《 Thư tình 》, Tô Dật Phàm viết thư tình cho An Kỳ, bày tỏ nỗi nhớ trong suốt mười năm…..
Cố An Kỳ tất nhiên nghe hiểu, mà cũng chẳng thế nào không nghe ra ý nghĩa
của bài hát này. Cô nhẹ nhàng gật đầu, không hề cảm ơn anh mà chỉ nói
một câu: “Em sẽ viết cho nó ca từ thích hợp nhất.”
Cô chưa từng
chờ đợi Tô Dật Phàm mười năm, cũng chưa từng nhớ nhung một ai lâu đến
như vậy. Cô không biết tâm trạng của Tô Dật Phàm như thế nào khi hay tin cô đã qua đời. Nếu cô là Tô Dật Phàm, cô cứ cố chấp chờ đợi một người
mười năm, chờ đợi một người quay lại sao?
Có lẽ sẽ không. . . . . . Cô lắc lắc đầu, cô biết mình vốn không phải người kiên nhẫn, đối với
tình cảm lại càng không. Thường thường cô đều ở trong trạng thái bị
động, bị động được yêu, bị động từ từ chấp nhận, cuối cùng việc yêu
người kia đã trở thành thói quen. Việc này giống như khi còn ở bên Kiều
Trí Viễn, thói quen có thêm một người bên cạnh, nghĩ đó chính là tình
yêu.
Cô có lẽ rất ngốc nghếch trên phương diện tình cảm, nhưng cô có thể nhận ra Tô Dật Phàm nghiêm túc, yêu thương cô thật lòng. Không
cần phải … nói cảm ơn, cũng không cần phải bày tỏ nỗi lòng cảm kích, Tô
Dật Phàm đối tốt với cô, cô vẫn ghi nhớ. Không phải vì sự thâm tình hay
mười năm chờ đợi của Tô Dật Phàm mà cô mới hẹn hò cùng anh.
Cô hẹn hò với Tô Dật Phàm chính là bởi cô yêu anh.
Quyết định này là của cô, không phải bị động, ngược lại, lần này là cô chủ động lựa chọn.
《 Thư tình 》 không chỉ đúc kết mười năm chờ đợi của Tô Dật Phàm, mà còn là lời thổ lộ của Cố An Kỳ đối với anh.
Anh soạn nhạc, kết hợp với lời ca cô viết…
Tô Dật Phàm, em sẽ cho anh đáp án, đáp án cho câu hỏi anh đã chờ đợi suốt mười năm qua…
Cố An Kỳ nhìn Tô Dật Phàm bên cạnh, không nói gì, khóe miệng hơi cong lên.
Mấy ngày sau đó, quan hệ giữa Tô Dật Phàm cùng Cố An Kỳ dường như càng ngày càng hòa hợp, nhưng Hứa Toa Toa bên này thì lại không được như vậy. Hứa Toa Toa luôn là người kiêu ngạo, đi đến đâu phô trương đến đó, bên
người lúc nào cũng có mấy trợ lý đi kèm. Nay trong nhà gặp chuyện, cộng
thêm lần này cô ta không đoạt được vị trí “nữ chính” từ tay Cố An Kỳ làm cho công ty bất mãn không nhỏ, khấu trừ không ít kinh phí hoạt động của cô ta.
Hứa Toa Toa vẫn nghĩ những gì mình có được hôm nay đều
nhờ năng lực thực sự, diễn xuất ngày càng tinh tế của mình, cô ta cho
rằng kể cả không có hào quang gia tộc mang lại, cô ta vẫn chiếm vị trí
số một số hai trong giới giải trí. Không còn Lâm Huyên Di áp chế, chuyện cô ta xưng bá toàn bộ giới showbiz dễ như trở bàn tay. Những diễn viên
nữ thế hệ này cùng tuổi với cô ta ai cũng bị mắc lỗi gì đó, vì vậy cô ta nghĩ chỉ cần bằng bản lĩnh của mình, nhất định có thể giẫm nát mọi
người dưới chân.
Nhưng không ngờ chưa kịp giẫm nát ai cô ta đã bị một tân binh mới ra mắt chưa bao lâu chẳng có gì đặc sắc vượt mắt. Hỏi
xem cục tức này sao cô ta có thể nuốt trôi?
Từ lúc đi casting về, cô ta có cảm giác Kiều Trí Viễn xa cách, cố ý vô tình tránh né cô ta.
Cô ta biết, Kiều Trí Viễn nhớ Lâm Huyên Di, nhớ người phụ nữ kia nên mới như vậy.
Khi Cố An Kỳ lên sân khấu cô ta cũng quan sát. Thật
choáng váng, bất kể lời thoại hay động tác, quả thực không khác gì của
Lâm Huyên Di.
Vẫn độc đoán như vậy, đáng ghét như thế.
Hứa Toa Toa luôn có một cảm giác, cô chính là Lâm Huyên Di. Không vì lí do
gì, chỉ là cảm nhận như vậy mà thôi. Khi cô ta nói “cô chính là Lâm
Huyên Di” qua điện thoại thật ra cũng chỉ mới nghi ngờ, muốn thử chất
vấn để áp chế Cố An Kỳ. Tuy nhiên dường như Cố An Kỳ không hề nhận ra,
ngược lại cảm xúc hơi thay đổi, điều này khiến Hứa Toa Toa càng cảm thấy kỳ quái.
Đáng ngờ, Cố An Kỳ người này thật sự quá đáng ngờ. Cô
nhờ người điều tra Cố An Kỳ, phát hiện không ít chuyện, trong đó có
chuyện Hứa Toa Toa bán đấu giá vòng ngọc của mẹ Lâm Huyên Di nay rơi vào tay Cố An Kỳ. Lúc trước người mua là Tô Dật Phàm, nhưng khi đó hai
người vẫn chưa hẹn hò, sao Tô Dật Phàm đã hào phóng vung một khoản tiền
lớn mua để tặng cho Cố An Kỳ?
“Vượt qua giới hạn, vượt qua bản
thân, vượt qua mọi chướng ngại. Tôi chính là tôi…” Tiếng chuông di động
của Hứa Toa Toa đột nhiên vang lên.
(Sabj: nghe cái nhạc chuông như nhạc chương trình “vượt lên chính mình” =)) )
Hứa Toa Toa nhíu mày nhận điện thoại: “Mẹ, chuyện gì vậy?”
“Toa Toa, cha con sắp không ổn rồi, con mau đến bệnh viện đi.” Cao Á lạnh
nhạt nói, giống như bệnh nhân đang nguy cấp không phải chồng của bà ta.
“Con biết rồi.” Hứa Toa Toa cau mày.
Cha, từ này đối với Hứa Toa Toa thật sự không quá quen thuộc, thậm chí còn
hơi xa lạ. Từ nhỏ cô ta đã được cha nuôi lớn, nhưng đứa con mà cha nhớ
tới chỉ có Lâm Huyên Di —— người chị cùng cha khác mẹ với cô ta. Rõ ràng người vứt Lâm Huyên Di vào trại mồ côi là ông ta, người làm cô cùng
đường cũng là ông ta, nhưng khi đến tuổi trung niên một lần ông ta bắt
gặp Lâm Huyên Di chia sẻ trên tivi rằng mẹ mất sớm, cô lớn lên trong
trại mồ côi, chưa từng có cha thì lại cảm thấy mình nợ Lâm Huyên Di,
muốn bồi thường.
Bồi thường? Ha ha, nói dễ nghe làm sao. Nếu cô
ta là Lâm Huyên Di, có một người cha mất tăm mất tích không biết đang
hưởng thụ ở góc nào mười mấy năm, nay đột nhiên nhảy ra trước mặt cô ta
thì cô ta sẽ làm gì? Cô ta đã từng khuyên cha, không cần quan tâm Lâm
Huyên Di, nhà họ đang sống rất tốt, những người khác không có liên quan.
Nhưng cha lại cương quyết muốn nhận lại quái vật phản loạn máu lạnh Lâm Huyên Di. Hứa Toa Toa không hiểu hành độnng của ông ta, nói đúng hơn là cảm
thấy ông ta giả dối. Vì chuyện này mà cha và mẹ đã cãi nhau không dưới
trăm lần, càng lớn Hứa Toa Toa càng ngày càng hiểu chuyện, mối hận đối
với Lâm Huyên Di cũng càng ngày càng sâu.
Cô ta hận Lâm Huyên Di, hận cô rất nhiều năm, nếu đã sống tốt như vậy rồi thì còn muốn xen vào nhà họ làm gì.
Cô ta hận cha, rõ ràng tự mình từ bỏ vợ chính thức, lựa chọn mẹ cô ta, ở
cùng họ cũng đã vài chục năm, vì sao không tiếp tục cuộc sống gia đình
hạnh phúc chứ.
Nguyên nhân ban đầu cô ta muốn vào giới giải trí,
cũng không phải bởi vì cô ta thật sự thích nó, thích ánh sáng hoa lệ bề
ngoài, thích cảm giác được mọi người tôn thờ hay ánh đèn sân khấu chiếu
rọi. Cô ta vào đó, chẳng qua là vì chứng minh, Lâm Huyên Di không bằng
cô ta, không hề được như cô ta.
Sau vào gia nhập, cô ta đã trải
qua rất nhiều chuyện, cho dù có gia đình để dựa vào, cũng suýt nữa bị
lôi xuống ngựa vài lần. Khi đó Lâm Huyên Di chỉ lặng lẽ nhìn cô ta,
trong đôi mắt không hề để lộ cảm xúc, giống như đã đoán được kết quả từ
lâu.
Hứa Toa Toa hận Lâm Huyên Di, cũng hận cha, nhưng hôm nay
nghe nói cha bệnh tình nguy cấp, có khả năng không qua khỏi, trong lòng
không khỏi trống rỗng.
Năm đó cha nghe nói cô ta muốn gia nhập
giới giải trí, lập tức đi cầu xin Lâm Huyên Di giúp đỡ cô ta. Bề ngoài
thì nói là muốn nhờ Lâm Huyên Di chăm sóc cho cô ta, nhưng thực tế thì
sao? Cô ta chỉ là công cụ, là cây cầu để họ gặp nhau mà thôi. Cha nghe
nói giới showbiz quan hệ hỗn tạp, Lâm Huyên Di nhiều năm qua chưa có bạn trai, sơ tương lai cô không gả được nên liên tiếp giới thiệu con cháu
nhà giàu cho cô. Dáng vẻ khẩn trương, quan tâm kia thật sự khiến Hứa Toa Toa cảm thấy nực cười.
Cha đã làm rất nhiều cho Lâm Huyên Di,
nhưng trái tim Lâm Huyên Di giống như làm bằng đá, không có một chút cảm kích. Có lẽ cha đã nợ cô quá nhiều, hoặc có lẽ cô vốn có ý chí sắt đá …
Sức khỏe của cha càng ngày càng kém, hay tin Lâm Huyên Di rơi xuống vách núi bệnh tình lại nặng thêm, nằm liệt giường.
Nay tình huống của ông rất nghiêm trọng, nhưng khi biết cô ta bán vòng của
vợ trước đi vẫn cho cô ta một cái tát. Ông ta biết mẹ là người giật dây
phía sau nên đỏ mắt gào thét muốn ly hôn, hoàn toàn không để ý những năm qua mẹ ở bên cạnh ông ta, giúp đỡ, chăm sóc ông ta như thế nào.
Từ lúc đó, Hứa Toa Toa không còn đến thăm ông ta nữa, bệnh viện cũng không bước vào nửa bước.
Bây giờ đứng trước cửa phòng bệnh cô ta lại do dự. Cô ta nên đối mặt với
người đang hơi thở mỏng manh nằm trên giường bệnh kia thế nào đây? Làm
sao để gặp người gọi là “cha” kia?
“Vào đi, tiễn cha con trên đoạn đường cuối cùng.” Cao Á kéo Hứa Toa Toa vào phòng.
Trên giường bệnh ông ta đã gầy đến mức chẳng ai còn nhớ dáng vẻ khỏe mạnh
của ông ta trông như thế nào, sắc mặt khô vàng, hai mắt nhắm chặt, chỉ
có thể nghe thấy tiếng “tít ——, tít ——” trên điện tâm đồ.
Cả đời này, đối với con gái, ông ta không phải người cha tốt, đối với vợ, ông ta là người chồng tồi.
Hứa Toa Toa có rất nhiều oán hận muốn bày tỏ, nhưng nhìn cha trước mắt, một chữ cô ta cũng không thốt ra được.
Cha ra đi cũng không được an ổn, đến khoảng nửa đêm, đột nhiên hô hấp dồn dập, cuối cùng qua đời trong đau đớn.
Hứa Toa Toa nhìn mẹ phân phó người dưới xử lý mọi chuyện, cô ta im lặng ngồi một bên không nói một câu.
“Cha trước khi mất, người muốn gặp nhất có lẽ vẫn là Lâm Huyên Di.” Hứa Toa Toa thản nhiên nói, lắc lắc đầu.
“Được rồi Toa Toa, đừng nghĩ nhiều. Cha con qua đời là số mệnh của ông ấy, có thể kéo dài đến bây giờ đã là quá tốt rồi.” Cao Á ôm con gái an ủi.
Hứa Toa Toa chôn trong lòng mẹ, im lặng ôm lại bà.