Đêm đó Cố An Kỳ ở lại nấu cơm với Tô Dật Phàm, sau khi ăn xong anh đưa cô về nhà.
Mặc dù hai người đang hẹn hò, nhưng chưa hề có ý định sống chung. Không
phải vì lo lắng paparazzi, chỉ là họ cảm thấy một ngày hai mươi tư giờ
dính lấy nhau chưa chắc đã hâm nóng tình cảm.
Giống như bây giờ,
thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm, cùng nhau thảo luận diễn xuất hay đùa giỡn mới là cách mà họ thấy thoải mái nhất.
Lúc trước Tô Dật Phàm tập kiếm cũng là Thiệu Văn Đình cố ý mời người đến dạy. Ban đầu trước khi
quay phim diễn viên đều phải luyện tập trước một vài thứ. Bởi trong phim có rất nhiều cảnh cần đến võ thuật và vũ đạo, nếu đợi đến lúc quay mới
bắt đầu học thì sẽ rất tốn thời gian tiền bạc, trong khi thời gian quay
phim không thể chờ một ai. Đoàn làm phim không thể đợi bạn từ từ học,
nếu muốn phối hợp thì phải biết tự sắp xếp thời gian mà tập trước.
Võ thuật và vũ đạo của Cố An Kỳ đều đạt tới mức hoàn hảo, vốn điểm yếu
khiêu vũ qua sự chăm chỉ tập luyện mỗi ngày của cô đã được khắc phục.
Đạo diễn Thiệu đêm đó gọi điện thoại thông báo tám giờ sáng mai có mặt tại
phòng làm việc của ông để làm quen với các diễn viên khác, dù sao mấy
tháng tiếp theo mọi người cũng hợp tác cùng nhau. Bộ phim này dự kiến
nhanh nhất cũng phải quay trong bảy tháng, còn nếu chậm, có lẽ phải một
hai năm. Tuy nhiên không phải nói muốn quay là quay được ngay. Trước đó, mọi người làm quen với nhau trước, khi quay cũng ăn ý hơn.
Khi
đến nơi, Cố An Kỳ nhận được không ít sự thân thiện. Bởi vì rất nhiều nam diễn viên ở đây đều được Cố An Kỳ giúp tại vòng tuyển chọn, nếu không
phải Cố An Kỳ nghĩ cách giúp họ “diễn xuất”, có lẽ bây giờ người đứng ở
đây không phải họ mà là người khác.
“Chị An Kỳ, ừm… chị có thể ký tên cho em không?” Một cô gái cầm thấp bé bảng ký tên hỏi.
Cố An Kỳ mỉm cười: “Hôm nay đến đây để họp, em đừng cầm bảng ký tên chạy lung tung.”
Nếu không sẽ để lại ấn tượng không chuyên nghiệp, nếu muốn ký, có thể chờ
đến khi thân thiết với mọi người rồi mới xin, không những thế còn đơn
giản hơn bây giờ. Chẳng qua Cố An Kỳ không nói điều này ra miệng, xung
quanh rất nhiều người đang nhìn, cô không thể nhiều lời.
Cô bé thoắt cái đỏ mặt, cúi đầu nói: “Em xin lỗi.”
Cố An Kỳ vỗ vỗ đầu cô bé, sau đó cầm lấy bảng ký tên, thuận tay ký lên:
“Được rồi. Không sao, cũng đừng để trong lòng, chỉ cần sau này không tái phạm là được.”
“Vâng, cám ơn chị An Kỳ.” Cô bé tưởng Cố An Kỳ
tức giận vì cô đột nhiên lôi bảng ký tên ra nên mới dạy bảo cô, không
ngờ Cố An Kỳ không những không tức giận mà còn ôn hòa chỉ bảo cô vài quy tắc tồn tại trong giới. Cố An Kỳ đúng là một tiền bối rất tốt, cô ôm
lấy bảng ký tên, nhanh chóng nhét vào trong túi.
Cố An Kỳ không
tổ chức quá nhiều buổi ký tên, hơn nữa, cô cũng không phải ca sĩ solo,
không thể tổ chức các buổi ký tặng, cộng thêm cô đã từng lọt vào vài lần “khủng bố”, cho nên có thể nói, chữ kí của cô cực kì quý hiếm, người
được cô ký tên không quá nhiều.
“Em đối xử với tân binh lúc nào cũng dịu dàng.” Tô Dật Phàm cười nói.
“Không phải anh cũng vậy sao, chẳng qua anh man show* mà thôi.” Cố An Kỳ không chút do dự phản bác Tô Dật Phàm. Năm đó Tô Dật Phàm vẫn luôn giúp đỡ
hai tân binh là cô và Tạ Vũ Phỉ, thấy các cô bị chèn ép, cố ý vực các cô dậy, chỉ là lúc nào cũng giả vờ như không quan tâm. Cố An Kỳ sẽ không
quên vẻ mặt của Tô Dật Phàm lúc ấy, “Không cần cám ơn tôi, tôi không làm gì hết”.
(*man show: người có vẻ lạnh lùng nhưng thực tế nội tâm lại rất phong phú tình cảm, lúc bình thường ko dễ dàng biểu lộ hỉ nộ ái ố nhưng trong những trường hợp riêng biệt nào đó thì lại thể hiện 1
cách khác thường, ra ngoài dự kiến của mọi người xung quanh.)
“Khụ khụ ” Tô Dật Phàm ho khan hai tiếng, không nói nữa, anh đột nhiên phát
hiện dạo này miệng lưỡi Cố An Kỳ càng ngày càng nhanh nhảu.
“Đến
giờ rồi, bắt đầu đi.” Thiệu Văn Đình đứng trên chiếc bàn nhỏ mới dựng
tạm nói “Sau đây tôi sẽ gọi từng diễn viên lên dây theo thứ tự, sau đó
mọi người tự giới thiệu.”
“Đầu tiên là diễn viên chính, nam thứ nhất Tô Dật Phàm.”
“Chào mọi người, tôi là Tô Dật Phàm lần này nhận vai Khương Khôn, mong mọi
người giúp đỡ nhiều hơn.” Đây là phần tự giới thiệu tiêu chuẩn nhất, Tô
Dật Phàm nói xong chuẩn bị đi xuống nhường người khác lên.
“Khoan đã, khoan đã, tự giới thiệu kiểu gì vậy? Cậu hứng thú với cái gì, cậu
thích cái gì mọi người đã không biết đâu, làm sao mà nhớ cậu được? Còn
nữa phía dưới cũng chưa đặt câu hỏi mà.” Thiệu Văn Đình vội nói.
Cố An Kỳ đã nhìn ra, Thiệu Văn Đình muốn mọi người, bất kể là diễn viên
quần chúng hay diễn viên chính một lần nữa hiểu rõ về Tô Dật Phàm trong
cuộc sống chứ không phải người trên sân khấu. Thật ra rất đơn giản,
thông thường khi tự giới thiệu, phần lớn diễn viên đều cho rằng thanh
danh mình đã đủ vang dội, vì vậy chỉ tóm gọn trong một câu, cho rằng
xung quanh mọi người đều đã biết mình, cộng thêm buổi gặp mặt đầu tiên
luôn có nhiều chuyện phải thảo luận nên giới thiệu quá dài sẽ khiến họ
xấu hổ.
Thiệu Văn Đình là người để ý không khí quay phim thế nào chứ, sao ông có thể cho Tô Dật Phàm thông qua dễ dàng như vậy chứ?
“Lại lần nữa đi.” Thiệu Văn Đình nói.
Tô Dật Phàm cũng không xấu hổ, thay vào đó cực kì thoải mái giới thiệu
lại: “Chào mọi người, tôi là Tô Dật Phàm, lần này nhận vai Khương Khôn.
Sở thích á, người thích nhất là Cố An Kỳ. Còn hứng thú, à, cái gì Cố An
Kỳ thích tôi cũng thích.”
“Chết tiệt” Cố An Kỳ đỏ mặt, không biết là do tức giận hay xấu hổ. Người này rõ ràng là đang báo thù, không
phải chỉ nói anh man show thôi sao? Bây giờ lại man show cả trên sân
khấu. Cô là người thứ hai ngay sau anh đó, anh có ý gì?
“À à à,
kinh thật, mọi người có gì thắc mắc thì cứ hỏi đi, đừng nể mặt, mau hỏi
đi.” Lời Thiệu Văn Đình làm không khí sôi sục, nói đi cũng phải nói lại, ông làm nhiều chuyện như vậy không phải là muốn mọi người thả lỏng sao? Nhìn mấy tân binh bắn ánh mắt như nhìn thần thánh tới diễn viên chính
trên sân khấu, ông biết phải đập tan quan niệm của họ, nếu không lúc
diễn họ lại bị hạn chế.
Tuy nhiên Tô Dật Phàm cũng là người thông minh, anh thoải mái nói ra chuyện giữa anh và Cố An Kỳ, cũng không sợ
hạt tiêu nhỏ kia cắn ngược lại anh.
“Sau khi anh Dật Phàm kết hôn sẽ để vợ quản sao?” Có người mắt sáng lập lòe hỏi.
“Để vợ quản là bằng chứng cho việc yêu vợ.” Tô Dật Phàm không trả lời thẳng mà hài hước nói. Chẳng qua mọi người thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh
thì đều buồn cười.
“Anh Dật Phàm chủ động theo đuổi chị An Kỳ hay chị An Kỳ theo đuổi anh Dật Phàm vậy?” Thấy Tô Dật Phàm trả lời bình
tĩnh, tuyệt không tức giận, mọi người dường như cũng đều thoải mái hơn,
thi nhau đặt câu hỏi.
“Tôi chủ động đó, đuổi theo rất rất lâu, như cuộc đua Marathon ấy.” Tô Dật Phàm cười đáp.
“Uầy? Thì ra là anh Dật Phàm chủ động .” Phía dưới không ít người kinh ngạc kêu lên.
“An Kỳ thật sự khó tính, cô ấy luôn yêu cầu cao hơn mọi người.” Tô Dật Phàm nói.
Không khí được Tô Dật Phàm dẫn dắt rất tốt, phía dưới nhanh chóng hòa nhập
với trên sân khấu. Giống như Cố An Kỳ đã nói, Tô Dật Phàm cùng cô đều là những người dễ ở chung, không kiêu ngạo, chẳng qua ngày thường không
thích chủ động nói chuyện nên để lại ấn tượng “lạnh lùng”, cao ngạo
trong lòng mọi người.
“Được rồi, vì một vị phía dưới vừa nhắc đến Cố An Kỳ, nên bây giờ sẽ là nữ thứ nhất, Cố An Kỳ.” Thiệu Văn Đình nói.
“Chào mọi người, tôi là Cố An Kỳ, lần này nhận vai thạch nữ. Sở thích, ừm,
cái gì cũng thích, không đặc biệt quá thích một cái gì. Về thể thao thì
thích boxing.” Cố An Kỳ ngược lại, một chữ cũng không nhắc đến anh.
“Chị An Kỳ, có phải chị đang giận vì những gì anh Dật Phàm đã nói không?” Có người hỏi, à, nhưng bằng ngữ khí khẳng định.
“Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với anh ấy. Dật Phàm, chuẩn bị tâm lý cho tốt
nhé.” Cố An Kỳ nở nụ cười “dịu dàng” với Tô Dật Phàm. Tô Dật Phàm ném
cho cô vẻ mặt đáng thương “anh có làm gì đâu, anh vô tội” khiến Cố An Kỳ cười to tại chỗ. Kỳ Mặc dù cô hơi khó chịu khi Tô Dật Phàm ở trước mặt
mọi người nói như vậy, nhưng nếu hôm nay Tô Dật Phàm đã nói ra câu “để
vợ quản là bằng chứng yêu vợ”, chắc anh cũng đã chuẩn bị tinh thần bị cô quản rồi.
“Chị An Kỳ, anh Dật Phàm sao lại theo đuổi được chị thế?”
“Việc này em phải hỏi anh ấy chứ. Anh làm chuyện nhiều lắm.” Cố An Kỳ cười nói.
“Chị An Kỳ em muốn hỏi, phải làm thế nào để diễn tốt? Có bí quyết gì không?
Hay có điều gì cần chú ý không ạ?” Đây là câu hỏi của cô bé lúc trước
cầm bảng ký tên.
“À, lúc quay phim, chị không biết các diễn viên
khác như thế nào nên chị chỉ nói quan điểm của chị thôi nhé. Chị cảm
thấy mỗi tình huống khác nhau lại có những điểm cần lưu ý khác nhau,
nhân vật khác nhau, phần diễn khác nhau thì chắc chắn cũng sẽ tạo ra
những góc độ quay không giống nhau ngay trong cùng một bối cảnh.” Cố An
Kỳ nói, “Quan trọng nhất là phải chú ý không khí cùng cảm xúc. Không chỉ bản thân em mà còn cảnh vật chung quanh, cùng bạn diễn của em, tất cả
đều phải lưu tâm thì mới tạo ra được mọt cảnh quay tốt.”
Xin kinh nghiệm diễn xuất đó, cơ hội hiếm có đó. Bình thường các tiền bối luôn
che giấu kỹ thuật của mình, trên miệng chỉ nói “Diễn nhiều, nhìn nhiều
thì tự có cảm giác thôi”, căn bản không chỉ bảo cho họ, nay có cơ hội
tốt như vậy sao họ lại quên xin kinh nghiệm diễn xuất cơ chứ?
Không ít người ôm đầu hối hận, nghe nói Cố An Kỳ đang truyền kinh nghiệm họ
mới nhớ ra là đã hỏi mấy câu chẳng liên quan, chứ nếu không lúc Tô Dật
Phàm ở đây đã hỏi được một đống.