Nữ
nghệ sĩ số 10 bị gọi đi lên sân khấu với vẻ mặt cầu xin, sắc mặt xám
trắng, không có chút huyết sắc nào, bước chân chậm chạp, run run rẩy
rẩy. Tình tiết, cách diễn cô vốn nghĩ tốt đã bị số 15 diễn mất. Lời
thoại đã chuẩn bị giờ cũng không đủ dùng, cảnh đã tưởng tượng thì không
dùng được nữa. Kinh ngạc, khủng hoảng khiến đầu óc cô tạm thời đình chỉ, trống rỗng, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Bắt đầu!” Nhân viên hô.
Nữ nghệ sĩ mang số báo danh 10 vẫn đứng trên sân khấu không nhúc nhích,
một lúc lâu vẫn chưa nghĩ ra lời thoại, cuối cùng bị nhân viên mời đi
xuống. Cô chạy khỏi hội trường, vừa đi vừa khóc.
Đây không phải
người đầu tiên bị mời xuống, nhưng càng nhiều người xuống thì không khí
trong hội trường càng trở nên khẩn trương hơn.
Ở đây không có
giám khảo, tất cả đều được ghi hình lại rồi truyền đến phòng bên cạnh,
giám khảo sẽ đánh giá, chấm điểm đối với phần biểu diễn của thí sinh ở
một nơi nào đó. Không nhìn thấy mặt ban giám khảo, kỳ thật ở khía cạnh
nào đó, cũng là một loại áp lực.
Không nhìn thấy giám khảo tức
không biết giám khảo là cái người như thế nào, thích cách biểu diễn ra
sao. Biểu diễn xong, áp lực không giảm bớt mà lại càng lo lắng, vì không biết cuối cùng kết quả của mình sẽ ra sao, diễn có đạt yêu cầu hay
không.
Buổi casting này cũng như một cuộc chiến về tâm lý. Những
người chưa bị gọi cho dù đã nghĩ được một kịch bản độc đáo hoàn mỹ,
nhưng nếu người ngay trước mình diễn đúng cảnh đó thì tất cả cũng như
không. Kiểu áp lực vô hình này để thử thách những người có mặt ở đây,
như Cố An Kỳ đã nói —— vòng casting đã bắt đầu ngay từ khi mọi người
bước vào đây.
Không chỉ duy nhất Cố An Kỳ chú ý tới điểm này mà
Nhâm Tĩnh Thu và Đường Tâm Tâm dường như cũng nhận ra. Số báo danh của
Nhâm Tĩnh Thu và Đường Tâm Tâm coi như cũng có lợi thế, một người số 18, một người số 24. Ở đây trừ Cố An Kỳ, Đường Tâm Tâm, Nhâm Tĩnh Thu cùng
người lên thi đầu tiên, đa số đều hoảng loạn, không biết làm sao.
Cố An Kỳ cười nhẹ, không phải cô máu lạnh mà trên thế gian này vốn chỉ có
cạnh tranh, thích giả sinh tồn*. Áp lực như vậy mà không vượt qua được
thì coi như hết, dù sao vị trí người đại diện quảng cáo của “Octavia”
chỉ có một mà thôi.
(*thích giả sinh tồn: kẻ thích nghi được thì tồn tại)
“Số 18”
Nhâm Tĩnh Thu từ từ đứng dậy bước lên sân khấu, Cố An Kỳ chú ý dáng điệu đi
đứng của cô, biết giờ phút này cô vô cùng tự tin. Cô trong lúc vô ý đã
bộc lộ khí tràng*, chuẩn bị nghênh chiến . Ừ, xem ra sẽ rất đáng xem.
(*khí tràng : phong thái và khí chất đặc biệt ! (Ngày nay, giới trẻ Trung
Quốc đại lục thường sử dụng từ 气场 để khen ngợi một con
người rất có cá tính, có phong thái và khí chất đặc biệt)
Nhâm
Tĩnh Thu là một người mà Cố An Kỳ rất thích, tính tình ngay thẳng, không so đo lòng dạ hẹp hòi. Lần trước ở bữa tiệc của Tô Dật Phàm cô cũng đã
nhìn thấy Nhâm Tĩnh Thu, ấn tượng về cô ấy vẫn rất tốt. Xem ra vòng
casting đầu tiên này cô ấy sẽ không thất bại đâu, Cố An Kỳ cười nhẹ.
“Bắt đầu!” Nhân viên hô.
Nhâm Tĩnh Thu từ từ nhắm lại mắt, khe khẽ hát: “Nhẹ nhàng nhâm nhi nước táo
anh vẫn thích, vị chát hòa quyện với ngọt ngào, giống như lúc chúng ta
bên nhau, có lẽ có cãi nhau, nhưng em luôn biết, em muốn được nắm tay
anh mãi mãi…”
Nhâm Tĩnh Thu khẽ hát, sau khi hoàn thành bài hát
thì xuống khỏi sân khấu. Không thể không nói, cô là người vô cùng thông
minh, cô không phải diễn viên, diễn xuất không phải sở trường của cô. Vì vậy cô nghênh ngang tị đoản*, hát bài hát về tình yêu trung học say
đắm, ngây ngô mà mang theo một chút hồn nhiên. Giọng ca nhẹ nhàng như
đang có ảo tưởng rất đẹp về tương lai, như đang nhớ về người yêu, giọng
hát nhẹ nhàng nhưng triền miên.
(*nghênh ngang tị đoản: phát huy điểm mạnh của mình và tránh đi những điểm yếu)
Cảm giác rất nhẹ nhàng … Cố An Kỳ nhắm mắt lại, bên tai dường như vẫn vọng lại giọng hát của cô ấy.
Cố An Kỳ không chú ý những màn biểu diễn phía sau lắm, cho đến khi tới lượt Đường Tâm Tâm.
“Số 24!”
“Vâng!” Đường Tâm Tâm đầy tự tin lên sân khấu.
“Bắt đầu!”
Đường Tâm Tâm vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười, chẳng qua cảm giác hình như đã có sự thay đổi. Đường Tâm Tâm hát ca khúc về tình yêu mới nhất nhưng chỉ hát hai câu, giọng hát cô nhẹ nhàng mà hạnh phúc.
Bất luận
ai đang yêu đều thích hát những bài ca vui vẻ sôi động, mà hát ca khúc
mới nhất chứng tỏ cô là người hay chú ý tới xu hướng giới trẻ.
Nhìn người xem ngồi dưới, cô nghiêng đầu, mím môi, nhìn bản thân trong gương rồi cười xấu hổ, dường như đang nghĩ đến cái gì đó rất ngọt ngào.
Cười khẽ, cô vỗ vỗ mặt, hình như đã khôi phục sắc mặt ban đầu. Cuối cùng cô như có như không sửa sang lại quần áo trên người.
Đường Tâm Tâm diễn một cô bé trang điểm trước khi ra khỏi cửa, đang sửa sang
lại quần áo. Cô cũng là người thông minh, trong lúc đang chỉnh sửa lại
quần áo, thỉnh thoảng lại đổi tư thế, tạo dáng đẹp nhất. Giống như lời
nói của nhân viên lúc ban đầu, cô đang “Thể hiện mặt tốt nhất của mình”.
Theo ấn tượng của Cố An Kỳ với Đường Tâm Tâm thì cô chính là mỹ nữ gợi cảm
có khuôn mặt thiên sứ đáng yêu, cô thể hiện rất nhiều phong cách tuy
không rõ ràng, nhưng lại hoàn toàn phô bày dáng người hoàn mỹ của cô.
Cố An Kỳ gật gật đầu, Đường Tâm Tâm “Diễn” khá tốt, cũng rất chi tiết. Cái chính là cô có sử dụng đến mỹ phẩm.”Octavia” hãng mỹ phẩm, đương nhiên
nếu dùng tới thì sẽ được cộng thêm không ít điểm. Chẳng qua… khuyết điểm lớn nhất của cô là sự diễn xuất…
Cố An Kỳ cười khẽ , lắc lắc đầu.
Sau đó lại một nghệ sĩ lên sân khấu, những cảnh có thể dùng gần như đã hết. Những người có số báo danh phía sau cũng càng ngày càng nôn nóng, người ngồi bên cạnh Cố An Kỳ có lẽ không chú ý, vì cô ấy quá khẩn trương nên
đổ rất nhiều mồ hôi, khuôn mặt tỉ mỉ trang điểm cũng bị nhòe hết.
Cố An Kỳ từ từ nhắm mắt, dùng tai lắng nghe âm thanh, dùng mũi ngửi mùi
trên sân khấu, muốn lĩnh hội được những cảm giác mà mắt nhìn không tới,
sờ không được. Dung hợp với sân khấu, với hoàn cảnh mới có thể sáng tạo
ra nhân vật mà cô muốn.
Sân khấu, là nơi rất huyền diệu.
Sân khấu, cũng là nơi rất thực tế.
Chỉ có người tin vào sân khấu thì mới được sân khấu công nhận.
Chỉ cần cô có thể nắm bắt được cảm giác, hiệu ứng của sân khấu thì kết quả sẽ rất tốt.
Cố An Kỳ ngồi dưới hội trường, đột nhiên giương môi. Cô nghĩ, cô đã tìm thấy cảm giác đó rồi.
“Số 68!” Cố An Kỳ tháo dây buộc tóc trên đầu xuống, cầm số báo danh trong tay đi lên sân khấu.
Nhâm Tĩnh Thu nhíu mày nhìn Cố An Kỳ đang đi lên, giống như Cố An Kỳ có thể
cảm giác được cô thay đổi, cô cũng có thể cảm nhận được Cố An Kỳ không
giống như trước. Cô có thể cảm nhận được sự tự tin của Cố An Kỳ là phát
ra từ bên trong, cùng với… khí tràng như có như không.
Khí tràng
nghe có vẻ mơ hồ, kỳ thật đó chỉ là một cảm giác, một sức hấp dẫn cá
nhân. Trên người nghệ sĩ kỳ cựu luôn mang theo cảm giác như vậy, giống
như đem hormone phát tán vào không khí, dẫn tới người khác không thể
không chú ý tới cô.
Cố An Kỳ không giống những nghệ sĩ khác đứng
giữa sân khấu, mà cô đứng ở một góc tập trung ánh sáng. Rõ ràng đèn tập
trung ở giữa sân khấu nhưng kì lạ là, ánh mắt của cô lại không tự chủ
được đặt ở trên người Cố An Kỳ.
Cố An Kỳ dường như có ma lực có
thể khiến người ta tạm thời quên mất chuyện mình định làm, hai mắt chỉ
nhìn chằm chằm vào cô, những người khác chỉ làm nền.
Nhâm Tĩnh Thu nhíu mày, xem ra Cố An Kỳ cũng không phải người đơn giản.
“Bắt đầu!”
“Ha…” Cô uể oải ngáp, khịt khịt mũi như đứa trẻ vừa tỉnh dậy chưa tỉnh táo.
Mái tóc dài như rong biển do Cố An Kỳ cố ý vò loạn nên rối tung, giống
như vừa rời giường chưa kịp rửa mặt chải đầu.
“Xèo xèo xèo…” Vài tiếng động vang lên, lúc mọi người còn đang đoán đó là âm thanh gì thì phía trong lại vang lên “Bụp bụp “.
“A…” Cố An Kỳ đột nhiên lui về sau vài bước, dường như bị tiếng nổ tung làm
cho hoảng sợ. Cô cẩn thận tiến lên trước, nhẹ nhàng lật trứng lại.
Cô vừa tiến vừa lùi, bước chân hỗn loạn, hơn nữa còn thường xuyên trộm
nhìn thứ gì đó bên cạnh, khiến người ta cảm giác được cô là người mới
học làm trứng ốp lếp.
Không ai chú ý, Cố An Kỳ di chuyển ngày
càng gần với vị trí dưới ánh đèn, bất tri bất giác*, Cố An Kỳ đã rời
khỏi chỗ cũ để đứng dưới sân khấu. Nhìn cách diễn của cô rất khó cảm
giác được thời gian biến hóa. Mặc dù Cố An Kỳ không làm quá nhiều động
tác, nhưng mỗi một động tác đều có cái thú vị riêng của nó.
(*bất tri bất giác: Có hai nghĩa: 1) Thuận theo lẽ tự-nhiên mà không cần dùng đến ý-trí. 2) Không có tư-tưởng kế-hoạch sẵn mà thình-lình bị động
trong một thời gian.)
Cô di chuyển từ tấm màn đen sang ánh đèn, tỏ vẻ thời gian trôi qua…
Từ khi trời cờn tờ mờ sáng đến khi mặt trời lên cao…
“Hắc hắc, rốt cuộc cũng làm xong .” Cô lén cười mang theo vài phần đắc ý, dường như mệt mỏi lúc trước cũng tan biến.
“Đinh… Đinh…” Cô kinh ngạc hoảng hốt, nhanh chóng làm nốt món ăn. Hai chân
cũng chạy về phía trước, miệng không ngừng hô: “A… sách của tôi… Laptop… Quần áo… Còn có… A a a… Đâu hết rồi chứ!”
Cô ở trong một góc
không hề xuất hiện, nhưng từ giọng nói khẩn trương của cô mọi người nghe ra bây giờ cô đang nhảy lên nhảy xuống trong phòng tìm đồ, khiến người
ta buồn cười.
Cuối cùng khi cô đi ra, tóc được buộc thành đuôi ngựa nhỏ, sau khi cầm lấy hộp cơm trên sân khấu, chạy đi.
Biểu diễn kết thúc, cô cúi nửa người rồi đi xuống sân khấu.