Tô Dật Phàm vẫn duy
trì tư thế cũ không dám chạm vào lưng Cố An Kỳ, hy vọng có thể giúp cô
thoải mái hơn một chút, mãi cho đến khi nhân viên y tế có mặt anh vẫn
bất động. Anh chỉ cứng ngắc ôm chặt lấy cô, cả người hơi run rẩy. Anh sợ hãi, anh hối hận, anh tự trách, vì sao mình không thể bảo vệ tốt cho An Kỳ, vì sao anh không cứu được An Kỳ mà ngược lại An Kỳ mới là người
chắn hộ anh chai axit kia?
Rõ ràng, rõ ràng đã từng nói sẽ không làm cô bị thương, nhưng mà vì sao? Vì sao cuối cùng vẫn xảy ra chuyện này?
Ban đầu Giản Tiếu cũng sợ đến ngây người, nhưng sau đó lập tức phản ứng
lại, lên mạng tìm hiểu các bước sơ cứu. Trên mạng nói là phải để khô
axit trước, sau đó rửa sạch với nước, nhưng sau lưng của Cố An Kỳ đã bị
quần áo dính chặt, căn bản không thể chạm vào.
Mọi người đều chỉ
có thể chờ bác sĩ cấp cứu đến xử lý việc này. Xe cứu thương nhanh chóng
có mặt, nhưng lại bị phóng viên phía dưới chắn hết đường lối, vất vả lắm mới xông lên nâng Cố An Kỳ lên cáng, Tô Dật Phàm lo cho Cố An Kỳ nên
cũng theo xuống.
“An Kỳ, đừng có chuyện gì, đừng có chuyện gì” Tô Dật Phàm nhìn Cố An Kỳ trên cáng ý thức đã bắt đầu mơ hồ, nắm chặt lấy tay cô.
Cáng nâng đến dưới lầu, phóng viên xung quanh lại một lần nữa ùa lên đứng
phía trước cái cáng, cầm máy ảnh chụp lại tình hình của Cố An Kỳ. Bảo an đi lên đuổi, nhưng số lượng phóng viên quá nhiều, hơn nữa phóng viên ở
rạp chiếu phim bên cạnh cũng theo nhau chạy tới khiến mọi người lực bất
tòng tâm. Cáng bị chặn đường không đi được, thấy lông mày Cố An Kỳ càng
ngày càng nhíu chặt lại, Tô Dật Phàm cuối cùng cũng bùng nổ: “Hiện tại
An Kỳ đang nguy cấp, các vị không thể giơ cao đánh khẽ cho cáng đi trước được hay sao?”
Tô Dật Phàm mắt đỏ sậm, lớn tiếng hét, khí thế
lạnh lùng đảo mắt đã khiến cho phóng viên xung quanh câm như hến, thấy
anh phụ giúp cáng đi tới chỗ xe cứu thương, mọi người đều tự giác mở
đường cho anh.
Tô Dật Phàm mím chặt môi, khẩn trương lên xe cứu thương, Cố An Kỳ khẽ nhéo tay anh, hơi mỉm cười, tuy nhiên sắc
mặt cô tái nhợt, cả đầu không ngừng đổ mồ hôi lạnh, khiến Tô Dật Phàm
lật tay lại nắm chặt tay cô.
Cố An Kỳ bị đưa vào phòng cấp cứu,
Tô Dật Phàm bị ngăn ở bên ngoài. Cố An Kỳ dọc theo đường đi chưa từng
kêu một tiếng đau chỉ vì muốn anh an tâm, cái gì cô cũng ẩn nhẫn không
nói, chỉ cười với anh, nói không sao.
Cố An Kỳ phẫu thuật rất
lâu, nghe nói toàn bộ lưng gần như đã máu thịt mơ hồ, hoàn toàn thay
đổi, tình huống cực kì nguy hiểm, phẫu thuật cũng rất khó khăn. Cố An Kỳ ở bên trong phẫu thuật, Tô Dật Phàm vẫn ngồi chờ bên ngoài, một bước
cũng không rời. Rất nhiều bạn bè của Cố An Kỳ sau khi biết tin đều đến
bệnh viện, Tiêu Thắng Hinh vốn còn muốn chất vấn Tô Dật Phàm vì sao
không bảo vệ tốt cho Cố An Kỳ để cô bị thương nặng như vậy, nhưng khi
nhìn vào đôi mắt không có tiêu cự kia, một câu trách mắng cô cũng không
thể thốt ra.
Hiện tại người đau đớn nhất, hối hận nhất, không
phải cô, mà là người đàn ông trước mắt này. Thấy Tô Dật Phàm như thế
này, thật sự cô không nỡ nói gì.
“Rốt cuộc bị hắt bao nhiêu axit
thế? Bị thương ở đâu? An Kỳ ổn không?” Tiêu Thắng Hinh và đám người Tạ
Vũ Phỉ lo lắng hỏi Giản Tiếu, hỏi Tô Dật Phàm có lẽ cũng chẳng khai thác được gì, bây giờ ở đây chỉ có Giản Tiếu thoạt nhìn có vẻ tỉnh táo nhất.
“Cả một chai đầy hắt lên lưng nhưng chắc dính khoảng một nửa. Mặt chị An Kỳ lúc ấy trắng bệch, có vẻ như rất đau nhưng không nói gì.” Giản Tiếu trả lời.
“Làm sao có thể… Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy…”
Nửa bình axit tạt lên lưng thì đau đến mức nào chứ? Huyên Di đã phải chết
một lần, vì sao bây giờ còn gặp phải chuyện như thế này? Nhỡ may thật sự ra chuyện gì, làm sao bây giờ? Cô cứ nghĩ sau khi An Kỳ va Tô Dật Phàm ở bên nhau, Tô Dật Phàm chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho Cố An Kỳ , nhưng mà…
Vì sao, vì sao…
Tiêu Thắng Hinh cắn răng, ngồi ở chỗ cách Tô Dật
Phàm xa nhất, không hề mở miệng, chỉ lo lắng chờ đợi. Huyên Di, cậu nhất định phải bình an vô sự, cậu nhất định phải bình an vô sự đó.
Thời gian dường như trôi qua rất lâu, phẫu thuật liên tục đến buổi tối, khoảng tám chín giờ mới có bác sĩ bước ra.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?” Tô Dật Phàm khàn giọng hỏi.
“Bây giờ cô ấy vẫn chưa hoàn toàn thoạt khỏi tình trạng nguy hiểm, tình
huống chưa quá ổn định, phải chuyển qua phòng vô trùng. Diện tích bị
bỏng ở lưng bệnh nhân rất lớn, vẫn phải tiếp tục quan sát trong mấy giờ
tiếp theo. Kể cả bây giờ đã ổn định thì sau này muốn khôi phục hoàn toàn vẫn phải làm vài lần phẫu thuật nữa như cấy da lên lưng chẳng hạn.” Bác sĩ nói, “Nghe nói cô ấy là nghệ sĩ đúng không? Tốt nhất nên bảo quản lý của cô ấy hủy bỏ lịch trình trong vòng một năm tới đi, với tình trạng
này cô ấy không thể làm việc được đâu. Ai… sao một cô gái xinh xắn thế
này lại bị hắt axit cơ chứ. May mà ở lưng, chứ vào mặt thì có dù có
chỉnh hình cũng không thể trở lại như cũ, mắt cũng có thể bị mù.”
Tô Dật Phàm cắn chặt răng, một câu cũng không nói, chỉ nhìn y tá phụ giúp
Cố An Kỳ vào phòng vô trùng. Trên giường bệnh Cố An Kỳ đang được gây mê, mái tóc dài ban đầu bị nóng đến ăn mòn, trong lúc phẫu thuật đã được
các bác sĩ cắt đi. Cố An Kỳ từ trước đến nay chưa từng yếu ớt như vậy,
cô luôn kiêu ngạo như một nữ vương, đứng trên đỉnh thế giới quan sát
toàn bộ. Cô chưa từng như thế này, tái nhợt, bất lực, yếu ớt, giống như
chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ vỡ tan.
Tiêu Thắng Hinh nhìn Cố An Kỳ như vậy, cuối cùng không kiềm chế được, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Vì sao lại là An Kỳ? Vì sao lại là An Kỳ?” Tiêu Thắng Hinh bi ai khóc lớn, đột nhiên khó thở, nhất thời hôn mê bất tỉnh, vì thế bệnh viện lại phải nhận thêm một bệnh nhân.
“Dật Phàm… Cậu…” Chu Á Kiệt cũng không
biết nên nói như thế nào, lúc đó mọi người đều sơ sót, nhóm vệ sĩ vốn
bảo vệ cho Cố An Kỳ do họ quá tin tưởng an ninh của rạp chiếu phim mà
không mời đến. Nếu sớm biết rằng sẽ xảy ra chuyện như thế này… Aiz…
“Tôi ở đây chờ cô ấy.” Tô Dật Phàm đứng ở ngoài phòng bệnh nhìn Cố An Kỳ bên trong, mặt không chút thay đổi nói, “Mong Chu tiên sinh xin phép Dương
tiên sinh cho tôi nghỉ phép dài hạn.”
“Cho dù cậu ở đây thì cũng
có làm được gì đâu, việc này cậu nên biết rõ mới phải.” Chu Á Kiệt vò
đầu, “Câu không ăn không uống không ngủ thì sao mà chịu được? Cô ấy chưa khỏi bệnh cậu đã ngã bệnh, chẳng lẽ cậu còn muốn Cố An Kỳ nằm trên
giường bệnh còn phải lo lắng cho cậu sao?”
Tô Dật Phàm giống như
tảng đá cứng đầu nói gì cũng không nghe. Anh chỉ nhìn không chớp mắt vào Cố An Kỳ, một câu cũng không trả lời.
Chu Á Kiệt bất đắc dĩ thở
dài, thật ra anh có thể hiểu được tâm trạng của Tô Dật Phàm lúc này,
biết mình không thể khuyên được anh nên đành thở dài trở về công ty. Cố
An Kỳ đang ở giai đoạn sự nghiệp thăng tiến, bộ phim này mới là phát
súng đầu tiên, phòng bán vé của buổi đầu tiên khá lạc quan, nếu không có chuyện này, chắc chắn cô có thể vươn xa hơn nữa, nhưng mà…
Mấy
ngày tiếp theo, dưới bệnh viện chen chúc phóng viên cùng fan. Đến buổi
tối, nhóm fan còn thắp đèn trường minh* nhằm cầu phúc cho Cố An Kỳ. Tô
Dật Phàm mấy ngày này vẫn không rời khỏi bệnh viện, canh giữ bên cạnh Cố An Kỳ. Qua mấy ngày dưỡng thương và phẫu thuật, Cố An Kỳ rất suy yếu,
vẫn phải ở trong phòng vô trùng, nhưng tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, ít nhất mọi người đã có thể vào thăm bệnh.
(长明灯: đèn trường minh, là loại đèn được thắp sáng liên tục, chủ yếu dùng cho việc thờ cúng.)
“Cười khó coi như vậy làm gì? Em có nghiêm trọng lắm đến mức đó đâu.” Cố An
Kỳ nhìn nụ cười khó chịu của Tô Dật Phàm thì nhịn không được trêu chọc.
Tô Dật Phàm không trả lời, chỉ lằng lẽ nhìn Cố An Kỳ. Mái tóc đen mượt mà
của cô đã bị cắt đi, nay lại rối bù như tổ chim, không hề còn chút hình
tượng. Do bị thương ở lưng nên cô chỉ có thể nằm sấp, điều này càng
khiến vết thương bại lộ trước mắt Tô Dật Phàm.
“Này, anh vào đây rồi đóng vai cái hũ nút à?” Cố An Kỳ tức giận nói.
“Anh xin lỗi.” Tô Dật Phàm nói, “Anh xin lỗi, An Kỳ.”
“Đây không phải lỗi của anh, em cũng không trách anh.” Cố An Kỳ thở dài,
“Đừng đem chuyện này buộc lên người mình, như vậy chẳng những làm anh,
mà còn cả em cảm thấy áp lực. Có một số việc không thể cứu vãn được nữa, nên đừng nghĩ nhiều.”
Khi bị bỏng, Cố An Kỳ cũng đã dự liệu được những việc tiếp theo. Cô biết chẳng những cơ thể bị thương rất lớn mà
sự nghiệp cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Chỉ còn hơn mười ngày nữa
sẽ đến ngày casting cho Jim Victoria, chắc chắn cô không thể tham dự.
Muốn nói hoàn toàn không có cảm xúc tiêu cực nào thì chắc chắn là điều
không thể, không ai biết cô đã mong muốn mượn cơ hội này trở lại vị trí
cao nhất đến mức nào, để Hứa Toa Toa phẫn hận buồn bực, chặn bước đường
vươn ra quốc tế của Hứa Toa Toa.
Nhưng cho dù cô cứ chấp niệm
mạnh mẽ trở lại thì thế nào? Với thương thế này cô không thể lên được
sân khấu, không thể tham gia casting, nếu ông trời đã an bài cô không có duyên với nhân vật kia thì cô còn làm gì được nữa? Khóc lóc khổ sở vì
mất cơ hội sao? Hay giận chó đánh mèo lên người Tô Dật Phàm? Không, như
vậy thì không công bằng với cả hai bọn họ. Cô không muốn làm như vậy. Tô Dật Phàm hiện tại chắc chắn cũng đã phải chịu đựng rất nhiều, nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh cô có thể đoán ra.
Anh đã đủ khổ sở rồi, cô không muốn tạo thêm áp lực cho anh.
Hiện tại cô, cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn dưỡng thương cho tốt. Chỉ có thể điều chỉnh lại tốt tâm trạng thì mới có thể trở lại chiến
trường. Mất đi một cơ hội không đáng sợ, đáng sợ là cứ cố chấp với cơ
hội đó mà bỏ qua càng nhiều cơ hội khác.