Gần đây Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ luôn trong tình trạng cùng ra cùng vào, bên ngoài cũng có rất
nhiều lời đồn đãi về hai người. Có người nói Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm cố
tình tạo scandal, có người nói Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm là người yêu, có
người nói Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm vốn yêu nhau nhưng ngày trước lôi
Trịnh Văn Quân ra làm bia đỡ đạn, lại có người nói Cố An Kỳ dựa dẫm Tô
Dật Phàm. Tóm lại đủ kiểu nói, gần như mỗi một quyển tạp chí lại có một
câu chuyện khác nhau. Ngoài hai nhân vật chính ra thì các điểm khác
chẳng có chỗ nào trùng lặp.
Tuy nhiên lời đồn cũng chỉ là lời
đồn, cũng không phải sự thật. Mọi người mặc dù đều nghi ngờ, nhưng vì
không có chứng cứ nên vẫn chưa dám khẳng định.
“Lại một bản
scandal được nâng cấp nữa ra đời.” Tô Dật Phàm bất đắc dĩ đặt tờ báo
xuống. Báo chí càng ngày càng viết càng quá đáng.
Cố An Kỳ cầm
lấy, tùy tiện lật xem một chút, nói đùa: “Để em xem, được lắm, em đã từ
‘kẹo da trâu ‘ thăng cấp thành ‘Hồ ly tinh’ rồi cơ đấy. Vì sao cứ nói là em dựa vào anh chứ? Sao không phải là anh dựa vào em?”
Trên báo
đều nói Cố An Kỳ không biết xấu hổ như thế nào, dám bám lấy Tô Dật Phàm
ra sao, từng câu từng chữ như người viết trực tiếp có mặt tại hiện
trường chứng kiến rồi ghi chép lại không bằng.
“Em vẫn còn tâm
trạng nói đùa được.” Tô Dật Phàm lắc lắc đầu, “Không sợ dây vào phiền
phức sao? Mấy scandal này viết quá đáng như vậy, đối với hình tượng của
em cũng không tốt đúng không?”
“Mấy chuyện xấu hơn em cũng đã
trải qua rồi, hiện bây giờ viết thế này vẫn còn nhẹ lắm, sao phải lo
lắng chứ?” Cố An Kỳ thản nhiên nói, “Dù sao cũng không phải sự thật, sau khi quay xong, chúng ta đi quay những bộ phim mới thì lời đồn cũng sẽ
tự nhiên được dập tắt, anh sẽ lại có scandal với nữ nghệ sĩ khác thôi;
còn em, có lẽ cũng như thế. Đều chỉ là tin đồn mà thôi, quần chúng hay
thích đọc mấy thứ kịch tính thì cứ kệ họ.”
Giọng điệu của Cố An
Kỳ rất lạnh nhạt, giống như việc này đã thành thói quen của cô. Tô Dật
Phàm nhíu mày, nhưng cũng không giải thích gì thêm, mặc dù Cố An Kỳ quá
thẳng thắn, nhưng những điều cô nói đều là sự thật. Sau khi bộ phim này
được quay xong, chắc một thời gian dài hai người cũng sẽ không liên lạc
với nhau.
“Em không đi chuẩn bị sao? Lát nữa còn phải tuyên truyền đó.” Tô Dật Phàm nhìn Cố An Kỳ vẫn chưa trang điểm thì cất tiếng hỏi.
Buổi tuyên truyền hôm nay không giống như bình thường, trong quá trình sẽ có một nhóm người hâm mộ được tham gia, mặt mộc của Cố An Kỳ không phải
xấu, nhưng vẫn có sự khác biệt so với sau khi trang điểm, vì vậy cứ mang mặt mộc xuất hiện thì hơi bất lịch sự.
“Để lát nữa cũng được, trang điểm sớm cũng chẳng để làm gì, mất công phải trang điểm lại.” Cố An Kỳ ngáp một cái rồi nói.
“Nếu mệt quá thì ngủ một lát đi, lát nữa tôi gọi em.” Tô Dật Phàm thấy Cố An Kỳ ngáp liên tục thì không khỏi lắc lắc đầu.
“Thôi, sắp đến giờ rồi, ngủ thì lát nữa đầu óc không thể tỉnh táo được.” Cố An Kỳ xoa mạnh lên huyệt thái dương, cả người dường như cũng tỉnh táo hơn
nhiều.
Tô Dật Phàm gần đây cũng không ít công việc, ngày ngày
chạy sô, nhưng vì trong giới quản lý có phân chia cấp bậc nên đãi ngộ
của anh tốt hơn của Cố An Kỳ rất nhiều. Rất nhiều lúc anh có phòng nghỉ
riêng, khi chưa đến lượt anh hoặc không có cảnh quay anh có thể tranh
thủ nghỉ ngơi, nhưng Cố An Kỳ lại không giống thế, cô mới chỉ đứng vững ở vị trí nữ minh tinh hạng hai, cách nữ minh tinh hàng đầu còn một khoảng không nhỏ, mặc dù Tô Dật Phàm đã chú ý tới điểm ấy, thường xuyên kéo Cố An Kỳ đi khắp nơi, hy vọng người ta có thể nể mặt mũi của anh mà giúp
đỡ cô nhiều hơn, nhưng sự chênh lệch về cấp bậc vẫn còn rất lớn.
Chỉ cần anh không mở miệng, Cố An Kỳ chưa từng chủ động muốn đi cùng anh.
Tuy rằng hiện tại ở trước mặt anh cô đã thoải mái hơn trong nhiều
chuyện, dám trêu chọc, ngay cả ngáp cũng không ngại, nhưng Tô Dật Phàm
vẫn hiểu, khoảng cách giữa anh và Cố An Kỳ vẫn còn rất xa.
Cô vẫn rất cảnh giác, không thích nói mấy lời linh tinh, mỗi lời nói đều được suy nghĩ trong đầu trước rồi mới được phát ra.
“Em đi mua cà phê đây, anh có cần em mua cho anh một cốc không?” Dạo này
giấc ngủ của Cố An Kỳ rất thiếu thốn, vì vậy cà phê rất cần thiết để
nâng cao tinh thần.
“Đừng mua cà phê , uống nhiều cà phê không tốt cho sức khỏe. Mua trà uống thì tốt hơn.” Tô Dật Phàm nói.
“Ừm…” Cố An Kỳ suy nghĩ, thật ra cô không thích trà lạnh trong túi nhựa cho
lắm, cô chỉ thích uống trà nóng hoặc trà vừa pha thôi. Chẳng qua cô đã ỷ lại cà phê qua nhiều rồi, có lẽ uống một ít trà để thay đổi khẩu vị
cũng được.
“Tôi đi với em.” Tô Dật Phàm nói, cầm áo khoác lên, “Tôi cũng muốn mua một cốc.”
“Ừ…” Cố An Kỳ gật gật đầu, đi theo Tô Dật Phàm ra ngoài.
“Dật Phàm Dật Phàm em yêu anh, Evans Evans anh tuyệt nhất.” Mới ra khỏi
phòng nghỉ đã nghe thấy những tiếng hét đinh tai nhức óc. Rõ ràng có rất nhiều người cùn hò hét, nhưng tiếng hét lại rất đồng thanh, Cố An Kỳ
cười “Xì” một tiếng, “Fan của anh tới sớm thật đó, đã sắp xếp xong hết
rồi.”
“Em thì cũng khác gì.” Tô Dật Phàm nhíu mày, chỉ vào một
góc phía ngoài, đang có người phát quạt cổ vũ Cố An Kỳ, cái bàn bên cạnh dường như cũng đang đặt rất nhiều quạt tương tự như vậy.
Cố An
Kỳ mỉm cười không trả lời, chẳng qua tâm trạng có vẻ rất tốt. Hai người
đi vào một con đường nhỏ, đến một quầy bán tự động mua hai lon nước.
“Ế? Hình như tôi vừa nhìn thấy An Kỳ, à còn cả Tô Dật Phàm nữa.” Một fan
hoa hồng trắng đúng lúc xoay người muốn lấy quạt cổ vũ để phát tiếp thì
bắt gặp Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đang định đi.
“Đâu? Đâu?” Cậu ta vừa nói như vậy, người bên cạnh cũng lập tức chú ý rồi lao đến.
“Hình như đi mất rồi, không thấy nữa.” Người kia chớp mắt, vẻ mặt hơi hoảng hốt, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Èo.” Mọi người la ó, sau đó xoay người, khi chuẩn bị phát tiếp quạt cổ vũ thì lại phát hiện…
“Ế? Lúc trước còn một đống quạt mà, bây giờ đâu mất rồi?”
“Sao lại thế? Lúc trước vẫn còn nhiều lắm mà, hôm nay chúng ta mang nhiều
mà.” Hôm nay là lần đầu tiên họ có thể tiếp xúc với Cố An Kỳ trong
khoảng cách gần, hơn nữa lại còn có fan của Tô Dật Phàm, nhóm fan của họ cái gì cũng không sợ, cũng không thua bất cứ ai. Họ biết hôm nay Cố An
Kỳ sẽ tham dự nên đã chuẩn bị một loạt đồ cổ vũ để các hàng đều vẫy, cho dù số lượng có ít hơn thì không thể thua về khí thế.
Họ là hoa
hồng trắng, ai dám cướp sự nổi bật của họ chứ? An Kỳ nhà họ là tốt nhất, tuyệt nhất, họ cũng là nhóm fan mạnh nhất, tỏa sáng nhất.
Nhưng vì sao… Mới chỉ không để ý có vài giây mà đống quạt cổ vũ của họ đã không cánh mà bay? Thật kì lạ.
Mọi người đều khó hiểu, nhưng trên thực tế quạt cổ vũ cũng đã phát được bảy tám phần nên họ cũng không để ý lắm, sau khi thu dọn thì đi vào, chỉ
cho rằng ai đó quá cuồng Cố An Kỳ tham đồ miễn phí đã lấy đi.
Không ai chú ý, trong thùng rác cách đó không xa rải rác từng cái quạt cổ vũ. Trên mấy cái quạt đó còn bốc mùi hôi thối của rác…
Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đã chuẩn bị xong, thời gian lên sân khấu cũng đã đến.
“Gần đây tôi đang rất mong đợi một bộ phim điện ảnh. Xét vè kịch bản hay dàn diễn viên đều là cực phẩm hiếm hoi. Khi nó mới bắt đầu khởi quay tôi đã rất lo lắng, vậy mà không ngờ giờ đây nó đã sắp được chiếu ở rạp lần
đầu tiên rồi. Mọi người có mong đợi bộ phim này được công chiếu giống
tôi hay không? Có không?” MC Lưu Mật Mật hô, hôm nay Cố An Kỳ và Tô Dật
Phàm ngoại lệ đến chương trình này có một nguyên nhân không nhỏ là do
quan hệ thân thiết giữa Lưu Mật Mật và Cố An Kỳ, Lưu Mật Mật tất nhiên
cũng biết điểm này, vì vậy dốc hết sức để dẫn chương trình, giọng nói
cũng cao hơn vài dB.
“Có” phía dưới tràng pháo tay vang lên.
“Bây giờ chúng ta cùng dành một tràng pháo tay cho hai ngôi sao nổi tiếng kiêm diễn viên chính của 《 Tình yêu cuối cùng 》.”
“Dật Phàm Dật Phàm em yêu anh, Evans Evans anh tuyệt nhất” Đây là fan của Tô Dật Phàm.
“Lâm Hàn thống trị, Dật An tuyệt nhất” đây là CP* đảng của Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ , mặc dù số lượng người ít nhất nhưng sức chiến đấu lại mạnh
nhất, ai cũng hưng phấn như đang đánh máu gà**.
(*CP: couple
** Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức
khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn
khích. | Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực
tràn đầy.)
“An Kỳ An Kỳ, An KỳAn Kỳ An Kỳ, cho dù chị diễn vai nào chúng em cũng ủng hộ chị ” đây là nhóm fan hoa hồng trắng.
Tiếng hét này lại cao hơn tiếng hét kia, ai cũng hò hét rát cả họng, khi mọi
người nhìn thấy Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm, gần như tình hình không thể
khống chế.
“Khụ khụ, An Kỳ, Dật Phàm, fan của hai người thật
nhiệt tình.” Lưu Mật Mật không ngăn cản fan hò hét, bởi vì cô biết fan
chỉ nghe lời thần tượng của họ.
Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ mỉm cười: “Đúng vậy, fan có thể đến cổ vũ khiến chúng tôi rất vui.”
Quả nhiên, một khi Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ mở miệng, cả hội trường lập tức
yên tĩnh, giống như muốn cẩn thận nuốt từng câu chữ của thần tượng,
nhưng khi nghe họ rất vui khi thấy fan thì ba lời cổ vũ lại ồn ào.
Đột nhiên fan của ba nhóm đều cử người mang hoa lên tặng.
Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đích thân ra nhận hoa, mỗi người đều đang cầm hai
bó. Người đưa hoa cũng rất tinh tế, tặng Cố An Kỳ hai bó đều là hoa hồng trắng, tặng Tô Dật Phàm đều là hoa hồng đỏ, hai người đứng đó tay cầm
hai bó hoa khác nhau nhưng lại đặc biệt hài hòa.
“Ừm… , em có thể nắm tay chị được không?” Một fan sau khi tặng hoa cho Cố An Kỳ không
xuống sân khấu ngay mà cúi đầu khẽ nói, dường như vô cùng ngại ngùng.