhìn vẫn như bình thường, còn Lâm Phàm Bình không nhận thấy có gì bất thường, vẫn giúp Hàn Lâm Nhi di chuyển đồ đạc, mãi cho đến khi
chuyển xong mới nói, ‘Sắc mặt của cô hình như không được tốt lắm, vừa
mới chuyển đến mà thôi, đừng mệt mỏi quá, nghỉ ngơi nhiều một chút.’ .
Với tính cách chu đáo của cậu ta sao có thể không phát hiện ra? Hơn nữa, vì sao lại nói một câu gượng ép như thế này?”
“Anh nói không
sai, đúng là hơi kì lạ, chẳng qua… tốc độ Lâm Phàm Bình chuyển đồ đạc
cũng không chậm, tuy Hàn Lâm Nhi đang chỉnh anh ta, nhưng trên thực tế
đồ đạc cũng không nhiều.” Cố An Kỳ suy nghĩ rồi nói, “Anh nhìn đạo cụ
đằng trước đi, có đến mức ngăn tầm mắt không nhìn thấy vẻ mặt của Hàn
Lâm Nhi không?”
“Khó nói.” Tô Dật Phàm nhíu mày, “Hơn nữa quan
trọng là, lúc ấy cậu ta dùng giọng điệu gì để nói câu này, đồng thời lấy thân phận gì để nói, lúc ấy đã có cảm giác rung động chưa hay vẫn chỉ
là hàng xóm bình thường?”
“Có lẽ anh ta đã có ý với Hàn Lâm Nhi,
nhưng chưa tới mức rung động.” Cố An Kỳ nói, “Dù sao thì cuối cùng người anh ta thích là một Hàn Lâm Nhi với bản chất thật chứ không phải đại
tiểu thư lịch sự khôn khéo.”
“Em đang nói đến chuyển đổi tính cách sao?”
“Ừ, đúng vậy. Theo cảm giác của cá nhân em, nếu anh thật sự muốn tìm hiểu
rốt cuộc vì sao anh ta lại nói câu kia thì em nghĩ có thể anh ta xấu hổ, không biết nên kết thúc như thế nào, bởi vì vào phân cảnh sau Hàn Lâm
Nhi không yên lòng nên không còn tâm tư chỉnh Lâm Phàm Bình nữa.” Cố An
Kỳ nói, “Tuy nhiên, em cảm thấy khi đó anh ta chưa hề rung động với Hàn
Lâm Nhi.”
“Có thể có khả năng như thế này hay không…” Tô Dật Phàm đặt ra giả thiết “Giả sử anh ta ở tầng dưới đã thấy Hàn Lâm Nhi bị bệnh tim tái phát, nhưng lại ngại hai người chưa quá thân thiết nên không
nói gì. Chẳng qua đến cuối, bản tính thành thực phát tác nên nhịn không
được nói như vậy.”
“Tầng dưới nhìn được lên phía trên sao?” Cố An Kỳ hỏi.
“Nhìn được, vừa rồi tôi cũng nhìn từ dưới lên.” Tô Dật Phàm nói, “Chẳng qua
lúc ấy nhìn không được rõ lắm, chỉ nhìn thấy dường như em rất đau đớn,
sau đó uống viên thuốc rồi ổn định lại.”
“Cho nên đã có thể giải
thích vì sao sau đó Lâm Phàm Bình lại biết chuyện ‘Hàn Lâm Nhi’ bị bệnh
tim, hơn nữa thời gian sống không còn lại bao nhiêu.” Cố An Kỳ dừng một
chút rồi nói tiếp, “Hơn nữa cũng giải thích vì sao ngay từ đầu anh ta đã đặc biệt chăm sóc Hàn Lâm Nhi, nhưng lại không giống kiểu chăm sóc của
người yêu. Quan trọng là, cũng giải thích vì sao khi Hàn Lâm Nhi thẳng
thắn nói cô không còn nhiều thời gian, anh ta không quá kinh ngạc. Như
vậy mọi chuyện đã rõ.”