Cố An Kỳ cũng không vòng vèo mà hỏi thẳng: “Đạo diễn Trương, có thể nói cho em biết vai diễn của em là nhân vật gì không?”
“Ừ, nhân vật này là hàng xóm của Tiểu Yêu, tức vai diễn của Đào Tiểu Mễ.
Trước đây gia cảnh nghèo khó nên bị bán đi. Mặc dù sau này sau khi trở
nên khá giả gia đình có đi tìm cô nhưng không tìm thấy. Sau đó qua vài
lần trùng hợp, gia đình họ tìm lại được đứa con gái bị bán đi ngày
trước, mặc dù vậy, cô con gái đó vẫn không chấp nhận ‘cái nhà’ đó.”
Trương Chấn Dương nói, “Trong kịch bản cô ấy thường giúp đỡ Tiểu Yêu,
hai người chăm sóc lẫn nhau, cuối cùng Tiểu Yêu dần dần thay đổi được cô ấy.”
“Người như vậy nói chung chắc chắn sẽ có cảm giác ngăn cách với gia đình, mặt ngoài thì oán hận, nhưng sâu trong nội tâm lại vẫn
khát khao, tình cảm quá mức phức tạp, không phải cứ biểu hiện khoa
trương là lột tả hết được.” Trương Chấn Dương cân nhắc, “Vừa nhìn thấy
nhân vật này anh đã nghĩ tới em, cho nên muốn mời em đến thử xem.”
“Vâng, đất diễn của nhân vật này có vẻ không ít đúng không?” Cố An Kỳ nghiêm
túc nghe giới thiệu, sau đó hỏi, “Đây không xem như khách mời nữa mà là
một nhân vật phụ thì phải?”
“Đúng vậy, vốn ý định ban đầu của
biên kịch là một nhân vật khách mời thôi, nhưng sau khi viết xong lại bổ sung thêm vài cảnh.” Trương Chấn Dương thở dài, “Điều chỉnh như vậy
cũng khiến cho bộ phim thú vị hơn lúc trước, đặc biệt tình huống này
cũng hay gặp cho nên anh không yêu cầu cắt bỏ.”
“Vâng…” Cố An Kỳ
chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn vội. Nhân vật kiểu này đúng là cô chưa từng diễn bao giờ. Chuyện một đứa trẻ vừa sinh ra đã bị bán đi cô đã
từng nghe nói, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thật sự nghe một người
nói về chuyện này. Cô cảm thấy rất hứng thú với nhân vật này, nhưng
những cảnh phải quay… dường như rất nhiều, còn nếu dồn tất cả thời gian
cho nó thì lại bất khả thi.
“Đạo diễn Trương, có lẽ lịch trình
của chúng tôi sẽ bị xung đột. Ban đầu chúng tôi chỉ nghĩ đây là một nhân vật khách mời nhỏ, nhưng bây giờ cảnh quay lại quá nhiều, thời gian
quay cũng quá dài, chúng tôi thật sự rất khó sắp xếp.” Chu Á Kiệt cướp
lời thừa dịp Cố An Kỳ chưa mở miệng.
“Tôi cũng biết lịch trình
của Cố An Kỳ đã kín mít, nhưng nhân vật này thực sự rất quan trọng, còn
nếu cắt bớt đất diễn đi thì kết cấu bộ phim sẽ rất kì dị.” Trương Chấn
Dương nói, “Nhân vật này Cố An Kỳ cũng chưa từng thử nên rất mới mẻ, cứ
thử đi, có lẽ lại có đột phá bất ngờ cũng không chừng.”
Cố An Kỳ
suy nghĩ một lát mới nói: “Nhân vật này đúng là rất thú vị, em cũng rất
có hứng thú, chẳng qua lịch trình bây giờ không còn thời gian rảnh. Em
cũng không muốn đang trong thời gian quay phim mà vắng mặt, hoặc vì
chuyện gì đó mà làm ảnh hưởng đến đoàn làm phim.”
“Chuyện này
không thành vấn đề, bọn anh có thể phối hợp với thời gian của em.”
Trương Chấn Dương nghe thấy lời nói của Cố An Kỳ thì trong lòng thở ra
một hơi lớn, “Chuyện này vốn nên thông cảm, bọn anh hiểu mà.”
“Được rồi, tôi sẽ sắp xếp lại lịch trình của An Kỳ cho khớp với thời gian của đoàn làm phim.” Chu Á Kiệt đành bất đắc dĩ nói, đã nói Cố An Kỳ đừng
nhận quá nhiều việc rồi, nhưng cô là người cuồng công việc, chỉ cần gặp
được nhân vật tốt, một cơ hội tốt thì một cái cũng không bỏ. Ai… Thật sự là không biết nói gì cho phải.
Sau đó Chu Á Kiệt và Trương Chấn Dương nói chuyện thêm một lúc để thảo luận chi tiết việc hợp tác.
“Cô nên chuẩn bị tâm lý đi, sau này cô sẽ phải chạy sô càng ngày càng
nhiều.” Rời khỏi studio, Chu Á Kiệt tức giận nói, “Thời gian nghỉ ngơi
của cô vốn đã không đủ, nay lại lấy thời gian đó ra để diễn, cộng thêm
công việc hàng ngày nữa, sức khỏe sao mà chịu được?”
“Không sao, chỉ thêm một bộ thôi mà.” Cố An Kỳ hơi cười nói, “Đúng rồi, tên phó đạo diễn kia thế nào rồi?”
Ngày hôm qua Cố An Kỳ đã đề cập với Chu Á Kiệt về tên phó đạo diễn kia, cũng kín đáo bộc lộ ý định mình không muốn nhìn thấy anh ta nữa. Mặc dù hậu
thuẫn của tên đó rất mạnh, nhưng cô không muốn lúc diễn cứ bị tên đó chỉ tay năm ngón làm tụt cảm xúc của cô.
“Yên tâm đi, sau chuyện
ngày hôm qua, đạo diễn Trương cũng hiểu tên phó đạo diễn kia chỉ có ‘bản lĩnh’ phá hoại, vì vậy không cho anh ta cơ hội chỉ đạo nữa.” Chu Á Kiệt nói, “Hiện tại tên phó đạo diễn đó gần như đã mất quyền lực, cùng lắm
cũng chỉ là một người ngoài cuộc đứng xem thôi.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Cố An Kỳ hơi khép lại mắt, không nói thêm gì nữa.
Tiện đường nên hai người về công ty sắp xếp lại kế hoạch luôn, Chu Á Kiệt
vốn định để Cố An Kỳ hai tháng nữa ra album, nhưng nhìn lại mấy kịch bản trên tay cô, xem ra kế hoạch nãy phải hoãn vô thời hạn.
“Cô và Tô Dật Phàm lần này xác định rồi?” Chu Á Kiệt hỏi.
“Ừ, xác định rồi.” Cố An Kỳ nhàn nhạt nói, “Phiêu bạt lâu cũng muốn tìm chỗ định cư.”
“Chắc cô cũng biết bây giờ không phải thời điểm tốt để hai người công khai
tình cảm.” Chu Á Kiệt nhíu mày, “Tôi cũng không phải phản đối, chỉ là
lúc này quả thật không phải thời điểm tốt. Fan của Tô Dật Phàm rất manh
động, mà fan của cô cũng sắp không áp chế được nữa.”
“Ừ…” Giọng Cố An Kỳ càng ngày càng nhỏ, “Việc này tôi biết.”
Làm sao cô có thể không biết? Thật ra cả Tô Dật Phàm và cô đều hiểu, bây
giờ cũng không phải thời điểm tốt. Chuyện búp bê nguyền rủa mới xảy ra
chưa được bao lâu, nếu bây giờ họ công khai tình cảm, tuyệt đối không có lợi, nhưng hai người đã phải chờ đợi quá lâu, không muốn bị ánh mắt
người khác làm phiền nữa.
Giống như Tô Dật Phàm vẫn muốn cùng Cố
An Kỳ mở cuộc họp báo nhằm tuyên bố danh phận chính thức của mình, họ
đều biết rõ người kia là người mình muốn tìm, không muốn bỏ lỡ. Cả hai
đều là người của công chúng, bất kể là ai, paparazzi với phóng viên theo sát không phải ít, trốn trốn tránh tránh cũng chẳng được giấu bao lâu,
một khi đã như vậy, không bằng công khai luôn chuyện tình cảm cho mọi
người cùng hiểu.
“Hai người đã quyết định thì nhớ chuẩn bị tâm
lý.” Chu Á Kiệt nói, “Sau này tôi sẽ sắp xếp cho hai người vài dự án hợp tác, như vậy trước tiên sẽ dựng lên hình tượng một đôi của hai người
trên màn ảnh, nhờ đó sẽ tạo ấn tượng sâu sắc cho những người chưa biết
đến việc này hoặc những người cố chấp phản đối.”
“Ừ, nghe có vẻ
được đấy.” Cố An Kỳ gật gật đầu, “Về chuyện fan manh động, tôi nghĩ
không lâu nữa họ sẽ đến làm loạn dưới công ty, đến lúc đó hãy để tôi và
Tô Dật Phàm tự ra mặt giải quyết. Phía công ty sẽ không đưa được cho họ
đáp án họ muốn đâu, chỉ làm oán giận của họ càng tích tụ nhiều hơn mà
thôi.”
“Nhưng cô mới bị vụ búp bê nguyền rủa, chuyện này…” Chu Á
Kiệt nhíu mày, không thể đồng ý ngay. Sau khi xảy ra chuyện búp bê, anh
càng cẩn thận trong việc chọn lọc công việc cho Cố An Kỳ hơn, phàm là
những chương trình tương tác với khán giả đều bị anh loại bỏ, nhưng nay
nếu để Cố An Kỳ ra mặt với Tô Dật Phàm, có thể lại xảy ra chuyện như vậy nữa hay không?
“Yên tâm đi, tôi không yếu ớt như vậy đâu.” Khóe miệng Cố An Kỳ hơi cong lên, “Còn có anh ấy ở bên cạnh tôi mà, đừng lo lắng.”
Trong lòng Chu Á Kiệt vẫn chưa yên tâm lắm, ý của Cố An Kỳ anh đương nhiên
hiểu, nhưng có lẽ Cố An Kỳ cũng không biết lúc này số lượng fan phản đối đã lớn đến mức nào, hai ngày nay đã lần lượt có người đến làm loạn,
nhưng vì Cố An Kỳ và vài nghệ sĩ khác vào công ty bằng cửa sau nên không thấy tình hình đằng trước, hiện tại số fan phản đối không ngừng tăng
lên, họ cũng sắp không áp chế được nữa. Đến lúc đó cho dù có bố trí vệ
sĩ đi theo Cố An Kỳ thì vẫn chưa thể yên tâm.
“Nếu không như thế
này đi, chúng ta sẽ mời những fan này vào phòng hội nghị mà công ty dùng để tiếp đãi phóng viên, nếu có chuyện gì chúng ta cũng có mấy tầng an
ninh.” Chu Á Kiệt nói, “Mặt khác hai người cũng nhanh chóng chuẩn bị đi
nói rõ ràng trước truyền thông đi, mở một cuộc họp báo cũng được.”
“Ừ, tôi hiểu rồi.” Cố An Kỳ gật gật đầu, “Tôi sẽ nói lại với Dật Phàm.”
Cố An Kỳ nhận ra sự lo lắng của Chu Á Kiệt, trong lòng ít nhiều cũng hiểu
sự bạo động đã kinh khủng hơn tưởng tượng của cô rất nhiều, nhưng chuyện gì thì cũng phải giải quyết, nếu cứ bỏ mặc nó hay ép nó xuống thì đối
với tất cả mọi người đều không có lợi.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông.” Di động của Cố An Kỳ vang lên.
“Alo, tôi là Cố An Kỳ” Cố An Kỳ nhận điện thoại.
“An Kỳ, anh là Dật Phàm, bây giờ em có rảnh không?” Tô Dật Phàm hỏi.
“Có, còn một lúc nữa mới đến lịch trình tiếp theo, có chuyện gì anh nói đi.” Cố An Kỳ thẳng thừng.
“Anh muốn hỏi em là, trong khoảng thời gian này em có thời gian tham gia
buổi họp mặt fan hay không.” Tô Dật Phàm nói, hiển nhiên ở chỗ anh cũng
đang bàn về vấn đề tương tự.
“Em cũng đang chuẩn bị gọi cho anh
về việc này mà anh đã gọi đến trước rồi.” Cố An Kỳ bật cười, “Có, nên
giải quyết chuyện này sớm, nếu không không thể yên tâm được.”
Anh là lựa chọn của cô, cô là lựa chọn của anh, điều này hai người đều hiểu trong lòng. Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ đều giống nhau, đều là người sẽ
không lùi bước vì lời đồn đãi của người ngoài. Nếu có người nào không
thích họ, họ sẽ không thèm quan tâm, bị ghét thì bị ghét, dù sao họ cũng không thể yêu cầu tất cả mọi người đều phải thích mình được, nhưng nếu
đó là fan vẫn luôn ủng hộ người kia thì họ không thể làm như vậy. Nếu
coi thường vấn đề càng ngày càng phức tạp này, mọi chuyện chắc chắn sẽ
càng ngày càng tồi tệ.