Vì muốn Cố An Kỳ toàn tâm toàn ý diễn bộ phim này,trong thời gian này Dương Văn Lâm đã từ chối rất nhiều quảng cáo, để cô tập trung vào việc quay phim. Ai cũng biết, lần nhập vai này khá nguy hiểm, nếu quay tốt thì có thể nhận được những tràng vỗ tay, thậm chí có thể áp đảo được phong thái nhân vật, mvà sự nghiệp diễn xuất của cô cũng có thể mà bắt đầu lại lần nữa. Nhưng nếu không tốt, thì cô không chỉ bị phê phán, mà nghề diễn xuất cũng có thể ngưng hẳn.
Sau mấy ngày Cố An Kỳ đi theo ekip quay phim thì hoàn toàn nhập vào vai diễn. Trong lúc quay phim, Diệp Y Dung cũng tới hai ba lần, nhưng thời gian không được lâu, giống như chỉ đến một lúc, làm quen với đội phim, cốt để lại ấn tượng với Lâm Hạc Quần.
Cô ta không chào hỏi Cố An Kỳ, Cố An Kỳ cũng sẽ không việc gì mà quan tâm tới cô ta. Cảnh quay gần đây đều nhấn mạnh vào “Ôm Bội Quân” và “Lưu Chân Chân”, rốt cuộc lúc nhỏ đã xảy ra chuyện gì. Đất diễn của Cố An Kỳ lúc này không phải là nhiều, cho nên thường khi cô không có cảnh quay nào thì cô lại đi xem Đào Tiểu Mễ cùng Chu Mẫn Mẫn quay phim, tiếp thêm sức mạnh cho bọn nhóc.
Đào Tiểu Mễ có khuôn mặt đáng yêu của một đứa trẻ thật sự rất cố gắng, là một cô bé biết truy cầu tiến lên, ngay cả khi nghỉ ngơi cũng cầm kịch bản ra nghiên cứu nhân vật. Con bé thường diễn tập cùng với Cố An Kỳ, còn lôi kéo nhờ Cố An Kỳ chỉ dạy cách diễn. Cố An Kỳ đối với Đào Tiểu Mễ cũng có thích một chút, thế nên biết cái gì nói cái nấy, không giấu diếm gì, thỉnh thoảng giải thích không được rõ, thì ngay lập tức diễn trực tiếp để để biểu đạt được cảnh ấy.
Đào Tiểu Mễ càng ngày càng quấn lấy Cố An Kỳ, khi rảnh thì luôn đi sau cô, giống như một cái đuôi đáng yêu. Cố An Kỳ đi đâu thì con bé đi tới đấy, nhiều người ở trường quay chọc hai người giống như là hai chị em ruột.
Biểu hiện của Đào Tiểu Mễ càng ngày càng tốt, bây giờ lúc diễn, cô bé không còn cứng nhắc như lúc đầu, mà trở nên rất dẻo dai. Hình ảnh xử lí cũng rất tinh tế, hiệu quả thật sự rất tốt.
Cố An Kỳ ngoài Đào Tiểu Mễ ra cũng chú ý đến đứa trẻ khác – Chu Mẫn Mẫn. Đứa trẻ Chu Mẫn Mẫn thường hay ngồi một góc, ánh mắt nhìn cô cùng Tiểu Mễ có tia hâm mộ, nhưng lại không dám tới gần. Nhìn qua giống như một đứa nhỏ trưởng thành, hoàn toàn làm cho cô chú ý đến.
Cô bé Chu Mẫn Mẫn ít nói mặc dù không phải người của “Đông Phong” nhưng đối với Cố An Kỳ mà nói, có cùng công ty hay không không khác nhau. Trong mắt cô thật ra các công ty chẳng là gì, dù sao cũng đều là người trong giới, chuyện thay đổi công ty cũng thường khá xuyên, ai cũng không thể biết trước được người khác có phải là đàn anh, đàn chị hay đàn em của mình không. Đối với Cố An Kỳ về công ty mà nói, là có vẻ nhạt, cho nên ngày thường cũng vô ý hay hưu ý chăm sóc con bé một ít.
Chu Mẫn Mẫn hiểu rõ những việc làm đó của Cố An Kỳ. Cố An Kỳ không một chút lợi dụng mà giúp đỡ nó, cô bé thật lòng thấy ấm áp, nhưng nó không dám giáp mặt Cố An Kỳ nói lời cảm ơn. Không phải con bé không muốn đi tìm Cố An Kỳ, mà là không thể đi tìm.
Cố An Kỳ không phải là người của “Giải Trí Châu Á”, thêm nữ Diệp Y Dung nhiều lần trước mặt con bé nói cho nó vài “lời khuyên” là không được tìm người của công ty khác, nhất là không được thân mật với Cố An Kỳ, nhìn thấy Đào Tiểu Mễ có cơ hội cùng đàn chị đi trước truyền thụ kinh nghiệm, trong lòng nó cũng có chút khí chịu, nhưng vẫn không dám bước tới. Nó cũng biết tuy mình cũng có thể nói là một ngôi sao nhí được mọi người yêu thích, nhưng những điều đấy cũng chỉ là do công ty PR tạo ra mà thôi.
Nếu bây giờ con bé đắc tội với người được yêu thích nhất “Giải Trí Châu Á” thì bản thân không thể nào tồn tại ở đó. Đường nghệ sĩ của nó còn rất dài, không thể vì nhất thời xúc động mà khiến cho tương lai bị hủy hoại. Chu Mẫn Mẫn tuy là một đứa trẻ, nhưng dường như cô bé đã trưởng thành rất sớm ở bên trong.
Tiến độ quay rất nhanh, mới hai ngày đã đem phần ân oán rối rắm hồi bé diễn xong. Tuy rằng vẫn còn vài cảnh nhỏ, nhưng cũng không nhiều, cho nên ekip đã chuẩn bị cho người diễn chính thức. (Anna: ý là những cảnh hồi xưa – cảnh phụ đã xong, chỉ còn vài cảnh nhỏ nên họ không quan tâm nhiều nữa, mà chuẩn bị cho những cảnh sau này – tức là của An Kỳ và Y Dung ấy J )
Sáng sớm Diệp Y Dung đã đến trường quay, nhưng so với thói quen từ xưa của An Kỳ cũng đã muộn tới nửa giờ. Tóc Diệp Y Dung đã nhuộm về màu đen, tóc dài xem ra bị cắt cũng không ít. Đây là hình tượng của cô, nhà tạo hình đã đề nghị cô phải để như vậy vào thời điểm này, và ngoài dự liệu của rất nhiều người, cô lại ngoan ngoãn phối hợp nhuộm đen và cắt phăng mái tóc dài. Có lẽ cũng vì nguyên nhân cô chịu phối hợp làm việc, nên sắc mặt của Lâm Hạc Quần đối với cô cũng có chuyển biến không ít.
“Này, An Kỳ, thế nào? Mấy hôm nay cô đã chuẩn bị tốt chưa? Màn đầu là cô cùng với Diệp Y Dung ra diễn đấy” Trịnh Văn Quân chiếm vị trí bên cạnh Cố An Kỳ ngồi.
“Anh cảm thấy tôi sẽ thua cô ta sao? Chồng chưa cưới đại nhân?” Cố An Kỳ nhướn mày, mang theo vài phần pha trò.
“Khụ khu, cô… cái cô này…” Trịnh Văn Quân suýt nữa là bị sặc, bất đắc dĩ lắc đầu, anh lo lắng cho kẻ vô tâm này tuyệt đối là chuyện dư thừa.
“Anh Trịnh Văn Quân, buổi sáng tốt lành. Em là Diệp Y Dung, lần trước lúc anh có mặt không thể đến chào hỏi, thật là thất lễ.” Diệp Y Dung không biết khi nào xuất hiện trước mặt hai người, có vẻ như vừa mới hóa trang xong.
Trịnh Văn Quân lễ phép chào hỏi “Xin chào”
“Cố An Kỳ tiểu thư, sao cô vẫn còn ở đây? Chẳng lẽ cô định quay như thế này, không hóa trang sao?” Diệp Y Dung thấy Cố An Kỳ vẫn còn ngồi ở đấy, kinh ngạc hỏi.
“…” Cố An Kỳ có cảm giác như không biết nói cái gì, cảnh còn hơn hai giờ để chuẩn bị, nếu hóa trang sớm, thì đến lúc đó cũng phải dặm lại. Mà mĩ phẩm ở trên da lâu cũng không tốt, chi bằng ngồi một chỗ lát nữa trang điểm thì tốt hơn. An Kỳ lắc đầu đứng dậy. Cách thời gian quay phim còn nhiều, đi xem những nơi khác cũng tốt.
Ngôi nhà lớn ợnnày là của một vị thương nhân đầu tư, hiện tại mượn của họ diễn tạm. Đất đai xung quanh hình như cũng là của người thương nhân kia đầu tư, thế nên cả đội bớt đi không ít quấy rối trong lúc quay.
Kỳ thật, cách bài trí trong khu cao cấp này đều rất giống so với kịch bản, vì vậy cũng khiến cho diễn viên nhập tâm hơn. Nói tới nói lui, nhiều ngày thế rồi mà cô hình như chưa đến phòng của Ôn Bội Quân, có lẽ đi đến đó sẽ giúp cô hòa nhập với cuộc sống của Ôn Bội Quân hơn.
Cô chậm rãi đi lên lầu hai, tới “Phòng Ôn Bội Quân”
Nhẹ nhàng đẩy cửa, từ phòng cô nhìn xuống có thể thấy khu vườn hoa hồng, vốn dĩ là trồng hoa hồng trắng nhưng lại bị thay bằng hoa hồng đỏ. Hoa hồng đỏ diễm lệ xinh đẹp luôn kích thích dây thần kinh của An Kỳ.
Hình ảnh từ trong trí nhớ của cô dần dần chồng chéo lên nhau…
Bị châm biếm cỡ nào?! Phòng Ôn Bội Quẩn chỉ có thể nhìn thấy hoa hồng đỏ như máu kia. Hoa hồng đỏ vẫn yêu dị như vậy, khiến cho… người ta cảm giác tuyệt – vọng!
Ôn Bội Quân… Cô, đến tột cùng là hận ngôi nhà này như thế nào? Muốn thoát khỏi cái nhà giam này, thật sự ở đây chỉ có một ngươi Lưu Chân Chân thôi sao? An Kỳ đẩy cửa sổ ra, im lặng nhìn xuống khu vườn hoa hồng đỏ kia…
Kỳ thật trong kịch bản, phần Cố An Kỳ xem trọng nhất không phải là cảnh quay “giao đấu” giữa Ôn Bội Quân và Lưu Chân Chân, mà ngược lại là cảm giác của Ôn Bội Quân đối với loại hoa hồng kia – vừa yêu vừa hận, cũng rất giống cảm giác của cô với hoa hồng trắng.
Cô giống như loài hoa hồng đỏ yêu dị kia, xinh đẹp nhưng không dễ chạm vào. Cô dám yêu dám hận, vì nguyên nhân đó trong người luôn toát ra vẻ kiêu ngạo, cao sang.
Hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ… Ôn Bội Quân, cô rốt cuộc là người như thế nào?
Cố An Kỳ hít sâu một hơi, cảm nhận hương hoa hồng trong không khí, từ từ nhắm mắt lại.