Cảnh này Cố An Kỳ đã dốc hết sức lực để diễn, sau buổi casting lần trước, cô luôn luôn cố gắng nghiên cứu xem nên làm thế nào để mình càng nhập vào
bộ phim, càng nhập vào nhân vật hơn.
Cô không muốn cô ko muốn
tiếp tục ẩn giấu ra vẻ kém cỏi, cô cũng ko muốn diễn xuất của mình bởi
vì luôn bị mình giấu đi mà trở nên xa lạ, vì vậy cô cố gắng nghiên cứu
cách nhập vào nhân vật.
Cô tự tin cảnh này mình diễn không kém, nhưng vì sao, vì sao Đậu Đông Thanh lại gọi tên cô?
Cố An Kỳ trong lòng buồn bực, đi tới trước mặt Đậu Đông Thanh, cẩn thận
xem xét vẻ mặt ông . Cô thấy vẻ mặt Đậu Đông Thanh khó xử, không hiểu vì sao mà tâm tình không yên, rốt cuộc thì Đậu Đông Thanh làm sao. Nếu khả năng diễn của cô không tốt, với tính tình của Đậu Đông Thanh đã phải
tuôn ra một đống “Tam Tự Kinh” rồi, không nhất thiết phải làm vẻ mặt
tiến thoái lưỡng nan thế kia.
“Cố An Kỳ” Đậu Đông Thanh nhíu nhíu mày, dường như đã hạ quyết định, “Nhân vật Tần gia thứ nữ tam tiểu thư, cô từ bỏ đi.
“Đạo diễn Đậu, tôi… làm sai chỗ nào sao?” Cố An Kỳ không ngờ Đậu Đông Thanh
vừa mở miệng đã nói câu này, nhất thời sửng sốt, “Nếu chỗ nào diễn không tốt, tôi có thể sửa rồi diễn lại. Xin cho tôi một cơ hội nữa.”
Vừa rồi Đậu Đông Thanh còn thật lòng chỉ dạy diễn xuất một đám người mới, chắc sẽ không đuổi thẳng cô ra khỏi đoàn làm phim đâu.
“Không, đây không phải vấn đề của cô, không phải vì cô diễn không tốt.” Cố An
Kỳ nghe Đậu Đông Thanh nói lại càng không hiểu, vẻ mặt nóng vội nhìn Đậu Đông Thanh, hy vọng ông có thể cho mình lời giải thích.
“Ngược
lại, cô diễn quá tốt nên tôi mới nói cô không thể diễn Tần gia thứ nữ
tam tiểu thư.” Đậu Đông Thanh thở dài, bất đắc dĩ nói. Ông cũng rất khó
khăn để ra được quyết định này, là người yêu diễn xuất, ông thật sự rất
muốn để Cố An Kỳ diễn nhân vật này, nhưng mà với tư cách là một đạo
diễn, ông không thể không lấy đại cục làm trọng.
Cố An Kỳ diễn
đúng là rất tốt, rất nhập thần cũng rất xuất sắc, nhưng vấn đề lớn nhất
chính là ánh sáng từ cô làm thay đổi trung tâm ống kính. Người xem chỉ
lo nhìn cô mà không chú ý xem phim tiến triển đến đâu rồi. Điều này là
tối kỵ đối với một bộ phim.
Vì một vai phụ nhỏ mà hỏng cả một cảnh quay, quả thật không phải quyết định sáng suốt.
“Tiêu điểm vốn nên được đặt ở giữa, nhưng cốt cách trên người cô luôn khiến
người ta muốn nhìn xem cô sẽ làm gì tiếp theo. Vì vậy sự cân bằng của
tất cả bị phá vỡ.” Đậu Đông Thanh lắc lắc đầu, “Cô không hợp đóng vai
phụ nhỏ, cho dù có diễn, người xung quanh cũng không thể theo kịp tiết
tấu của cô.”
“Tôi có thể chậm lại, tôi có thể từ từ.” Cố An Kỳ trả lời, “Xin cho tôi một cơ hội nữa.”
“Cố An Kỳ, tôi cũng biết cô có thể làm chậm lại tiết tấu, nhưng cốt cách
diễn của cô vẫn như trước, đây là chuyện không thể chối bỏ. Chỉ cần cách cô diễn vẫn tồn tại của một phần trước đây, người xem cũng sẽ vẫn vô
tình đặt ánh mắt lên người cô.” Đậu Đông Thanh nói, ông nhìn ra thiên
phú của Cố An Kỳ, theo lời của tên béo Lâm Hạc Quần kia thì, Cố An Kỳ là nghệ sĩ rất giỏi, vô cùng bản lĩnh, cũng đầy hứa hẹn. Nhưng ông không
muốn nhìn Cố An Kỳ diễn vì đoán ý nói hùa* người chung quanh mà dần dần
mài mòn góc cạnh của mình.
(*đoán ý nói hùa: đoán ý người khác rồi dùng ngôn ngữ hoặc hành động của mình để làm theo như vậy.)
“Đạo diễn Đậu, diễn xuất là có khả năng thu phóng năng lực của mình. Nhân
vật này là một cơ hội rất quan trọng với tôi, có thể cho tôi một cơ hội
thử lại không?”
“Ai…” Đậu Đông Thanh luôn tiếc nuối người tài,
ông hiện tại dường như đã hiểu ít nhiều vì sao lúc trước Lâm Hạc Quần
lại nhiều lần đề cử Cố An Kỳ với ông rồi. Cố An Kỳ chẳng những là diễn
viên rất tài hoa mà còn rất cố gắng, Đậu Đông Thanh rất muốn bỏ quyết
định này, từ bỏ diễn viên như vậy, trong lòng ông kỳ thật cũng thấy khó
khăn, nhưng nếu tiếp tục để cô diễn vai phụ nhỏ, nếu lại thất bại lần
nữa…
Cố An Kỳ vẫn xem xét vẻ mặt Đậu Đông Thanh, thấy ông dường
như hơi do dự, lập tức nói tiếp: “Đạo diễn Đậu, tôi cũng không muốn để
ông khó xử, lãng phí thời gian của ngài. Hay là thế này? Ngài cho tôi
một cơ hội nữa, nếu diễn không được thì tôi cũng đành từ bỏ.”
“Được, tôi cho cô ba cơ hội, trong ba cơ hội đó nếu cô có thể thành công diễn
Tần gia thứ nữ tam tiểu thư mà không làm trở ngại toàn cục, cô sẽ tiếp
tục được diễn nhân vật này.” Đậu Đông Thanh nghe Cố An Kỳ nói, cho Cố An Kỳ thêm hai cơ hội nữa. Ông thật sự coi trọng hạt mầm Cố An Kỳ này, có
thể vươn người đến cảnh giới gì, trong lòng ông quả thực cũng chờ mong.
“Không cần, nếu lúc này không làm được tôi sẽ tự rời đi.” Cố An Kỳ quả quyết nói, không đợi Đậu Đông Thanh trả lời đã rời khỏi.
Đậu Đông Thanh nhìn bóng dáng Cố An Kỳ, trong lòng lại giật mình hơn nữa.
Đậu Đông Thanh hiểu rất rõ, Cố An Kỳ không phải kiêu căng, cậy mạnh mới
quyết định không làm được sẽ ra khỏi đoàn làm phim, mà vì cô hiểu rõ cô
không thể cho mình quá nhiều đường lui. Cố An Kỳ không cho mình quá
nhiều cơ hội, quá nhiều đường lui, kỳ thật về mặt nào đó mà nói là quyết định chính xác. Vì nếu cô cho rằng một lần không được vẫn còn lần tiếp
theo thì mãi mãi cũng không dốc hết sức, như vậy đến cuối cùng cô cũng
không tiến bộ. Cô lúc này cố gắng phong tỏa hết đường lui, kỳ thật lại
buộc bản thân phải cố gắng.
Tuổi còn nhỏ mà đã quyết đoán như
vậy, đúng là không phải cô gái đơn giản. Đậu Đông Thanh tán thưởng gật
đầu, dù Cố An Kỳ có thông qua cảnh này hay không, ông đã khắc sâu ấn
tượng với nghệ sĩ tên Cố An Kỳ này rồi.
Cố An Kỳ đi tới ghế nghỉ ngơi, uống một ít nước để cho bản thân bình tĩnh lại một chút.
Vì diễn rất tốt nên mới bị đuổi? Không, không phải bởi vì diễn rất tốt mà
do cô không chú ý kỹ bầu không khí xung quanh, chứ năng lực diễn của cô
chưa đủ để phải về nhà! Cô tuyệt đối không tha thứ cho mình thua vào lúc này.
Cô lần này diễn Tần gia thứ nữ tam tiểu thư, trong cảnh kia chỉ là một vai nhỏ không có lời thoại.
Vai phụ nhỏ… Cố An Kỳ đã rất lâu rồi không diễn vai phụ nhỏ. Từ sau khi
thành danh, cho dù nhận một vai nhỏ thì cũng đều là vai phụ trong phim.
Lâu lắm không diễn vai phụ nhỏ nên đã quên mất cảm giác.
(Vai phụ nhỏ và vai phụ khác nhau. Vai phụ nhỏ (龍套 ) chỉ những người chỉ đứng
làm nền, gần như không có lời thoại gì, ví dụ như mấy người cầm cờ đứng
đằng sau tướng quân trong phim. Còn vai phụ (配角 ) lại là người không
phải nhân vật chính nhưng lời thoại có rất nhiều. Tên tiếng hán của hai
từ này khác nhau nhưng tiếng việt dịch ra thì cũng chỉ đều là vai phụ
thôi)
Vai phụ nhỏ không được nổi bật hơn vai chính, đó chỉ là
phông nền sống để người ta biết tình huống đang như thế nào thôi. Lần
này cô đã phạm vào tối kỵ, tiếp theo hãy xem cô cứu vãn hiệp này như thế nào.