Mỗi năm đúng ngày sinh nhật, sẽ không biết từ đâu xuất hiện những món quà, có váy đẹp, có thiết bị công nghệ cao, ngay cả vũ khí phòng thân cũng có một cây. Nàng biết những thứ này chính là cha mẹ kiếp này lặng lẽ tặng cho nàng. Nàng cũng rất vui vẻ vì nhận được nó, nhưng mà, nàng muốn gặp mặt họ một lần thôi a.
Cmn không biết đứa nào đưa nàng chuyển kiếp, một chút trí nhớ về kiếp trước thế mà cũng không để lại, trong đầu của nàng chỉ còn nhớ rõ nàng là nam, cùng với Siêu Thần Học Viện kịch bản, còn là kịch bản không trọn vẹn nữa chứ.
(Cái nồi này không phải do ta a, tác giả Carl vẫn chưa xem xong phần Chư Thiên Buông Xuống đâu)
Nằm trở về cái giường yêu dấu, Kara chắp hai tay sau gáy, nhắm mắt lại bắt đầu tiếp thu những kiến thức trong con Chip kia. Không biết qua bao lâu, cô nàng mở hai mắt ra thở phào một hơi, rồi ngẩng đầu nhìn xa xa ra vẻ ghét bỏ.
“Có kiến thức không thôi cũng chẳng làm được gì, ít nhất phải đưa cho ta một đài siêu máy tính a!”
Thần thông cầu được ước thấy của Kara giống như lại trở nên hiệu nghiệm.
Trong vũ trụ, một chiếc phi thuyền bỏ hoang nhìn qua rất cổ lão xa xưa, nhưng tràn đầy thần bí. Nó không có mục tiêu trôi nổi trong vũ trụ hoang vắng, đột nhiên giống như nhận được tính hiệu nào đó, nó đổi hướng bay về hành tinh Tifani, nhắm ngay Rana đế đô rơi xuống.
Kara bỗng nhiên rùng mình một cái, nàng cảm nhận được cái gì đó nguy hiểm đang đến gần. Nàng sử dụng năng lực vừa mới kích hoạt nhìn xuyên tường nhìn xung quanh.
Tuy không phát hiện cái gì nhưng giác quan thứ sáu của nàng vẫn báo động liên tục, tiểu cô nương càng gấp gáp hơn, chạy lung tung trong phòng tìm chỗ trốn. Đang tính toán chui xuống cái giường.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến cái gì, liền ngẩng đầu lên. Xuyên qua trần nhà, nàng thấy được quả cầu lửa đang dần dần phóng đại.
Tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, bây giờ nàng rất muốn chửi mẹ.
“Mẹ ta nha....”
Nàng hốt hoảng hất bay cái giường, nhấc lên cái chân nhỏ của mình chạy thật nhanh. Nhưng có lẽ quá gấp gáp, nàng vừa nhìn quả cầu lửa vừa chạy nên đập mặt đụng vào bức tường.
Từ bên ngoài nhìn vào, có thể nhìn thấy bức tường kia bị đội ra nhỏ bé hình người. Ân, siêu cấp hợp kim, rất đau a.
Tiểu cô nương từ bức tường kia rơi ra, chân tay co giật nằm ngửa trên sàn nhà, hai mắt vô thần nhìn quả cầu lửa kia.
“Elias, ngươi xây nhà hố chết con gái Kara của ngươi a...”
“Vĩnh biệt Elias đáng ghét, vĩnh biệt Ngân mụ mụ, vĩnh biệt Kaisha, vĩnh biệt Hạc Hi,.... Kara đại nhân không được gặp các ngươi rồi!” Kara tuyệt vọng lẩm bẩm.
Không biết Elias bị thần kinh gì mà thiết kế căn phòng cứng rắn như thế này, chẳng lẽ phòng bị đạn hạt nhân. Nhưng mà, Tifani hành tinh chỉ vừa vào Hạch Tiền Văn Minh a.
À khoan! có cái gì đó sai sai. Tiểu cô nương cố gắng nâng lên cái tay nhỏ bé đưa đến cằm vuốt vuốt ra vẻ suy tư.
“Giống như căn nhà này thiết kế để đề phòng bom hạt nhân a. Như vậy.... Kara đại nhân an toàn rồi!” Tiểu cô nương chống đỡ lấy vẫn còn run rẩy thân thể đứng thẳng lên, một tay chống nạnh, một tay chỉ thiên.
“Đến đây đi, mãnh liệt vào!” Kara đắc ý hô to.
Nhìn quả cầu lửa dường như nghe lời nàng khiêu khích tăng tốc độ nhanh hơn, nàng có chút chột dạ. Không tự chủ đưa bàn tay sờ mó vào vết lõm trên bức tường, có vẻ như chất lượng không tin cậy cho lắm. Với sức mạnh hiện tại của nàng gấp 10 lần người bình thường mà cũng tạo nên được vết lõm thế này, như vậy, thiên thạch kia.
Tiểu cô nương mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, nàng run rẩy ngẩng đầu nhìn thiên thạch.
“A..a.aaa. Kara bé bỏng xin lỗi!”
Nhưng mà, thiên thạch kia sẽ không nghe được lời cầu khẩn của nàng, nó không thương tiếc mà tiếp tục lao nhanh xuống.
“Mạng Kara đại nhân xong rồi!” cô nàng nhắm mắt lại chờ chết.
“Bùm!”
“....”
“Ân?”
“Bùm!”
“....”
“Sao lại chưa nổ?” tiểu cô nương bực mình nói. Miệng nhỏ của nàng mở ra, hô lên “Bùm” thêm lần nữa.
Giống như có gì đó không đúng, cô nàng chậm rãi hé một con mắt ra, lén lút nhìn xuyên qua trần nhà. Bầu trời sáng sủa trong xanh.
“Hô!, Kara đại nhân vẫn sống tốt!” tiểu cô nương vuốt cái ngực nhỏ của mình, đắc ý cười to “Hắc hắc, một người xinh đẹp....à không, một người đẹp trai như....”
“Ta dự định dùng tên giả là gì nhỉ?” Kara vuốt cằm suy tư.
“Kayn? không không, cái tên này giống nhân vật game nào đó!”
“Kaine? Cái tên này sao quen quen! nhưng mà cũng không phải!”
“Đúng rồi!” Cô nàng vỗ tay cái độp, hai mắt sáng lên “Là Kain. Phải nhớ rõ, kéo sau này xưng hô lộ ra tên nữ tính Kara thì chết!”
“Hắc hắc, một người đẹp trai như Kain đại nhân, sẽ không dễ dàng chết đâu. Ân, Kaisa, Hạc Hi,...các Thiên Sứ xinh đẹp hãy chờ ta!”
“....”
Tiểu cô nương bây giờ đang nghiên cứu trên tay nàng cái mô hình phi thuyền.
Đây chính là viên thiên thạch lúc nãy, nó sắp chạm đến mặt đất liền biến thành một cái mô hình thế này và rơi vào trong vườn Kara.
“Cái này, là cái gì nhỉ?” Cô nàng lật lui lật tới tò mò nói.
“Nếu không, nhỏ máu thử xem!” Kara chợt nghĩ nói. Trong tiểu thuyết thường làm như vậy a. Mà khoan đã, tiểu thuyết là cái gì? tự nhiên xuất hiện mấy từ ngữ trong đầu.
Kệ nó. Nói là làm ngay, nàng từ trong tủ lấy ra cây dao găm, cái này chính là quà sinh nhật của nàng một trong a.
Tiểu cô nương múa máy con dao, nhìn qua cũng ra dáng, giống như khỉ cầm kiếm a.
Không biết tác giả đang chửi bậy, nàng rất đắc ý với kiếm kỹ của mình.
Quay lại với việc chính, nàng ngồi lên trên bàn, cầm cây dao nhắm hờ hờ tại động mạch chủ trên cổ tay. Khuôn mặt lắm le đang phân vân có nên chặt xuống hay không.
Nàng hít sâu một hơi cố làm dịu lại bàn tay cầm dao đang run rẩy. Nàng quyết tâm hét to một tiếng, “Aaaa~ chặt!”
“Keng!”
“A, cắt không ra a!” tiểu cô nương cúi đầu nhìn vết cắt trên bàn. Ân, nàng đang thử nghiệm con dao có sắc bén không, lỡ chặt không đứt mà máu giàn giụa gớm lắm.
Lắc lắc đầu, nàng có chút ghét bỏ vứt con dao đi. Đúng là không nên tin tưởng vào Elias, hàng Thiên Thành, chất lượng kém a.
Đột nhiên, nghĩ đến cái gì, nàng há mồm khạc nhổ một bãi nước bọt lên mô hình phi thuyền.
“Kiểm trắc đến xa lạ Gene số liệu, đang phân tích bên trong....” tiểu cô nương tay chóng nạnh, khoé miệng đắc ý vểnh lên. Kara đại nhân đúng là quá thông minh a.
“Phân tích không thành công... hệ thống đang bị tấn công.... Hệ thống làm ra phán đoán.... Đang khởi động tự huỷ... Tự huỷ trong vòng 30s....”
Kara vểnh lên cái miệng nhỏ chợt giật giật, nghe đến từ “Tự huỷ” lúc, sắc mặt trở nên tái đi.
“Mẹ ta nha..... tiểu thuyết kịch bản viết không phải như vậy a.....” tiểu cô nương cuống quýt cầm mô hình lên nhìn xem, cái đèn đỏ chờp chớp liên tục.
“A aaaa....tiểu Kara bé bỏng lần sau không dám chửi thề nữa....” Kara ném cái mô hình bay thật xa rồi quay đầu mở cửa chạy đi.
“Kích hoạt thành công, chào mừng ngài phi cơ trưởng! Ta là Thần Hà số hiệu APTX 001.”
“Ân?” Kara cái đầu nhỏ từ phía sau cánh cửa lén lút chui ra, lăm le nhìn vào mô hình trong gốc tường. Nó cái đèn báo đã chuyển thành màu xanh.
“Chào ngươi!” tiểu cô nương nhỏ giọng gọi.
“Chào ngài, cơ trưởng!” trí năng điện tử đáp lại.
“Chào ngươi!” tiểu cô nương vẫn không chắc chắn, hỏi thêm câu nữa.
“Chào ngài, cơ trưởng!” trí năng vẫn ngoan ngoãn đáp lại.
“Chào ngươi!” không tin tà, Kara thăm dò tiếp.
“Chào ngài!” trí năng kia đã có chút không kiên nhẫn.
“Chào ngươi!”
Trí năng: “...”
“Tiếp tục chương trình tự huỷ... 10s!” giọng nói lạnh băng vang lên làm Kara run rẩy.
Cô nàng vội vàng chạy vào ôm lấy cái phi thuyền kia, khuôn mặt cực kỳ liếm chó nịn nọt nói “Phi thuyền này thật tuyệt, nhìn cái đường cong này, khe hẹp này, hoàn mỹ cực kỳ!”
Trí năng: “...”
Phiêu lưu mấy ngàn năm, bây giờ lại bị không quen biết Hệ Thống Gene nô dịch làm sao bây giờ. Rất gấp!
Đại Thì Chung ca ca, cứu ta a.
“Hắc hắc, ngươi trí năng vẫn rất cao a? Tên gì? Tại sao lại biến thành vật nhỏ như thế này? nhìn qua hơi cũ thì phải, có phải rất lâu rồi chưa tẩy rửa, có cần Kara đại nhân giúp ngươi tắm rửa không? Bảo đảm sạch tinh tươm như mới!” Kara vui sướng hỏi thăm.
Cái đèn màu đỏ cùng màu xanh đang chuyển đổi liên tục, nó không biết có nên tiếp tục tự huỷ hay không. Là một vĩ đại Thiên Thể Siêu Máy Tính, lại có một chủ nhân thần kinh có vấn đề như thế này rất mất mặt a.
“Ta không có tên!” Suy nghĩ một lúc, trí năng có chút do dự nói.
Tiểu cô nương hai mắt sáng lên, cái gì chứ đặt tên là nàng vui nhất, nàng vuốt vuốt cằm suy tư
“Để ta xem xem, lấy cái tên xinh đẹp thánh khiết vĩ đại nhất cho ngươi a!”
Một hồi lâu, không nghĩ ra được tên gì tốt, nàng buồn bực nhìn hai cái đèn nhấp nháy liên tục kia. “Nếu không thì, lấy tên Xanh Đỏ a!”
“Ta không muốn!” Trí năng kia phản bác. Nó không muốn cái tên low vậy đâu.
“Đỏ Xanh thế nào?” Kara nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Thôi để ta tiếp tục tự huỷ đi....” giọng nói kia có chút đìu hiu.
“Đừng, lấy tên Uranus đi!” Nàng vội vàng ngăn cản trí năng tự tìm đường chết.
“Đổi tên thành công. Uranus xin chào cơ trưởng!”
Hô! Kara vuốt mồ hôi lạnh. Đúng là khó tính mà. Cái tên “Đỏ Xanh” đẹp như vậy a.
“Đây là bản thể của ngươi?”
“Không, đây là trung tâm điều khiển của ta, bản thể ta lớn cỡ Tifani hành tinh thế này!” Uranus âm thanh có chút đắc ý nói. Nó là trong vũ trụ cũng là Thiên Thể Siêu Cấp Máy Tính đứng hàng số hai số ba.
“Thật tuyệt, lớn như vậy ngươi giấu đi đâu, ta không thấy?” Kara hai mắt toả sáng, nàng dùng Siêu Cấp Thị Lực mở hết cỡ tìm kiếm xung quanh.
“Ngươi có căng lồi con mắt ra cũng không thấy được, ta ở trong Ám Vị Diện, tính ra là phía trên đầu ngươi!” Uranus chửi bậy Kara ngu xuẩn hành vi.
“Wow, Ám Vị Diện luôn. Ngươi trong có loại Gene nào? Thần Hà chi lực, Thái Dương chi Quang, hay Thí Thần chi lực. Cho ta vài phần!” Kara không kịp chờ đợi nói. Nàng đã bắt đầu yy chân đạp Hoa Diệp ngồi trên ngai vàng, trong ngực ôm lấy Kaisha cùng Hạc Hi, Lương Băng đứng sau lưng cho nàng xoa bóp. Nghĩ lại thôi cũng rất phê a.
“Xin lỗi, ta đã mất đi tất cả dữ liệu!” Uranus lời nói giống như đâm thủng bong bóng ước mơ của Kara. Nó không biết Kara biết được những thông tin cơ mật đó từ đâu, nhưng nó cũng không để ý. Bây giờ nó đã là một phế phi thuyền a.
Tiểu cô nương tức giận lau trên mép mình nước bọt, nàng khó chịu nói “Như vậy ngươi có công năng gì?”
“Thôi diễn, tính toán!”
“Hết?”
“Ân, hết rồi!”
Kara tức giận lật tung cái bàn, lại nhìn cái giường bên kia, lật tung nó luôn.
Một lúc sau, cơn tức đã nguôi dần, Kara bình tĩnh hỏi “Ngươi so sánh với Đại Thì Chung như thế nào?”
“Chỉ thua Đại Thì Chung một chút chút. Ân, chỉ là một chút chút chút chút thôi, cũng không nhiều.” Uranus giọng điệu có hơi nhút nhát lên tiếng.
“Một chút là bao nhiêu?” Kara mắt trợn trắng, 'chút chút chút chút' một loạt chút thế kia.
“1/1000!”
“Ân, cộng thêm với bốn chữ 'chút' nữa. Là 1/4000. Đúng không?” Kara có hơi thật vọng nói.
“Kara đại nhân ngài thật là thông minh, như vậy cũng đoán được ý ta!” Uranus nịn hót nói.
“Ta lúc này thà rằng không cần thông minh, để ngươi có thể hoạt động nhanh hơn chút!” Kara chửi bậy nói.
“Ngài yên tâm. Ta bên trong còn có một cái phòng thí nghiệm tiên tiến nhất Thần Hà văn minh. Với lại, ta còn có thể tự chủ hấp thu Hư Không năng lượng để tiến hoá. Tương lai ta vượt qua Đại Thì Chung sẽ không xa a!” Uranus khoe khoang nói.
“Ân, như vậy ngươi có lẽ còn có chút tác dụng!” nàng hài lòng nói. Bây giờ điều quan trọng nhất bây giờ là nàng phải khai phá Doomsday Gene, có thiết bị nghiên cứu khoa học tốt hơn trên hết. Còn về việc Uranus có thể hấp thụ Hư Không năng lượng, cái này nghiên cứu sau a. Nàng bây giờ vẫn là chiến 5 cặn bã đâu.
Ân, là so sánh với Thiên Sứ.
- -----Hết Chương------