“Két…” Cánh cửa bị mở ra, Lâm Phàm Bình ôm một đống đồ lớn từ từ đi vào.
Dư Quả ở ngoài phim trường nheo mắt, đây là một trong những bước ngoặt
quan trọng nhất của kich bản. Cảm xúc của hai nhân vật chính, bầu không
khí đều phải được diễn tả thật tinh tế vì sẽ có rất nhiều sự thay đổi
trong nháy mắt. Không chỉ là Hàn Lâm Nhi, mà thậm chí ngay cả Lâm Phàm
Bình cũng vây.
Không hề chính thức nói ra, mà chỉ là một cảm giác trong yên lặng, quanh quẩn trong trái tim hai người và trái tim khán giả.
Cảnh này người đóng cùng Cố An Kỳ là Tô Dật Phàm có tính cách hoàn toàn khác biệt, rốt cuộc phải làm thế nào mới tạo ra được cảm giác kia, bầu không khí kia, điều này thật khiến người ta phải mong đợi.
“Vừa tỉnh
lại sao đã ngồi dậy rồi? Nằm xuống đi.” Lâm Phàm Bình từ cửa vào thấy
Hàn Lâm Nhi ngồi dậy, nhanh chóng buông đồ trong tay xuống, rảo bước đến trước mặt cô.
Hàn Lâm Nhi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm
Phàm Bình, vẻ mặt không chút thay đổi, chẳng qua tình cảm trong đôi mắt
mơ hồ có chút phức tạp, hình như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói nên lời, trong lòng có sự bất an pha lẫn căm tức.
“Sao vẫn chưa
nằm xuống, bác sĩ nói em không thể ngồi dậy.” Lâm Phàm Bình sau khi để
đồ xuống vẫn thấy Hàn Lâm Nhi ngồi như cũ thì hơi trách cứ. Nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn không nhìn thẳng vào mắt Hàn Lâm Nhi mà chỉ yên lặng
giúp cô sắp xếp mấy việc xung quanh.
Không ai thấy lúc anh giúp
Hàn Lâm Nhi trải chăn, bàn tay hơi run rẩy cùng đôi mắt chua xót, bây
giờ anh chẳng thể nói gì, cũng chẳng thể làm gì. Hôm nay bác sĩ đã nói
cho anh biết, Hàn Lâm Nhi chỉ còn sống được thêm mấy tháng nữa, nếu
không nhập viện điều trị thì tình trạng sẽ càng xấu hơn.
Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm mang lại cảm giác rất kì quái, giống như hai người đang ở cạnh nhau rất gần, nhưng trên thực tế lại cách nhau rất xa.
Không có sự trao đổi, chỉ có một mình Lâm Phàm Bình nói, dùng ngôn ngữ để
giao tiếp; Hàn Lâm Nhi vẫn ngồi một bên, cẩn thận nghiêm túc nhìn Lâm
Phàm Bình.
Cách hai người sử dụng không đúng, khiến cho cuộc nói
chuyện của họ chỉ đi vào bế tắc. Mặc dù ở ngay bên cạnh nhau nhưng tổn
thương lại rất sâu.
“Nếu không muốn ở đây thì anh có thể đi.” Hàn Lâm Nhi đợi mãi vẫn không nhận được ánh mắt của Lâm Phàm Bình thì hít
sâu một hơi, ra vẻ lạnh lùng nói.
Lâm Phàm Bình có lẽ là do không muốn phải đối mặt với tin tức Hàn Lâm Nhi sắp chết, do đó muốn trốn
tránh Hàn Lâm Nhi, nhưng đối với Hàn Lâm Nhi mà nói, việc này lại giống
sau khi biết bệnh tình của cô thì không muốn đối mặt hơn. Mà thôi, dù
sao cô cũng là người tùy hứng, nếu anh không cắt đứt quan hệ, không muốn hai người phải đau khổ thì để cô làm.
Ha ha, người thành thật
lương thiện như Lâm Phàm Bình đi đâu chẳng tìm thấy bạn gái? Không giống như cô… Chỉ có… Chỉ có mấy tháng nữa để sống.
Đôi mắt của Hàn
Lâm Nhi không hề có tiêu cự, quật cường quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa
sổ, cả người hơi nghiêng, dùng lưng đối mặt với Lâm Phàm Bình.
“Em lại làm sao thế? Nói bậy bạ gì đó?” Lâm Phàm Bình dường như cũng nhận ra sự bất thường của Hàn Lâm Nhi.
“Đi đi, nếu anh đã không muốn ở đây thì hãy đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Hàn Lâm Nhi hờ hững nói với Lâm Phàm Bình, cái bóng chiếu lên tấm ga trải
giường trắng toát tạo nên khung cảnh cô đơn.
“Có điều gì em không thể nói ra sao? Cứ nhất thiết phải giữ trong lòng mới được à?” Lâm Phàm Bình mất bình tĩnh, anh biết nếu hôm nay anh thật sự rời đi thì anh và
Hàn Lâm Nhi sẽ không có tương lai. Cần nghỉ ngơi gì đó đều là cái cớ của Hàn Lâm Nhi, nếu anh đi thật thì mọi thứ sẽ trở thành ảo ảnh không thể
cứu vãn.
“Không có gì, tôi chỉ là mệt mỏi mà thôi, anh đi đi.”
Hàn Lâm Nhi chui vào trong chăn, kéo chăn che kín mặt, từ đầu tới cuối
cũng không thèm liếc nhìn Lâm Phàm Bình. Trong giọng nói có sự mệt mỏi
thật sự, còn có lạnh lùng đẩy người ta cách xa hàng vạn dặm.
Ống
kính đối diện với khuôn mặt của Cố An Kỳ trong chăn, đôi mắt cô đã chứa
đầy nước mắt, chỉ là cô cắn chặt môi không cho nó chảy xuống. Sao có thể dễ dàng buông tay? Yêu sâu đậm, biết rõ đây chính là tình yêu cuối
cùng, làm sao có thể… Sao cô có thể một chút cảm xúc cũng không có được?
“Em đang giận anh sao?” Lâm Phàm Bình là một tên đầu gỗ, nhưng anh cũng
không ngốc, ngược lại khi đối mặt với chuyện của Hàn Lâm Nhi anh lại
càng thêm nhạy cảm, “Anh đã làm sai chuyện gì sao?”
“Không phải vấn đề của anh, anh có thể đi rồi, sau này cũng không cần đến nữa. Dù sao anh cũng là đã biết, tôi…”
Đây là điểm mấu chốt, không thể vượt qua, cũng không thể quay đầu.
“Đúng, anh biết em bị bệnh tim, bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng như vậy thì sao?”
Lâm Phàm Bình cuối cùng cũng hiểu, Hàn Lâm Nhi đuổi anh đi không phải vì cáu kỉnh, mà là muốn anh xa rời hoàn toàn cuộc sống của cô, “Anh đã
biết em bị bệnh tim lâu rồi, nhưng anh cũng không để ý.”
“Anh
đang thương hại tôi sao?” Vốn định nghiêm túc nói chuyện, nhưng lại nhịn không được nói ra những lời ác ý, Hàn Lâm Nhi kéo chăn lên thật cao.
“Anh chưa từng thương hại em, em cũng không cần người khác phải thương hại.
Anh thích em, anh quan tâm em, anh chỉ làm theo trái tim mình.” Lâm Phàm Bình thấy Hàn Lâm Nhi vẫn không chịu quay đầu thì không thể không lật
cả người cô lại, anh nhìn vào mắt cô nói: “Chúng ta không thể nghiêm túc nói chuyện sao?”
“…” Im lặng…
Hàn Lâm Nhi dùng đôi mắt
nâu yên lặng nhìn Lâm Phàm Bình, trong mắt có vài giây giãy dụa, rất nhỏ khiến người ta khó có thể phát hiện. Cô không biết nên nói gì, nên làm
gì, cứ chỉ giằng co như thế này, cô vẫn chưa thể thoát ra khỏi lớp áo
giáp tự vệ, đến động đậy cũng không biết phải làm sao, cả người cứng đơ.
“Đừng cáu kỉnh nữa, chúng ta cứ sống tốt bên nhau là được.” Lâm Phàm Bình đã
nói không nên lời ôm chặt Hàn Lâm Nhi vào trong lòng, dùng bàn tay to
lớn của anh nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài của Hàn Lâm Nhi.
Người yếu ớt đã chịu nhiều đau khổ như cô cần một người bảo vệ. Nếu có thể,
anh thật sự hy vọng có thể cùng Hàn Lâm Nhi trải qua cả đời, nhưng mà…
Một khi đã như vậy, cãi nhau không bằng cứ sống cho tốt.
Hàn Lâm Nhi tựa vào vai anh, cắn chặt răng, nhưng nước mắt lại cứ như vỡ đê, vô vọng chảy xuống.
Rõ ràng là hai người cực kì yêu nhau cực kì hiểu nhau, nhưng muốn ở bên
nhau sao lại khó khăn như vậy? Vì sao muốn cùng chung sống cả đời mà
phải chịu đau khổ như vậy. Hai người không có tương lai, có chỉ lại mấy
tháng ngắn ngủi.
Trước mắt họ không phải là tương lai vô tận, mà là vực sâu tuyệt vọng.
Lâm Phàm Bình nhẹ nhàng vỗ đầu Hàn Lâm Nhi, đôi mắt chua xót mơ hồ ánh lên
nước mắt, nhưng không hề chảy xuống. Hiện tại Hàn Lâm Nhi càng cần người bảo vệ hơn anh. Trong lòng cô còn đau khổ hơn anh.
Hai người đã quyết định muốn nắm tay cùng sống, nhưng những ngày tiếp theo sẽ phải đi như thế nào thì cả hai vẫn mờ mịt.
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế đó rất lâu, dường như phải đến 5 phút. Đến
lúc hai người cảm thấy bất thường mới thả lỏng tay, kỳ quái nhìn cảnh
tượng ngoài phim trường.
“Cut” Trần Văn Nhã hô, lúc này mọi người mới hoàn hồn.
Thì ra mọi người quá nhập tâm vào cảnh vừa rồi của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm
nên quên mất vẫn đang quay phim, vì vậy mới xảy ra cảnh tượng kì quái
vừa rồi. Nhìn mọi người đều lau nước mắt đến mức khăn tay bay đầy trời,
khóe miệng Cố An Kỳ hơi cong lên.
“Lâm Nhi và Phàm Bình thật đáng thương, chị Dư, chị không thể để đôi tình nhân họ có cái kết có hậu
sao?” Một nhân viên trong phòng Dư Quả lau nước mắt ngồi cạnh cô.
“Cái kết đã định rồi thì không sửa được.” Nếu không thì còn gì gọi là 《 Tình yêu cuối cùng 》nữa?
“55555… Hàn Lâm Nhi thật đáng thương, anh Lâm đẹp trai thật đáng thương.” Lại thêm một nhân viên sụp đổ.
Những cảnh quay sắp tới sẽ tiếp diễn tình trạng như vậy, mỗi cảnh quay xong
sẽ lấy đi nước mắt của không ít người. Cố An Kỳ cũng dần dần cảm giác
được, sau khi cô diễn xong, ánh mắt của nhân viên bên cạnh nhìn cô đều
là lạ, giống như cô đang thật sự mắc bệnh không thể trị được, không còn
sống được bao nhiêu ngày nữa.
Khi lấy đồ ăn trưa, mọi người đều
dành cho cô phần lớn nhất, trong đó đều nhồi nhét đủ loại rau dưa có lợi cho sức khỏe. Đối với những chuyện này, cô thật sự cảm thấy vừa bực
mình vừa buồn cười. Nhưng điều này cũng chứng tỏ có người thích bộ phim
này, cũng coi như một chuyện tốt.
“Khụ khụ, hôm nay kết thúc công việc sớm ở đây.” Trần Văn Nhã hô lớn, cảnh quay vừa rồi quá tuyệt vời
khiến cô xem đến ngây ngẩn, mãi năm phút sau mới thoát ra được, cảnh này đúng là quá hay, có nên cắt chỗ nào hay không đây? Đúng là một cảnh mà
cắt đi thì thật đáng tiếc.
“Mọi người vất vả rồi.” Cố An Kỳ nói rồi xoay người định đi, “Ngày mai gặp lại.”
“Tạm biệt An Kỳ.” Nhiều người chào Cố An Kỳ, may thay lần này không gọi sai
tên, có một lần mọi người đã chào tạm biệt cô với tên “Hàn Lâm Nhi”,
thật xấu hổ.
Quay đến ngày hôm nay, không ai dám nói giữa Cố An
Kỳ và Tô Dật Phàm ai diễn tốt hơn, chỉ có thể nói khi hai người họ cùng
quay phim thì người ngoài rất khó chen vào. Diễn xuất của hai người đều
xuất thần, xem diễn xong đều không còn sức để thoát ra. A, thật muốn bộ
phim này cứ quay mãi mãi thôi.